Quan Chấn Đông quay sang nheo mắt nhìn Đường Kính Chi cười nhạt:
- Đường nhị gia, mấy ngày trước ngài còn bảo ta nghe tên thổ phỉ giang hồ Hồng Phong kia điều khiển, sao quên nhanh như thế?
Nạn dân lúc này mới không còn nghi ngờ gì nữa, hùa nhau chửi bới:
- Quan Chấn Đông, tên bất tín bội nghĩa kia, rốt cuộc đám cẩu quan đã cho ngươi cái gì?
- Ta mù mắt rồi, vậy mà trước đây còn coi hắn như huynh đệ trong nhà.
- Ngươi quên đám cẩu quan đó từng hại chúng ta sao ?
- Tên ác ôn chết băm kia, ngươi không biết nếu không có Đường gia, mấy chục vạn nạn dân sẽ chết cả sao?
Quan Chấn Đông hai mắt long lên sòng sòng, thần thái có vài phần điên cuồng, lòng thầm rủa:"Chết hết, chết hết càng tốt, đừng nói mười mấy vạn người, mấy chục vạn nạn dân các ngươi có chết cũng không đủ đền mạng cho vợ con ta đâu ... "
Kỳ thực chuyện tới mức này Đường Kính Chi và Vương Mông chẳng còn gì mà nói nữa, cãi nhau trên công đường chẳng qua chỉ cho có mà thôi.
Phía Đường gia những gì cần làm Đường Kính Chi đã làm hết, phán xét được Đường gia là người bên trên, Vương Mông chỉ muốn hợp thức hóa phần nào chuyện bắt Đường Kính Chi phòng hờ sau này, còn hắn phải lật nhào Đường gia bằng mọi giá.
Đường Kính Chi không sợ gì cả, Quan Chấn Đông phản bội chỉ càng làm cho nạn dân đoàn kết hơn, không suy chuyển lực lượng của bọn họ, y tin chắc dựa vào lực lượng nạn dân có bảy phần thoát thân an toàn.
Điều duy nhất cần phòng bị là mười mấy tên cao thủ võ lâm kia thôi, nếu đám này xông cả lên, nhắm vào y thì sẽ khá nguy hiểm.
Phản ứng của nạn dân bên ngoài đã gián tiếp chứng minh lời của Quan Chấn Đông rồi, Vương Mông chuyến này nắm được thóp dương dương đắc ý nói:
- Đường Kính Chi, ngươi còn gì để nói nữa thôi.
Đường Kính Chi kín đáo lui lại, hừ lạnh một tiếng:
- Vương đại nhân muốn chiếm đoạt gia sản của Đường gia ta không phải ngày một ngày hai nữa, hôm nay Đường mỗ không nhận tội, ngày mai Vương đại nhân cũng hạ độc chết thêm những người vô tội rồi mua chuộc những kẻ bất lương làm chứng hãm hại Đường gia thôi ...
- Bản quan nhận ơn sâu thiên tử cai quản nơi này, làm sao có thể làm chuyện độc ác như thế? Đường Kính Chi, ngươi đứng có cùng đường ngậm máu phun người, hiện giờ nhân chứng vật chứng đều đủ, còn không mau mau nhận tội, bản quan từ bi tha cho một con đường sống.
Quan Chấn Đông cũng lên tiếng phụ họa:
- Đường nhị gia, ngài đừng nên kích động nạn dân tạo phản nữa! Nếu không Vương đại nhân hạ lệnh một tiếng, năm nhìn quân sĩ sẽ bao vây nơi này, nhất định sẽ có cảnh máu chảy thành sông.
Rồi hắn đứng dậy quay về phía đại đường:
- Mọi người nghe đây, Vương đại nhân đã nói, chỉ cần các ngươi không theo Đường gia gây chuyện, quan phủ sẽ dựng lều tế cháo, đảm bảo các ngươi không ai bị chết đói …
Phải nói rằng tên Quan Chấn Đông này rất có thủ đoạn, biết kích động, lại còn nói vống số lượng quân sĩ lên, tiếc là giờ hắn nói gì cũng vô ích, nếu hắn không đóng vai kẻ phản bội mà vẫn lấy thân phận của một thân sĩ từ thiện khuyên nhủ nạn dân có không ít người nghe.
Cho nên phía nạn dân chỉ hơi lắng lại thoáng chốc, tiếp đó Cao Mộc và Vương Hải dẫn đầu chửi bới, lần này thì toàn từ ngữ bẩn thỉu thô tục, lôi cả tổ tiên mười tám đời Quan Chấn Đông ra chửi, bất kể nam nữ đều được ân cần hỏi thăm.
Bị nạn dân chửi cho mặt đỏ mặt tía tai không cãi lại nổi nạn dân, Vương Mông lại quát:
- Đường Kính Chi, ngươi thực sự muốn phát động nạn dân làm phản, đối đầu với quan phủ sao?
Trương Thiếu Kiệt cũng nói:
- Hồng Nương, nàng tỉnh ngộ chưa, mau qua chỗ ta, ta sẽ xin Vương đại nhân niệm tình nàng bị lừa gạt tha cho.
Ngọc Nhi mặt không chút tình cảm nào đáp:
- Súc sinh, ta có chết cũng làm ma Đường gia, ngươi đừng mơ tưởng.
- Hừm.
Đường Kính Chi không khách khí nữa:
- Vương Mông, ngươi đừng tưởng khoác áo quan lên người là đại biểu được cho triều đình, ngươi và tên Điền Cơ tội ác ngầm trời, sợ khâm sai đại nhân tới đây, cho nên ngầm tích trữ thế lực làm phản, mưu đồ đã phơi bày khắp bàn dân thiên hạ rồi, Đường gia và nạn dân không làm phản, chúng ta đang bảo vệ quốc gia, bảo vệ xã tắc Minh Hà, các ngươi mới chính là kẻ tạo phản.
- To gan, dám vu khống bản quan, người đâu, bắt hết bọn chúng cho ta!
Vương Mông dứt lời đứng bật dậy nấp sau đám nha dịch, tiếp đó hai bên công đường có một đám quân sĩ cầm trường thương xông vào.
Toàn bộ ám vệ có 150 người, 30 người đảm bảo liên hệ thông suốt tới kinh thành, 20 người xuống phương nam lo bố trí sản nghiệp chuẩn bị làm đường lui cho Đường gia, 30 người hiện đang ở ngoài thành tiếp ứng, 20 người võ công cao nhất đóng giả hộ vệ bảo vệ sát bên Đường Kính Chi, 50 người trà trộn vào nạn dân để làm việc tung tin đồn, đi đầu làm gương dẫn dắt nạn dân hành động theo ý muốn của Đường gia.
Bên cạnh Đường Kính Chi tổng cộng 40 hộ vệ lẫn ám vệ, tất cả đều không chút do dự rút đao xông lên chém giết.
Lúc này ai nhát gan mềm lòng sẽ thành vong hồn dưới đao.
Phía này chém giết, Đường Kính Chi được Ngọc Nhi và mười hộ vệ bảo hộ lui khỏi đại sảnh, Trương Thiếu Kiệt đánh lui ba hộ vệ cản đường đuổi theo.
Ngọc Nhi tức khắc tung ra ba mũi tên cản đường, Trương Thiếu Kiệt đánh bay hai cái, né được một cái, định dồn toàn bộ công lực dùng sát chiêu giết ngay Đường Kính Chi, đột nhiên vai trái nhói đau, không ngờ hắn trúng một mũi cương châm.
Mũi cương châm này lực đạo không đủ mạnh, vừa cảm giác đau hắn lập tức theo bản năng luyện võ lâu năm vận sức ép chặt da thịt nơi đó không cho đi sâu vào, nên mũi cương châm chỉ đâm vào nửa tấc, chưa chảy máu nhưng một giọng nói vang lên làm hắn tức muốn hộc máu.
- Trả món nợ hôm nọ lại cho ngươi đó.
Ngày đó ở đại sảnh Đường phủ, Trương Thiếu Kiệt lớn tiếng tuyên bố cưới Ngọc Nhi về, còn rút kiếm định giết y, Đường Kính Chi vẫn ghi nhớ.
Đường Kính Chi ! Tên thư sinh khốn kiếp đó làm mình bị thương được sao ?
Lúc hắn đang bàng hoàng thì ba ám vệ đuổi theo vây lấy hắn không cho hắn đuổi theo chủ tử.
- Ngọc di nương, để hắn cho nô tài, người đưa Nhị gia lui mau.
Một bóng người nhỏ lộn mình lên không trung đâm kiếm phóng tới Trương Thiếu Kiệt.
Đường Kính Chi nhận ra hắn là Tật Phong Mã Vĩnh, nghe Ngọc Nhi nói thì là người có khinh công cao nhất trong số ám vệ.
Đám nha dịch gác cửa đã bị nạn dân đánh bại, vũ khí của nạn dân được đưa vào thành cải trang dưới những xe rau, đa phần là gậy gộc và cuốc xẻng, bọn họ ra tới giữa đường cùng nạn dân tụ họp lại một chỗ, liền nghe đằng xa có tiếng bước chân hỗn loạn, rồi hơn nghìn binh sĩ cầm trường thương chặn hai phía đầu đường.
Cho dù sớm biết Vương Mông bố trí cạm bẫy, nhưng lần đầu tiên thực sự tham gia cuộc chiến, Đường Kính Chi khẩn trương toát mồ hôi lạnh.
- Bỏ mạng lại đây.
Trên nóc nhà cách Đường Kính Chi không xa, đột nhiên có mười mấy bóng người nhảy xuống, không phải đoán cũng biết đó là đám người giang hồ Trương Thiếu Kiệt mang từ kinh thành tới, đám người này còn ở trên không đã rải ám khí như mưa.
- Bảo vệ Nhị gia.
Ngọc Nhi đang mải chú ý dè chừng Trương Thiếu Kiệt, Hồ Định là người đầu tiên kịp thời quát lớn, liều mình xông tới phía trước múa kiếm ngăn cản, có điều ám khí quá nhiều, sống sót không chỉ dựa vào võ công mà còn vận may, Hồ Định không được may lắm một ám khí lực đạo khá mạnh chạm kiếm đổi hương đâm vào mắt hắn.
Nhờ tiếng cảnh báo Ngọc Nhi và mười hộ vệ múa kiếm đánh bay toàn bộ số ám khí nhằm vào người Đường Kính Chi, vừa múa kiếm Ngọc Nhi đưa tay trái vuốt bên hông một cái, tức thì xuất hiện ba mũi cương châm, phóng ra như chớp, một tên giang hồ bị cương châm xuyên qua họng bỏ mạng tại chỗ.
Đám người võ lâm này thân thủ cao cường, ra tay tàn độc, vừa mới chạm đất liền tung ám khí mở đường tới chỗ Đường Kính Chi, nạn dân làm sao là đối thủ của bọn chúng, thoáng cái đã có mấy chục người ngã xuống tiếng kêu thảm thiết nối nhau vang lên..