Thúc ngựa tới xe của Chu Du, bảo quân sĩ vén rèm lên, Lữ Phương và Vương Tích nhìn một cái liền nhận ra, người chết đúng là Chu Du.
Ngũ hoàng tử theo sau hai bọn họ, đi cũng không vững, bộ dạng chấn kinh quá mức.
- Ngũ điện hạ, vị này là chu đại nhân phải không?
Vương Tích chỉ xác Chu Du, biết còn cố hỏi:
- Đúng thế, đó chính là Chu lão tặc.
Ngũ hoàng tử nghiến răng nghiến lợi như có thù không đội trời chung:
- Kẻ này tuy là cửu cữu của bản vương, nhưng ngầm câu kết với Tam hoàng huynh muốn soán vị, chết chưa hết tội.
Vương Tích lại hỏi:
- Vậy ngũ điện hạ có biết nguyên nhân cái chết của Chu đại nhân không?
Ngũ hoàng tử chỉ vết thương trên cổ Chu Du:
- Trong xe không có dấu vết xô xát, kiếm còn trong tay lão tặc, bản vương đoán chừng hắn thấy binh bại, biết mình chết chắc cho nên tự sát.
Lữ Phương gật gù, thừa nhận ý kiến của Ngũ hoàng tử, phất tay cho quân sĩ mang thi thể Chu Du và Tam hoàng tử vào cung:
- Ngũ điện hạ, binh biên đã được bình định, ngài xem có nên phối hợp với hạ quan tới Càn Thanh cung một chuyến? Nếu không hoàng đế hỏi tới sao ngài ở đây, hạ quan khó trả lời tường tận.
Ngũ hoàng tử gật đầu, nhận lời rất nhanh, mặc dù hắn không muốn đi gặp hoàng đế, nhưng cũng hiểu không đi chuyến này không được, hơn nữa Lữ Phương tuy hỏi rất khách khí, nhưng ngữ điệu cực kỳ kiên quyết.
Một trận gió đêm thổi qua, Ngũ hoàng tử che miệng ho liên hồi, Lữ Phương biết hắn ốm yếu, sai người đỡ lên xe ngựa, dẫn đầu đi về phía hoàng cung.
Vương Tích thì lòng nghi ngờ, trầm mặc đi sau xe ngựa, như đề phòng Ngũ hoàng tử bỏ chạy.
Lúc này không khí trong Càn Thanh cung hết sức ngột ngạt, Đường Kính Chi quỳ tới tê hết cả chân, đang đợi sự trừng phạt của hoàng đế, chợt một thái giám chạy vào thì thầm báo cáo.
- Đứng lên đi, về nhà kiểm điểm lại sai lầm của mình không có lệnh của trẫm không được phép ra rời phủ, tốt nhất ngươi nên cầu chúc cho Hoàng thái hậu bình an vượt qua được kiếp nạn này, nếu không ... Hừ!
Hoàng đế nói tới câu cuối thì nhớ tới chuyện trước đây Đường Kính Chi đưa ra không biết bao nhiêu chủ ý hay, rồi đêm nay không có tạc đạn mà y nghiên cứu ra, hắn không giữ được ngôi bấu, nên chỉ phất mạnh tay không nói nữa.
- Vâng.
Đường Kính Chi cắn răng nhịn đau ở đầu gối, từ từ đứng dậy, đi ra ngoài sát qua vai Lữ Phương và Vương Tích, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, song không dừng bước, rời Càn Thanh cung chưa được bao xa thì chẳng biết từ lúc nào Mộc công công vốn đứng bên hoàng đế lại xuất hiện trước mắt, vẫy tay gọi mình.
Biết vị công công này có phân lượng cực lớn trong lòng hoàng đế, ngay cả Tề Đức Thịnh cũng khó so bì, không dám xem thường, đi nhanh tới chắp tay hỏi:
- Mộc công công tìm ta có việc gì?
- Cha gia chỉ muốn nói cho ngài biết, hoàng thượng an bài không để đám Tề Đức Thịnh sống qua đêm nay, ngài cứ an tâm về nhà nghỉ ngơi. Phải rồi người đi cùng Lữ tướng quân hẳn là ngài nhận ra?
Đường Kính Chi đoán chắc đêm nay Tề Đức Thịnh và bè đảng thế nào cũng bị "phản quân" giết chết, hi sinh anh dũng:
- Đúng thế, người đó được hộ vệ Đường gia ta cứu sống ở phương bắc, đã sống tại nhà ta gần một năm.
Mộc công công này người như tên họ, cứng đờ vô cảm như khúc gỗ, giọng đều đều:
- Người đó tên Vương Tích, vốn là ái tử của Vương lão tướng quân, trong nhà xếp thứ hai.
- Hả? Chính là nhị lộ nguyên soái?
Đường Kính Chi chấn kinh không thôi:
- Đúng, chính là người này.
Mộc công công nói xong lén đưa cho y một tờ giấy, chẳng chào hỏi cáo từ gì, bỏ đi luôn.
Đường Kính Chi sớm đã nghe tới tính khí cổ quái của Mộc công công nên không để ý, y không vội mở ra xem, mà về tới xưởng dệt, đuổi cấm quân tránh ra mới mở tờ giấy ra đọc.
Nương theo ánh đuốc, chỉ thấy trên đó viết :" Hoàng thái hậu xả thân cứu ngươi, thanh danh tổn hại, không thể ở lại trong cung nữa, ba ngày sau cha gia sai người đưa Hoàng thái hậu tới phủ ngươi, tới lúc đó đừng vì người không còn thân phận Hoàng thái hậu mà thất lễ, nếu không cha gia không tha cho ngươi!"
Đường Kính Chi xem xong choáng váng đứng đây tại chỗ, chuyện này, sao có thể?
Vì binh biên nên thời gian này hoàng cung có thể hoãn loạn một chút, nhưng Hoàng thái hậu được bao người chú ý, bản lĩnh Mộc công công đó lớn cỡ nào mà đưa được Hoàng thái hậu ra?
Cho dù được thì hoàng đế cũng không chịu để yên.
Đường Kính Chi lòng hoang mang không thôi.
Dù sao cũng không nghĩ ra, y gạt bỏ suy nghĩ đó đi, gõ cửa, bên trong có giọng thô hào quát:
- Ai đấy?
- Là ta.
Người kia là một trong những cấm quân mà Hoàng thái hậu phái tới bảo vệ cho Đường phủ được mấy tháng rồi, tất nhiên là nhận ra Đường Kính Chi, tức thì bên trong vang lên những tiếng reo hò:
- Là bá gia về rồi, mau mau đi thông báo cho mấy vị di nương.
- Bá gia bình an trở về, thật tốt quá.
- Ba gia, mấy vị di nương lo cho ngài lắm đấy, ngài mau vào đi.
Đường Kính Chi mấy ngày qua bận rộn bố trí đối phó với phản quân không về, lòng rất lo cho những nữ nhân của mình, sải bước đi nhanh vào bên trong, được chừng chục bước thấy cả ba vị di nương.
Hôm nay trong kinh chém giết không ngớt, rồi những tiếng nổ kinh khủng vang lên khắp mọi nơi, Nhu Nhi cực kỳ lo sợ, thấy Đường Kính Chi, kể những người xung quanh, nhào vào lòng y như chim yến về tổ:
- Tướng công về rồi, tướng công về rồi.
Đường Kính Chi vỗ vai nàng, rồi mỉm cười với Uyển Nhi rơm rớm nước mắt, cùng Ngọc Nhi mặt không biểu lộ rõ ràng lắm, nhưng ánh mắt đã nói thay tất cả.
Bốn người đi vào đại sảnh, Đương Kính Chi mới hỏi phản quân có tới đây quấy nhiễu không?
Trong Từ Ninh cung, Hoàng thái hậu nắm thiêm thiếp trên giường, vì mất máu quá nhiều, mặt nàng nhợt nhạt vô cùng, trán lấm tấm mồ hôi, tựa hồ dù hôn mê vẫn phải chịu đựng đau đớn cực lớn.
Từ lúc bị thương tới giờ, nàng hôn mê gần một canh giờ rồi, nhưng chẳng hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Ở bên ngoài điện, mấy vị thái y như kiến bò chảo nóng, đứng ngồi không yên.
- Kim sang dược của Trung Nghĩa bá tuy cầm máu rất tốt, chúng ta cũng cho Hoàng thái hậu dùng thuốc rồi, nhưng tới nay mạch Hoàng thái hậu vẫn yếu ớt, hơi thở không đều, nếu tới sáng mà vẫn không tỉnh lại, chỉ e ...
Trương thái y tư lịch cao, sở trường là trị ngoại thương, có điều mới nói được một nửa bị Lưu thái y cắt ngang:
- Đừng nói nữa, Hoàng thái hậu là người lành ắt có trời giúp.
Trương thái y thở dài sườn sượt, dù nếu Hoàng thái hậu có làm sao, bọn họ có thể kéo Đường Kính Chi ra chịu tội, nói thuốc của y có vấn đề hạ Hoàng thái hậu tình hình càng nặng thêm, nhưng cũng biết bản thân phải chịu trách nhiệm thứ yếu, cả nhà bị đi đầy biên quan là kết quả tốt lắm rồi.
Bọn họ tuổi tác gần đất xa trời cũng chẳng sao cả, nhưng con cái thì sao?
- Mấy vị đại nhân, thương thế Hoàng thái hậu sao rồi?
Mấy vị thái y ngẩng đầu lên, chỉ thấy Mộc công công đi vào như bóng ma từ bao giờ, Trương thái y gượng cười trông rất khó coi:
- Mộc công công, vết thương đã cầm máu, hẳn mai thôi là tỉnh lại.
Mộc công công mắt sắc như dao, nhìn ra bọn họ có điều dấu diếm, chỉ e hoàng thái hậu có nguy hiểm rồi, song mặt vẫn chẳng hề có tình cảm nào, chẳng bóc trần ra:
- Cha gia phụ lệnh tới thăm hoàng thái hậu, các vị không cần đi theo đâu.
- Vâng, vâng, vâng ...
Các vị thái y gật đầu liên hồi, mặc dù ông ta chỉ là thái giám, song không ai dám đắc tội.
Mộc công công đi vào tẩm thất, trừ cung nữ tâm phúc còn có mấy cung nữ khác, phất tay nói:
- Các ngươi lui hết đi.
Cung nữ tâm phúc biết Mộc công công và Kế công công có giao tình, trung thành tuyệt đối, quyết không hại tới Hoàng thái hậu, không nói gì, thi lễ nhẹ nhàng đi ra.