“Đúng là một cái tên hay đấy, có phải cảm thấy đùa tôi rất vui không?”
Trang Du Mộng dùng băng trên tay quấn vòng cuối cùng thật chặt. Ngoài miệng âm dương quái khí dò hỏi, vẻ mặt tức giận tươi cười.
Lục Tinh Lục Tinh, đó không phải là nói về cá voi trên cạn sao?
Mí mắt rũ xuống che phủ một hàng cây dưới hốc mắt, Lục Tinh cứng đờ nhìn cô bận rộn trên chân mình, nắm chặt tay, trầm giọng phản bác.
“Không phải.”
“Vậy thì sao? Sợ tôi biết sẽ bán cậu cho thủy cung sao?” “…”
Tức giận dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lên cái chân chưa được xử lý kia, Trang Du Mộng cảm thấy bắp thịt dưới tay dần dần siết chặt. Vẻ mặt thiếu niên thống khổ kiêu ngạo mím môi, vẻ đỏ bừng trong tròng mắt cho thấy cậu không cam lòng nói ra nỗi oan ức của mình, giống như cô dâu nhỏ nhà ai bị khinh bỉ tức giận.
Mới không gһp mấy ngày, làm nũng không có tác dụng gì, bắt đầu học giả bộ oan ức?
“Nói đi, rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào? Thuyết phục được tôi thì tôi có thể xem xét thả cho cậu đi.”
Cô đang bận rộn chuẩn bị giáo dục tư tưởng cho cậu, nhưng không để ý rằng cảm xúc nhạy cảm của Lục Tinh tuôn trào dao động như sóng.
“Tôi không muốn chị biết, tôi không phải là người.” Sợ rằng cô sẽ không còn quan tâm đến cậu nữa, sẽ không bố thí chút dịu dàng dư thừa nào cho cậu nữa.
Khi nửa câu sau dồn dập thoát ra khỏi cổ họng, Trang Du Mộng không khỏi ngẩng đầu nhìn, phát hiện đôi mắt đang lấp lánh đột nhiên chuyển hướng khác, không dám nói chuyện với cô, cũng không dám đối diện với cô.
“Nếu không phải người thì sao? Không phải bây giờ cậu còn ngồi đây nói chuyện với tôi sao. Chuyện này liên quan tới phải con người không à?”
Đáy lòng cô cực kì bất bình, nhận được mấy câu nói cũng giảm bớt sức lực trên tay. Trong không gian tĩnh lặng này chợt nghe thấy tiếng giọt nước rơi tí tách, tiếp theo là tiếng cọ cọ của lòng bàn tay.
“Lục Tinh?” “Ừm…”
“Cậu khóc sao?” “Không phải.” “…”
Tình ý của thiếu niên sâu đậm khó tìm, vì vậy cậu quay đầu không nhìn cô nữa. Trang Du Mộng cũng không chọc thủng nó, nhưng trái tim bất an lênh đênh trên biển, dù sao thì giọng điệu của cô cũng không thể cứng lại được.
Nhanh chóng hoàn thành công việc khử trùng băng bó lần cuối, cô đứng dậy vỗ vỗ đùi đã ngồi xổm hồi lâu, cầm lấy hộp thuốc, xoay người chuẩn bị rời đi.
Chỉ là vạt váy ngủ bị người phía sau nhẹ nhàng giữ lấy, lực đạo không mạnh nhưng lại biểu hiện sự cố chấp.
“Chị muốn đi đâu……”
“Đi cất hộp thuốc. Mấy lần cậu tới đều không thể thiếu hộp này lên sân, nếu không cậu đóng gói mang đi đi…”
Lục Tinh ngẩng mặt nhìn bóng lưng cô. Mái tóc dài bồng bềnh mềm mại buông xuống lưng khiến những ngọn lửa tức giận ban đầu bao quanh cô cũng biến mất không manh mối. Vạt váy ngủ màu xanh lục đậm bay theo gió ấm ở dưới thân cô, ôm lấy đôi chân mềm mại trắng nõn, có chút bất đắc dĩ.
Nhưng vào lúc này cậu vốn đã không để ý những thứ khác, đột nhiên đứng dậy đi tới sau lưng cô, tự nhiên cầm lấy hộp thuốc trong tay cô.
“Được…”
“Chờ chút, cậu thật sự định mang đi? Cậu định để chỗ nào?”
Thấy vẻ mặt thiếu niên cương nghị, cậu chỉ tay tới nơi được che chắn duy nhất dưới thân, không chút ngượng ngùng mở miệng.
“Đặt nó ở cùng nhau.”
Cậu cho rằng đang chôn kho báu của Solomon trong cát?
Ý cười nghẹn lâu rồi cuối cùng cũng lộ ra khóe miệng, cuối cùng Trang Du Mộng cũng bại bởi sự thuần khiết của cậu, khẽ thở dài, cô thu lại hộp thuốc trong tay, xoay người vuốt ve trán của cậu từ tai trước ra sau gáy, kéo mặt cậu về phía trước gần cô hơn một chút.
“Ngồi xuống đây, chờ lát nữa tôi ra khỏi phòng ngủ không thấy cậu, cậu nói xem…”
Nửa lời nói là khó hiểu nhất, Lục Tinh nhìn đôi môi đỏ mọng trước mặt, không lí do nuốt nước miếng một cái, nhưng ánh mắt cậu lại thiêu đốt cô.
“Tôi sẽ là cô gái đầu tiên dùng cá voi trắng làm ấm giường.”