Tiêu Kiến trấn định lại thì đã muộn mất một nhịp, sát thần kia vừa chém giết vừa không quên quan sát xung quanh, thấy phía hắn tập trung đông người, đoán hẳn có chủ tướng, dũng mãnh thúc ngựa tới.
Sát khí trên người Man Ngưu không biết tắm máu bao nhiêu người mới luyện thành, đám người bảo vệ Tiêu Kiến đều là tay võ nghệ cao cường cũng không khỏi khiếp đảm.
- Tiêu công công đừng lo, để thuộc hạ lấy cái mạng chó của hắn.
Một xưởng vệ nội xưởng người gầy gò quát lớn, hai tay giang ra như phi ưng, vọt lên khỏi mặt đất, xông tới trước mặt Man Ngưu, tốc độ trong tích tắc đó không kém chiến mã là bao.
Man Ngưu trừng mắt trâu lên, thiết giản tay phải bổ mạnh xuống.
Đối phương chẳng những sức lực vô song còn mượn thêm lực xông tới của chiến mã, xưởng vệ kia không dám chọi cứng, lách mình sang bên, đồng thời tuốt kiếm đâm vào đùi Man Ngưu.
Man Ngưu mặc kệ mũi kiếm bén nhọn đó, vặn hông quạt thiết giản tay trái sang, xưởng vệ kia mà không lui, dù đâm được đối phương một phát thì cũng bị đánh nát người, đành thu tay né tránh.
Xưởng vệ đó công phu không kém, nhưng cách chiến đấu của hắn thiên về khéo léo, không hợp chiến đấu như thế này, Man Ngưu vung thiết giản vù vù, không màng chút thương tích, làm xưởng vệ đó bị ép lui liên tục.
Lại một người nữa xông tới, dùng hai đánh một mới chặn được Man Ngưu.
Minh Húc được hộ vệ thành công đưa ra khỏi cổng Điền phủ, gọi:
- Man Ngưu, đừng ham chiến, đi thôi.
Man Ngưu quay đầu ngựa chạy theo, hai xưởng vệ kia ngăn được hắn không làm hại Tiêu Kiến, chứ muốn giữ hắn lại thì không nổi, để Man Ngưu chém bừa hai phát vội vàng né tránh, trong lúc đó đối phương kịp phóng ngựa đi mất rồi.
- Phóng tên, không cho kẻ nào thoát hết!
Tiêu Kiến đoán kẻ vừa ra lệnh hẳn là Minh Húc rồi, chỉ về phía đó hô:
"Viu! Viu! Viu!"
Vũ Lâm quân trên người mang ba loại binh khí là trường thương, yêu đao và cung tiễn, lắp cung bắn theo như mưa, nhưng hộ vệ có thể theo bên người Minh Húc há có thể tầm thường, mưa tên tuy dày nhưng chỉ có thể làm bị thương mấy người, không lưu lại được một ai.
- Á!
Nữ tử ngồi sau lưng Minh Húc sợ nhắm tịt mắt ôm chặt lấy hắn, chợt sau lưng có cơn đau nhói tim làm ả hét lên, Minh Húc lại cười gằn, sở dĩ hắn mang theo nữ tử tham lam ngu xuẩn này chẳng phải vì thương hương tiếc ngọc, mà vì biết đối phương hẳn có cung tiễn thủ, nên để ả ngồi sau lưng làm lá chắn.
"Phụt! Phụt! Phụt!"
Tên Vũ Lâm quân trang bị tuy lực xuyên thấu cao, nhưng đâm qua người nữ tử kia rồi không còn đủ lực làm tổn hại tới Minh Húc mặc giáp bạc dát mỏng nữa, chỉ đủ làm hắn đau đớn.
- Mau, mọi người gắng lên, bên ngoài chúng ta có quân tiếp viện rồi, chúng không làm gì được nữa.
Minh Húc dùng đùi kẹp bụng ngựa, chỉ huy hộ vệ xông về cổng nam Kiên Thành.
Điền Cơ lúc này tụ tập toàn bộ gia nhân tới sương phòng hậu viện, không ngừng chỉ huy hạ nhân dập lửa cùng tiếp viện.
Điền Thành hớt ha hớt hải chạy tới hỏi:
- Phụ thân, chẳng lẽ Trịnh Thắng ngả theo triều đình, dẫn quân tới đánh chúng ta?
Điền Cơ chỉ thẳng mặt hắn mắng chửi:
- Ngươi còn mở miệng hỏi được à, lần trước ta bảo ngươi tới Trịnh phủ thăm dò, ngươi nói thế nào? Ngươi nói Trịnh Thắng tuy có bất mãn, nhưng đã định ngày hôn lễ, nhất định đứng về phía phụ thân, giờ thì xem đi ...
- Được rồi lão gia, đừng mắng Thành Nhi nữa, chúng ta mau chạy thôi.
Chính thê của Điền Cơ kéo nhi tử sang một bên, sốt ruột thúc dục:
- Chạy? Chạy đi đâu? Bà tưởng tôi là tiểu vương gia à? Người ta chạy rồi có thể về Hải Châu làm một vị vương gia tiêu diêu, nhưng tôi chạy đi đâu bây giờ.
Thứ tử Điền Ninh nói:
- Chúng ta có thể quy thuận tiểu vương gia kia mà.
- Ngu xuẩn, lão phu tọa trấn Kiên Thành, môn sinh rải khắp Lưu Châu, khống chế nửa nơi này, tiểu vương gia mới liên hợp, chạy khỏi Lưu Châu chúng ta còn cái gì? Lúc đó tới cửa người ta cũng không thèm tiếp.
Điền Cơ giận dữ quát:
- Vậy phải làm sao bây giờ, cả nhà chúng ta không thể chết ở đây!
Điền phu nhân cuống lên:
Trưởng tử Điền Uy chạy vào, nghe được lời này trấn an:
- Giờ chúng ta còn có hơn ba nghìn quân thủ bị trong tay Hồ Khiếu Lâm, chỉ cần chống cự được thêm một khắc nữa là có viện binh, đối phương không đông, sẽ không chống lại được, hài nhi phóng pháo hiệu cho quân ta ngoài thành rồi, lúc đó chúng ta bao vây lại Trịnh phủ, Trịnh Thắng có đem đại quân tới cũng không thể làm càn.
Hắn là kẻ huấn luyện tư binh, khá vũ dũng, lúc này vẫn còn trấn tĩnh được.
Nhưng lúc này hộ vệ Điền phủ bị phóng hỏa đốt chết quá nửa, Vũ Lâm quân thuận lợi ùa vào, hộ vệ Điền phủ sĩ khí giảm mạnh, chỉ có rất ít kẻ còn kháng cự, đa số bỏ chạy, thấy chiến thắng đã trong tầm tay, Đường Kính Chi ghé tai Ngọc Nhi thì thầm vài câu.
Ngọc Nhi nhíu mày, dặn y cẩn thận rồi lao vào Điền phủ, chẳng mấy chốc biến mất trong đám đông hỗn loạn.
- Kẻ nào đầu hàng không giết, mau buông vũ khí!
Thấy đối phương đã mất sĩ khí, Đường Kính Chi ra hiệu, ám Đường gia liền đồng thanh hô lớn:
Hộ vệ Điền phủ nghe tiếng hô này không còn ý chí phản kháng nữa, vội ném vũ khí xuống đất, đúng lúc này tiếng vó ngựa rầm rập truyền tới.
- Bảo vệ Nhị gia.
Tiếng vó ngựa làm mặt đất rung lên bần bật, thậm chí còn lớn hơn cả một nghìn Vũ Lâm quân tới trước đó, ám vệ Đường gia vội vàng bảo vệ chủ, chạy vào trong Điền phủ tránh bị kỵ binh xung kích.
Bên này hô hào đầu hàng không giết, ở hậu môn Tiêu Kiến cũng hạ lệnh tương tự, vì thế hộ vệ Điền phủ vốn mất ý chí chiến đấu, đều lần lượt ném vũ khí quỳ xuống.
Người kháng cự ít đi, tốc độ Vũ Lâm quân xông vào tăng lên gấp bội, cuối cùng Đường Kính Chi và Tiêu Kiến tụ hợp lại với nhau cửa tiểu viện người Điền gia ẩn nấp, lúc này Tiêu Kiến chẳng có chút vui mừng thắng lợi nào, thấy Đường Kính Chi liền nói vội:
- Đường cử nhân, phía bên kia thế nào, đằng sau dang có một đội kỵ binh xông tới.
- Không sao, chỉ cần chúng ta dốc sức bắt được Điền Cơ thì dù kẻ tới là Hồ Khiếu Lâm hay tư binh của Điền gia cũng không dám làm bừa.
Tiêu Kiến nghe thấy Đường Kính Chi nói có lý, lập tức lên tiếng quát:
- Mau, mau xông vào cho ta, nếu viện binh bên kia tới mà các ngươi còn chưa bắt được Điền Cơ, cha gia sẽ chặt đầu các ngươi.
Tuy thường ngày Tiêu Kiến lúc nào cũng cười nói hòa nhã, nhưng ai theo hắn đều biết hắn nói một là một, huống hồ viện binh của Điền Cơ tới thì bọn họ cũng toi mạng, chẳng cần hắn thúc dục nhiều, tướng sĩ Vũ Lâm quân bất chấp mọi giá xông vào.
Bên trong viện tử này vốn còn hơn bốn mươi tên hộ vệ thân thủ cao cường cực kỳ trung thành bảo vệ, nhưng sao chống lại Vũ Lâm quân điên cuồng xông vào? Chỉ nửa khắc sau đã bị đánh tan tành, chết lăn lóc.
- Phản tặc Điền Cơ, còn không ra đây dập đầu nhận tội!
Tiêu Kiến theo vào giữa tiểu viện, phát tay lệnh toàn vộ Vũ Lâm quân lui ra.
Tiếng chén giết rung trời bên ngoài sớm đã khiến người Điền gia sợ mất vía, đám nữ nhân ôm nhau khóc vàng nhà, nam nhân mặt trắng bệch, Điền Cơ hai tay siết chặt, mắt nhắm nghiền ngửa đầu lên trời lẩm bẩm, thua rồi, hết rồi, vậy là hết rồi.
Tiêu Kiến hô tới lần thư ba thì Điền Cơ bước ra ngoài.
- Lão gia, thiếp thân đã bảo mà, đừng nên quá tham lam, nếu người sớm nghe lời thiếp thân, chúng ta sao tới cảnh này ...
Điền phu nhân ôm lấy chân Điền Cơ, khóc òa lên:
Điền Cơ mặt mày vẫn trấn tĩnh, nhưng thoáng cái như già đi cả chục tuổi, lúc này nói gì cũng đã muộn, quá muộn rồi, khẽ cúi xuống vuốt tóc thê tử, Điền Cơ định nói vài câu an ủi, nhưng không nói thành lời, gỡ tay bà ta ra.
- Là ngươi!
Vừa bước qua ngưỡng cửa, Điền Cơ quát lên, Đường Kính Chi đứng bên Tiêu Kiến, lão ta nhìn một cái là nhận ra ngay, mặt hiện vẻ khó tin:
- Đúng thế, là ta đấy.
Đường Kính Chi bước tới một bước, lạnh lùng đáp:
- Điền Cơ, ngươi không ngờ có ngày hôm nay phải không?
Nếu chẳng phải kẻ này thì y đã chẳng vất vả liều mình bao phen, phải dấn thân vào kinh thành phúc họa khó lượng, cũng vì lão ta sai Trịnh Thiếu Kiệt truy sát, đã chẳng hại mấy chục ám vệ Đường gia mất mạng.
Điền Cơ qua kinh ngạc ban đầu, trấn tĩnh lại, thở dài chua chát nói:
- Nhóc con họ Đường giỏi lắm, cổ nhân nói bắt nạt già chứ đừng khinh thường trẻ quả không sai, lão phu không nên trêu chọc vào ngươi.