Về tới xưởng thêu, Đường Kính Chi bảo bọn họ nghe đầu lĩnh an bài, lập lều bạt xung quanh ở, Ngọc Nhi dẫn mẹ con Trịnh Hân Như tới phòng của mình.
Tới kho xem xét, Quách công công nghiêm nghị ngồi giám sát, ánh mắt quét qua quét lại như diều hâu, còn ba mươi người kia đã nghiền một đống phấn.
Đường Kính Chi ước lượng chỗ này đủ làm ba trăm quả tạc đạn rồi.
Y miệt mài luyện tiêu toan giáp, làm một lèo tới tận tối, Ngọc Nhi gọi đi ăn cơm mới nhớ ra.
Cơm xong, vì đứng cả buổi chiều rồi, Đường Kính Chi không làm việc nữa, nằm trên giường nghe Uyển Nhi và Nhu Nhi kể chuyện kinh doanh.
Mẫu thêu của Đường gia được ưa chuộng đúng như dự đoán, ở trên phố đã xuất hiện không ít hàng nhái, hơn nữa còn có thế lực không nhỏ tham gia, dù là người nội xưởng thấy cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Điều này có phần do Tề Đức Thịnh cố ý, có phần liên quan tới tới ý hoàng đế, không muốn đụng chạm tới tâm phúc của mấy vị hoàng tử, gây ra chuyện không đáng.
Đường Kính Chi không muốn để các nàng lo lắng chuyện triều chính đau đầu, nên không giải thích, dỗ dành một phen, dù sao một mình Đường gia chẳng gánh hết nổi mối làm ăn ở kinh thành.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt cái đã hai ngày rồi, Đường Kính Chi gần như không bước chân ra khỏi cửa, toàn lực làm tạc đạn, tới khi vật liệu trong tiểu viện dùng hết, y mới lười biếng nghỉ nửa ngày.
Buổi trưa, một đội cấm quân tay cầm trường thương, mặc khải giáp tới trước cửa xưởng dệt, người đi đầu chẳng ngờ lại là Mộc công công.
Đầu lĩnh cấm quân nhận ra Mộc công công, để cho ông ta vào, mấy trăm cấm quân thì chia ra phong tỏa cả phố dẫn tới tiểu viện.
Đường Kính Chi đang cùng mấy vị di nương ăn cơm trưa, nghe Mộc công công tới, vội đặt đũa xuống ra đại sảnh tiếp khách. Thấy y, Mộc công công nói luôn:
- Thái hoàng thái hậu chỉ e không qua được hôm nay, cha gia phụng lệnh hoàng thượng tới đây là để lấy cái bình gì đó.
- Ta đã chuẩn bị xong rồi, mời công công phái người đi nhận.
Hai người đi tới nơi chứa tạc đạn, trên đường đi Đường Kính Chi giải thích cách sử dụng cùng một số điều cần chú ý khi di chuyển bảo quản nó cho Mộc công công.
- Chỉ cần đôt cháy cái giây này sau đó ném vào trong đám quân địch là xong à?
Mộc công công cầm một cái bình, ngó lên ngó xuống, hết sức hiếu kỳ:
- Đúng thế, khi châm lừa nhất định phải cẩn thận, không thể để lửa cháy hết giây, nếu không kịp thời ném đi sẽ rất nguy hiểm đấy.
- Ồ, không cần phải nhắm thật chuẩn rồi mới ném vào người kẻ địch sao?
Mộc công công hiển nhiên vẫn nghĩ phải ném trúng người mới có thể đả thương được.
- Không cần, chỉ cần ném trong đội ngũ địch là được, ném chỗ càng đông càng tốt. Tới khi đó bình bị vỡ, mảnh gốm bắn ra sẽ đả thương kẻ địch.
Đường Kính Chi nhắc:
- Mộc công công, cần phải chọn người dũng cảm, nếu không nghe thấy tiếng nổ, không dám ném cái thứ hai đâu.
Mộc công công xua tay:
- Điều này không cần lo, người gia cha tuyển chọn là tinh binh đã ra chiến trường giết người tắm máu, sợ gì một tiếng nổ.
Đường Kính Chi thấy ông ta không để ý lắm vốn định nói thêm, nhưng lại thôi, Mộc công công chưa thấy uy lực của nó, xem thường cũng không có gì lạ, nói miệng người ta không tin lại khiến đối phương khó chịu.
Cấm quân sách từng cái sọt được dùng vải che kín lên xe ngựa, cuối cùng đêm số, tổng cộng có 1300 quả tạc đạn.
Ra tới cổng, Đường Kính Chi cuối cùng không nhịn được dặn thêm lần nữa:
- Mộc công công, vật này cực kỳ nguy hiểm, cho nên đừng đặt cả vào một chỗ, tuyệt đối không có chút nguồn lửa nào. Còn nữa, không được để cho quân sĩ cầm nó tới gần hoàng đế.
- Ừm, cha gia hiểu.
Vốn Đường Kính Chi nhắc đi nhắc lại làm Mộc công công thấy y quá nhát gan, nhưng cuối cùng đề cập tới hoàng đế thì ông ta không dám lơ là, sắp đi rồi mới vỗ đầu nói:
- Xem này, cái đầu cha gia thật là, sắp không dùng được nữa rồi, suýt quên Hoàng thái hậu bảo cha gia chuyển cho ngài một câu.
- Hoàng thái hậu có gì sai bảo?
Mộc công công xua quân sĩ tránh ra xa mới hạ giọng nói:
- Hoàng thái hậu nói hi vọng ngài có thể vào cung ở vài ngày, như thế an toàn hơn, đợi qua cơn phong ba này, kinh thành bình yên trở lại hay về phủ.
Nói xong chẳng để ý tới sắc mặt Đường Kính Chi, chỉ huy cấm quân dẫn đội xe đi về phía hoàng cung.
Đường Kính Chi vẫn đứng ngây ra đó.
Xưa nay trong hoàng cung ngoại trừ hoàng đế và đông cung thái tử, không cho nam nhân ở lại qua đêm, dù là hoàng tử khi trưởng thành cũng phải chuyển ra ngoài.
Nhưng giờ Hoàng thái hậu lại bảo mình vào cung ở mấy ngày.
Tránh biến họa, hay là Hoàng thái hậu nhân cơ hội này chiếm đoạt mình?
Ý nghĩ xấu xa đó nảy ra, không sao xua đi được nữa.
- Tướng công đang nghĩ gì vậy?
Ngọc Nhi thấy Mộc công công đi đã lâu mà tướng công vẫn đứng như phỗng, mặt thì càng lúc càng cổ quái, nghi hoặc hỏi:
- Khụ, khụ, ta đang nghĩ mấy vị hoàng tử sắp ra tay bây giờ, phải ứng phó ra làm sao.
Đường Kính Chi nghiêm mặt lại, nói dối mà thản nhiên như không, chẳng có chút chột dạ nào.
Để lảng tránh ánh mắt ngờ vực của Ngọc Nhi, Đường Kính Chi gọi gọi Tần Tranh đang tuần thị qua cửa viện tới, Tần Tranh bề ngoài thô hào, nhưng làm việc rất tỉ mỉ chu đáo.
- Đường bá gia, ngài gọi hạ quan có chuyện gì?
- Ta đã điều toàn bộ cấm quân ở phủ tới, tổng cộng một trăm người, những quân sĩ này đều là thuộc hạ của ngươi, ngươi nói xem, có kẻ nào không đáng tin không?
Đường Kính Chi ra hiệu cho Tần Tranh tới chỗ vắng vẻ hỏi:
Tần Tranh hầm hầm nói:
- Có phải là có tên nào to gan lớn mật làm bậy không ạ, hắn vụng trộm với nha hoàn trong phủ hay là ăn cắp đồ, không không, bọn chúng không dám to gan đến vậy, nhất định là có kẻ say rượu thất lễ với ngài rồi? Bá gia, tên nào, để hạ quan đi băm vằm hắn.
- Không phải, không phải.
Đường Kính Chi cười méo xẹo, xem ra cái đám người này cả đống đều không đáng tin, nhưng ý y không phải thế:
- Ta muốn hỏi là liệu trong số bọn họ có ai đó là tai mắt do người khác gài vào không. Cho ngươi biết, sắp có chuyện lớn rồi, ta cần một nhóm người dũng cảm đáng tin cậy dùng vào việc lớn.
- Ra thế, hạ quan cứ tưởng ...
Tần Tranh thở phào:
- Đám thuộc hạ này của hạ quan đều là quân sĩ có kinh nghiệm ở chiến trường phương bắc, những kẻ này giống hạ quan, tính hơi thối, thô lỗ không biết nịnh bợ cho nên không thăng quan được. Hơn nữa hạ quan từ sau khi tới kinh không được trọng dụng, chẳng ai coi hạ quan ra gì, vì vậy ở đâu có mật thám chứ chỗ hạ quan tuyệt đối không có đâu, ha ha ha.
Hắn nói như thể đó là chuyện tự hào lắm vậy, Đường Kính Chi dở khóc dở cười, thấy tính hắn thật giống tên ám vệ Thiết Ngưu nhà mình, tiếc là Thiết Ngưu tuy giỏi đánh nhau, song ngoại hình quá gây chú ý nên Đường Uy không để hắn ở kinh thành, nếu không giới thiệu hai người này cho nhau thế nào cũng thành bằng hữu thân thiết.
Liên tưởng lung tung một hồi Đường Kính Chi mới nói:
- Tốt, toàn những người đáng tin là tốt rồi. Tần bách hộ, thái hoàng thái hậu bệnh khó qua khỏi, kinh thành sắp có một trận gió tanh mưa máu, ta gọi ngươi tới đây là để bàn chuyện bảo vệ an toàn cho tiểu viện.
- A, vậy là sắp đánh nhau rồi, hay quá đám thuộc hạ của hạ quan gần đây hơi ngứa ngáy, không cho chúng vận động xả bớt .. À, e hèm.
Tần Tranh nói một nửa nhận ra đã nói lời không nên nói:
- Đại nhân cứ yên tâm, thuộc hạ của hạ quan toàn là hảo hán thà chiến tử chứ không chết trên giường, chỉ cần một người còn sống sẽ không cho kẻ địch bước qua cửa tiểu viện nửa bước.