Cực Phẩm Tài Tuấn

Chương 585: Nghe tin dữ



Đến khi trời tờ mờ sáng, tiếng bắt bớ dần dần lắng xuống, theo báo cáo có hơn một trăm quan viên bị bắt về quy án, đó là chưa kể những kẻ lập trường không vững.

- Hoàng thượng, người vất vả suốt một ngày rồi, nên nghỉ ngơi, giữ gìn long thể.

Trình các lão thấy hoàng đế vẻ mặt mỏi mệt, lên tiếng khuyên.

Các vị đại thần khác cũng vội phụ họa, đợi tới chiếu hẵng xử lý chính sự.

Hoàng đế trẻ định xử lý xong xuôi mọi việc mới ngủ, nhưng không chịu được các đại thần khuyên nhủ, đành cho các đại thần lui.

Thực ra bọn họ khuyên hoàng đế trẻ nghỉ mục đích để bản thân được nghỉ là chính, hoàng đế mới hai mươi còn chịu được, chứ những ông già qua cái tuổi tri thiên mệnh như bọn họ đợi sao thấu.

Các vị đại thần lui rồi, Mộc công công cũng trở về.

- Mộc công công, về ngủ một giấc đi, trẫm cũng nghỉ ngơi đây.

Hoàng thượng đứng dậy, vặn lưng một cái, hôm qua bắt được hết đám đệ đệ ngỗ nghịch, tâm tình hắn rất khoai khoái.

Mộc công công không trả lời, liếc xung quanh một cái, những cung nữ thái giám đứng trực biết điều lui ra.

- Có chuyện à?

Hoàng thượng thu lại tâm tình, nghi hoặc hỏi:

- Bẩm hoàng thượng, hôm qua khi bình định phản đảng, Tề công công, Tất công công, Toàn công công đã chiến tử sa trường.

Dù sao cũng là những người hầu hạ bên cạnh nhiều năm, hoàng đế trẻ phải im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:

- Trẫm biết rồi, hậu táng đi.

- Tuân chỉ!

Mộc công công nói tới chuyện tiếp theo thì mặt không thể giữ được bình tĩnh nữa:

- Hoàng thượng, Hoàng thái hậu trọng thương không chữa được, đã cưới hạc về trời rồi.

- Cái gì?

Hoàng đế trẻ không khác gì bị sét đánh, thấy trời đất đảo lộn, phải vịn vào long ỷ khỏi ngã, rống lên:

- Thái y, người đâu, truyền thái y. Mấy lão già khốn kiếp vô dụng đó, không cứu được Hoàng thái hậu còn lớn gan không báo lên. Trẫm phải chặt đầu bọn chúng.

- Hoàng thượng bớt giận, nghe lão nô nói một câu.

Hoàng đế trẻ rống nửa ngày trời không có ai đáp, làm hắn thấy có chút kỳ lạ, nhíu mày lại:

- Còn chuyện gì nữa, chẳng lẽ quan trọng hơn cả việc mẫu hậu của trẫm qua đời?

- Dạ, có, Hoàng thái hậu trước khi lâm trung nhờ lão nô chuyển hoàng thượng một câu, nói muốn rời cung, hưởng cuộc sống dân gian.

- Cái gì?

Hoàng đế trẻ tưởng mình nghe nhầm.

Mộc công công cúi đầu lặp lại lần nữa.

- Không thể nào, không thể, sao mẫu hậu lại có suy nghĩ hoang đường ấy? Mẫu hậu từng nhiều lần nói, trong lòng người trẫm mới là quan trọng nhất, sao mẫu hậu lại muốn bỏ trẫm mà đi ?

Hoàng đế không ngốc, đem lời trước sau của Mộc công công sắp xếp lại, cùng nguyên nhân Hoàng thái hậu bị thương là hiểu nguyên do rồi.

- Mẫu hậu! Tại sao ?

Qua chấn động, hoàng đế lẩm bẩm, từng cảnh quan tâm yêu thương của Hoàng thái hậu trước kia hiện ra trước mắt, hắn biết, Hoàng thái hậu quyết định như thế, sợ là cả đời này hắn không gặp mẫu hậu nữa rồi.

Hắn chỉ muốn hỏi, chẳng phải hắn mới là quan trọng nhất với Hoàng thái hậu sao? Tạo sao vì người khác mà bỏ hắn?

Chẳng lẽ mẫu hậu thay đổi rồi?

Không thể!

Hoàng cung tranh giành đấu đá liên miên, hoàng đế có thể bình an trưởng thành, lại còn lên ngai vàng, không thể thiếu sự bảo hộ của hoàng thái hậu, tiên đế và hắn tuy là cha con, nhưng chẳng có mấy cảm tình, nhưng tình cảm hắn dành cho Hoàng thái hậu lại cực kỳ sâu sắc.

Cho nên hắn không tin Hoàng thái hậu lại muốn rời bỏ mình.

Mộc công công biết hoàng đế gần như lớn lên dưới đôi cánh chở che của Hoàng thái hậu, hay tin này khó chấp nhận được, nói:

- Lão nô chưa bao giờ hoài nghi người Hoàng thái hậu yêu thương nhất là hoàng thượng, nhưng hoàng thượng nghĩ mà xem, người từ hoàng thái hậu, còn có giang sơn, có hoàng hậu, có phi tần, có tất cả. Nhưng trong cung, Hoàng thái hậu, trừ người ra, Hoàng thái hậu còn có gì, ngay cả Kế công công cũng mất rồi, Hoàng thái hậu ở Từ Ninh cung có khác gì lãnh cung?

Hoàng đế trẻ đột nhiên nghe Mộc công công nói thế, mồm há ra nhưng không thể nói gì, mãi một lúc lâu mới thất thần nói:

- Ta muốn gặp mẫu hậu lần cuối, ngươi an bài đi.

- Lão nô tuân chỉ.

- Còn về phía Từ Ninh cung, ngươi hãy an bài cho chu đáo, đêm nay đã chết quá nhiều người rồi, trẫm không muốn tạo sát nghiệt nữa.

- Vâng lão nô đi làm ngay.

Mộc công công vâng lệnh rời Càn Thanh cung, ông ta biết hoàng đế đang nhìn theo bóng lưng mình, biết sau này hoàng đế sẽ không tín nhiệm mình như trước kia nữa.

Dù sao hành động của ông ta đưa Hoàng thái hậu đi rồi mới tới báo cáo, không khác gì phản bội.

"Ông bạn già à, ta làm theo mong muốn của ông rồi đó, ông đi thanh thản nhé!" Mộc công công lòng nghĩ thế, bóng lưng đi xa dần, cô tịch lom khom hơn trước rất nhiều.

Rạng sáng, tin tức Hoàng thái hậu cưỡi hạc về trời được truyền ra, lễ bộ ban bố công văn các nơi, thiên hạ để tang tưởng niệm.

Hoàng thái hậu phong thụy hiệu hiếu hiền, bảy ngày sau hạ táng hoàng lăng, ngày hôm đó hoàng đế còn đại xá thiên hạ, nhưng các vị hoàng tử phản loạn và các đại thần trong danh sách này.

Rất ít người biết được trong hoàng cung có mấy thái giám thân thủ cao cường vô duyên vô cớ uống thuốc độc tự sát, hoàng đế biết Mộc công công làm vậy để không ai tra ra được manh mối gì.

Có điều hoàng đế không giận, chỉ có chút mỏi mệt, mấy người đó đều là tâm phúc của Mộc công công cả, xem ra Mộc công ông định giao ra quyền lợi trong tay, âm thầm quy ẩn rồi.

Đầu tiên là Hoàng thái hậu bỏ đi, rồi Mộc công công thoái ẩn, thêm Tề Đức Thịnh, Lý Chân, Toàn Kế chết, làm hoàng đế cảm thấy cô đơn từ tận đáy lòng.

Tối hôm đó, ở phủ Trung Nghĩa bá, Đường Kính Chi đi tới đi lui trong lòng không sao bình tĩnh lại được.

Hoàng thái hậu giá băng, kinh thành xôn xao, áp cả chuyện các vị hoàng tử phản loạn xuống, thành đại sự hàng đầu, đương nhiên đây là chuyện hoàng đế muốn, chẳng vị hoàng đế nào muốn thấy dưới chân thiên tử mà lòng người hoảng loạn cả.

Mộc công công nói, sẽ bí mật đưa Hoàng thái hậu tới nhà mình, nhưng mấy ngày rồi không có thêm tin tức gì nữa, thời gian hẹn càng đến gần, Đường Kính Chi càng trở nên nóng nảy lo âu.

- Bá gia.

Một hộ vệ trong phủ tới báo:

- Có một người họ Mộc, tự xưng là họ hàng xa của ngài cùng một nữ nhân che mặt bái phỏng.

-Họ Mộc?

Đường Kính Chi kích động giục:

- Mau mau mời vào đi.

Mấy hôm nay bá gia cứ buồn bực đứng ngồi không yên, mấy vị di nương cũng chỉ gượng cười, đột nhiên thấy y lên tinh thần như thế, hộ vệ kia không dám chậm trễ, vội đi truyền lời.

- Tướng công, chàng có thân thích ở kinh thành sao?

Nhu Nhi và Uyển Nhi còn chăm lo chuyện kinh doanh, chỉ có Ngọc Nhi ở bên Đường Kính Chi, nghe vậy nghi hoặc hỏi:

Đường Kính Chi ho khan một tiếng:

- Chuyện này nói ra thì dài lắm, ta kể chi tiết cho nàng sau, chúng ta ra đón thôi.

Nói rồi đi trước tới đại sảnh.

Chỉ đợi ở đại sảnh một chút mà Đường Kính Chi cảm thấy như qua bao lâu rồi, nếu chẳng phải tránh bị nghi ngờ y đã chạy ra tận cửa rồi, cuối cùng cũng thấy một một nam tử cao gầy, dẫn hai người khiêng một cái kiệu mềm, một nữ tử ăn mặc kiểu thị nữ đi vào.

Bên trên kiệu mềm có một nữ tử che mặt nằm dựa vào gối tựa, mặt bột váy tím vừa vặn, dù cách một tấm lụa, nhưng Đường Kính Chi nhìn một cái là nhận ra Hoàng thái hậu.

Tới tận lúc này y mới yên tâm.

- Các ngươi lui cả đi.

Đường Kính Chi cố áp kích động, bảo người xung quanh lui.

Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn đi nhìn lại nữ tử che mặt kia, đứng im không nhúc nhích, trực giác nữ nhân luôn nhạy bén, nàng nhìn ra nữ nhân kia có quan hệ không tầm thường với tướng công thư sinh.

Đường Kính Chi không để ý, dù sao ngày tháng sau này còn dài, các nàng sớm muộn gì cũng sẽ biết chân tướng.