Bên ngoài sắp có binh mã xông vào, Tiêu Kiến với Điền Cơ chẳng có ân oán khúc mặc gì, nên không muốn thừa lời, phất tay nói:
- Xông lên bắt hết lấy.
Đám Vũ Lâm quân xông vào lôi xệch xệch người Điền gia ra ngoài, Điền Cơ bị ấn đầu quỳ xuống đất, không còn chút uy phong nào, thành ông già yếu đuối bình thường.
Lúc này kỵ binh phía sau đã xông vào, nhưng bất ngờ là những người này không công kích mà giữ một khoảng cách nhất định.
Rồi một giọng nói vang vang truyền tới:
- Lưu Châu Tuyên Uy tướng quân Trịnh Thắng tới hiệp trợ khâm sai đại nhân bắt phản tặc Điền Cơ.
Nghe lời này Đường Kính Chi thở phào, thần kinh căng như dây đàn cũng được buông lòng.
Tiêu Kiến thì ghé vào tai y nói nhỏ:
- Đường cử nhân, lần này nhiệm vụ của cha gia bắt Điền Cơ, còn muốn xử trí cả Trịnh gia, ngài xem, giờ chúng ta phải làm sao?
Đường Kính Chi lắc đầu, nói nhỏ:
- Điền Cơ là quan văn, trong tay không có mấy chục vạn quân như ông ta, giờ thực lực hai bên quá chênh lệch, cứ ổn định ông ta đã, sau này từ từ tính.
- Ý cha gia cũng thế, nhưng ....
Tiêu Kiến lộ vẻ khó xử, Đường Kính Chi không để hắn nói hết cắt ngang:
- Đường mỗ biết, nhưng chúng ta không có thực lực bắt Trịnh thắng, vả lại Minh Húc chạy thoát rồi, hắn sẽ phải khởi binh tạo phản, lúc đó triều đình phải phái binh trấn áp ...
- Phải rồi!
Tiêu Kiến nghe tới đó vỗ tay khen hay, muốn trấn áp Phúc Thọ vương, ắt phải điều quân mấy châu phương nam, tới khi đó binh lực tụ lại, muốn bắt Trịnh Thắng chẳng phải đơn giản sao?
- Lưu Châu Tuyên Uy tướng quân Trịnh Thắng tới hiệp trợ khâm sai đại nhân bắt phản tặc Điền Cơ.
Trịnh Thắng thấy bên trong hồi lâu không có động tĩnh, lại lớn tiếng hô lần nữa.
- Đi nào Đường cử nhân, chúng ta ra ngoài tiếp Trịnh Thắng.
Quyết định rồi, Tiêu Kiến hạ lệnh trói Điền Cơ lại rồi cùng Đường Kính Chi đi ra đại môn.
Ngọc Nhi chẳng biết từ đâu xuất hiện đi theo, liếc nhìn khuôn mặt kích động của nàng, Đường Kính Chi mỉm cười, xem ra Ngọc Nhi thành công giết được kẻ thù rồi.
Đi xuyên qua mấy cổng vòm, thấy nghìn quân sĩ khôi giáp vũ trang hoàn bị, quỳ trước cửa.
Trịnh Thắng quỳ một gối hàng đầu, khôi giáp màu bạc lấp lánh trong ánh lửa bập bùng, vô cùng bắt mắt, đằng sau ông ta là thanh niên vóc dáng khôi ngô tráng kiện, chính là trưởng tử Trịnh Kiếm Thu.
- Bản công công lần này phụng chỉ nam hạ bắt phản tặc Điền Cơ, giờ đã bắt được lão, mai sẽ lên đường về kinh.
Tiêu Kiến sợ Trịnh Thắng hoài nghi, vừa ra khỏi cổng đã lớn tiếng tuyên bố.
- Chúc mừng công công lập được đại công, trừ bỏ mối lo cho hoàng thượng.
Trịnh Thắng chắp tay hô vang:
Thấy Trịnh Thắng không có ý động thủ, Tiêu Kiến thầm thở phào, đỡ hờ một cái nói:
- Trịnh tướng quân đứng dậy đi, cha gia nghe nói ngoài thành Điền Cơ còn có mấy nghìn tư binh, phiền tướng quân bắt hết đám phản tặc này.
- Công công yên tâm, mạt tướng đã phái binh bao vây bọn chúng, nếu không có lẽ lúc này bọn chúng đã dẫn quân tới cứu viện rồi.
Trịnh Thắng đứng dậy nói:
- Ngoài ra thủ bị Kiên Thành là Hồ Khiếu Lâm kháng chỉ không chịu giao binh quyền đã bị khuyển tử dẫn hộ vệ chặt đầu tại nhà.
Trịnh Thắng nói rồi phất tay, một quân sĩ cầm chiếc đầu lâu đen xì đi tới.
Đường Kính Chi tới Kiên Thành không ít cho nên nhận ra kẻ này, thảo nào quân sĩ thủ thành không tới cứu viện, té ra Trịnh Kiếm Thu đã dẫn người chặn lại.
Trịnh Thắng vì sao giết Hồ Khiếu Lâm thì Tiêu Kiến và Đường Kính Chi biết rõ, chẳng qua là giết người bịt miệng, tránh sau này Điền Cơ khai ra ông ta là đổng đảng thì những người này đứng ra làm chứng.
- Quả nhiên hổ phụ sinh hổ tử, Trịnh thủ bị không làm phụ lòng hoàng thượng.
Tiêu Kiến tuy thầm giận song vẫn cười ha hả nói:
- Công công quá khen, ti chức chỉ làm tròn chức trách thôi.
- Phải rồi, Kiên Thành còn rất nhiều quan viên qua lại mật thiết với Điền Cơ, mạt tướng phái người đi bao vây, yêu cầu chúng tới diện kiến công công, hẳn sớm có kết quả.
Diện kiến? E lúc này bọn chúng đầu rơi xuống đất cả rồi, Tiêu Kiến mặt hết sức khó coi.
Đường Kính Chi thở dài, chuyến này Trịnh Thắng quá cẩn thận e phản tác dụng, khiến hoàng đế càng thêm nghi kỵ, giật ống tay áo Tiêu Kiến, đi tới chắp tay thi lễ, nói trước:
- Trịnh tướng quân suy nghĩ chu toàn, quả nhiên không thẹn là danh tướng phương nam ta, tướng quân hẳn biết quan viên cùng phe cánh với Điền Cơ, xin nhờ tướng quân bắt bọn chúng.
Trịnh Thắng hơi bất ngờ, song mỉm cười nói:
- Đây là chuyện trong phận sự của bản tướng, công công Đường công tử cứ yên tâm.
Quả nhiên chẳng bao lâu sau mấy chục đại hán xách đầu người đi vào, quỳ thành một hàng nói:
- Trịnh tướng quân, thuộc hạ dẫn quân sĩ xông vào phủ những quan viên kia, những kẻ đó chỉ huy hạ nhân kháng cự, không chịu đầu hàng.
Trịnh Thắng quỳ xuống, chắp tay nói:
- Tiêu công công, quân sĩ mạt tướng làm việc bất lợi, xin công công trách phạt.
- Chết thì cũng chết rồi, dù gì những kẻ này cũng đáng tội chết.
Tiêu Kiến cười gượng, đỡ Trịnh Thắng lên:
Lúc này thời gian đã không còn sớm nữa, Tiêu công công nói ngày mai phải về kinh, còn nhiều chuyện phải chuẩn bị, Trịnh Thắng dẫn quân đi bắt tàn dư của phe Điền Cơ, trước khi đi Trịnh Thắng đưa mắt cho nhi tử.
Trịnh Kiếm Thu tiễn Tiêu công công đi rồi, tới gần Đường Kính Chi hỏi:
- Lâm hiền đề, vì sao vi huynh thấy Tiêu công công không được vui.
- Nói thừa, trừ Tiêu công công không vui, đệ cũng không vui đây này.
Đường Kính Chi biết lúc này không thể tỏ ra yếu thế khiến Trịnh Kiếm Thu nghi ngờ, cố ý bực tức nói:
- Lần này Tiêu công công nam hạ bắt Điền Cơ, sở dĩ đánh lén mà không mượn lực lượng Trịnh gia chẳng qua là muốn độc chiếm công lao, nhưng Trịnh gia xen vào chém đầu mấu chục tên gian tặc, làm bọn ta tốn công mưu tính tổn thất bao người lại mất đinh một cái công lớn!
- Ra thế!
Trịnh Kiếm Thu vỡ lẽ, giả lả cười lấy lòng:
- Đệ biết mà, đám binh sĩ tính khí quá khích, thô bạo, nếu không nhất định bắt sống đám quan viên kia.
- Thôi bỏ đi, lúc này nói còn ích gì.
Đường Kính Chi khoát tay:
- Khả năng có tướng sĩ không muốn thuộc hạ thương vong nên mới hạ sát lệnh, dù sao bắt sống khó hơn giết.
Trịnh Kiếm Thu nói thuận theo ý Đường Kính Chi:
- Không sai, vi huynh cũng cho là như thế, phải rồi hiền đệ và Tiêu công công thân thuộc, không biết người này ...
Nói tới đó hạ thấp giọng xuống.
Đương Kính Chi khẽ gật đầu.
Trịnh gia muốn đút lót thì cứ việc, Đường Kính Chi không ngăn cản.
Trịnh Kiếm Thu mừng thầm, miệng lại trách móc:
- Đệ chẳng phải cho vi huynh ba ngày hạ Điền Cơ sao, thế nào lại động thủ trước vậy, nếu chẳng phải ta thấy có động tĩnh nhanh trí đoán ra, nếu không bọn đệ đã bị đám quân thủ bị đã đánh không còn đường lui rồi.
"Xuỵt!" Đường Kính Chi biết Trịnh Kiếm Thu chê hôm nay chưa kiếm đủ công lao, ra hiệu bảo hắn im tiếng:
- Trịnh huynh, đệ không dám dấu, đệ thiếu chút nữa bị Tiêu công công gạt sang một bên rồi, kẻ này vì độc chiếm công lao thậm chí dám lấy cả mạng ra đánh cược.
- Ồ, té ra là thế.
Tại Điền phủ hàn huyên cùng Trịnh Kiếm Thu hồi lâu, Đường Kính Chi mới cùng Ngọc Nhi và ám vệ Đường gia rời đi, về tiểu viện của Đường gia ở Kiên Thành, Điền Cơ thèm muốn gia sản của Đường gia, một cái tiểu viện chẳng bõ cho lão ta ngó tới, nên vẫn còn.
Vừa mới vào phòng, Ngọc Nhi dùng gọt chân đóng cửa lại, nhiệt tình ôm lấy cổ Đường Kính Chi:
- Tướng công, hôm nay thiếp đích thân giết được một tên trong số kẻ thù rồi.
Mối thù này đè nặng trong lòng nàng gần chục năm, hôm nay mới giải tỏa được một phần.
Đường Kính Chi đưa tay vuốt tóc nàng, nói:
- Nàng yên tâm, tướng công sẽ giúp nàng giết hết những kẻ còn lại.
Hôm qua Tiêu Kiến suốt đêm tra xét phủ Điền Cơ và bè đảng của lão, cho nên sáng sớm hôm sau, những kẻ có phân lượng thì bị cho vào xe tù áp giải lên kinh, những phú hào thân sĩ địa phương bị Điền Cơ lôi kéo thì bị chặt đầu trực tiếp.
Trong đó có tiểu cữu tử của Điền Cơ, tiêu đầu Chấn Uy tiêu cục cũng bị bêu đầu.
Ngoài ra nữ quyến toàn bố bị cho vào giáo phường ty.
Xử lý xong chuyện Kiên Thành, Tiêu Kiến nóng vội muốn về kinh báo công, hắn muốn kéo Đường Kính Chi về giải thích nguyên nhân chưa xử lý Trịnh Thắng, nhưng Đường Kính Chi kiếm cớ có chuyện khác phải làm, vội vàng dẫn người rời Kiên thành nhắn hướng Lạc thành thẳng tiến.