Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 102: Chợ phiên 2



Diện tích chợ năm nay không lớn hơn năm ngoái nhưng mặt bằng buôn bán lại nhiều hơn, có cả một gian hàng bán gia cầm, gia súc sống trên không gian thoáng đãng được bao bọc bởi bốn phía lều bạt.

Trong năm chiếc lồng chất chồng lên nhau toàn là tiếng gà gáy, vịt ngỗng kêu cạc cạc, bên cạnh còn có mấy con dê con cừu con, có cả lừa và ngựa con nữa. Lúc trước ở chợ không có những hình ảnh như thế này.

Bởi vì quy mô của nó lớn nên có rất nhiều người vây xem. Hà Điền và Dịch Huyền đến gần, nghe người bán hàng nói là ở đây không chỉ có cừu, lừa và ngựa, họ còn có cả bò và heo nữa. Mấy con vật lớn đều được nhốt bên ngoài cổng phía Tây Bắc của chợ.

Dịch Huyền thấy mấy con vật này thì không chịu đi đâu nữa hết, trước tiên là lôi kéo Hà Điền đi xem gà.

Có vài loại gà, như gà rừng lông đỏ, lông trắng pha đen, trắng tuyền. Có một con gà trống đang được nhốt trong lồng một mình, rất đẹp, lông đuôi xanh đen, thiên về màu đen bóng.

So với những chiếc máy cưa đắt tiền, người miền núi hứng thú với những con gà có thể đẻ trứng hơn, mấy người bán bận rộn đến mức Dịch Huyền và Hà Điền đợi một lúc mới có người chào hỏi: “Gà mái nhỏ của chúng tôi đều là gà ba tháng tuổi, rất nhanh sẽ đẻ trứng. Gà này thật sự rất dễ nuôi, mùa đông nhốt ở trong nhà, chỉ cần lót cỏ khô là có thể sống sót.”

Hà Điền có chút lo lắng, mấy con gà này không phải giống địa phương, phải nuôi như thế nào?

Người bán nói với cô: “Mua ba con gà sẽ được tặng một cuốn sách chăn nuôi gà! Từ cách phối trộn thức ăn, cách giữ con giống, cách làm sao để gà đẻ nhiều trứng, cách ấp gà đến cả cách làm chuồng gà!”

Dịch Huyền hỏi: “Chúng tôi có thể đọc cuốn sách đó trước không?”

Người bán vội đưa cho anh một cuốn sách mỏng.

Hà Điền và Dịch Huyền xem qua một lúc, chất lượng giấy của cuốn sách này rất kém, mực in không rõ ràng, nhưng sách chăn nuôi gà hoàn toàn xứng đáng với tên gọi của nó, ngay cả cách chữa một số bệnh thông thường cho gà cũng được viết vào.

Dịch Huyền lại hỏi: “Chúng tôi còn muốn mua vài con vịt. Anh có sách chăn nuôi vịt không?”

“Có!” Người bán đưa cho anh một cuốn sách khác.

Dịch Huyền được nước lấn tới: “Xin lỗi, anh có thể cho tôi xin một quyển về chăn nuôi cừu được không? Tôi về nhà xem tình hình thế nào, nếu được tôi sẽ đến mua cừu.”

Dịch Huyền thảo luận với Hà Điền, họ mua bốn con gà mái và một con gà trống nhỏ, lấy một vài cuốn sách.

Họ hỏi về giá của cừu con và cừu mẹ cho sữa, định lát nữa gặp Tam Tam xem có thể thương lượng giá cả được không.

Hà Điền lấy danh sách mua sắm ra, cô dùng than gạch bỏ muối, đường và dầu diesel mà họ đã mua đi. Nhìn lại, vẫn còn rất nhiều thứ cần mua.

Thuốc men là thứ nhất định phải mua. Hầu hết các loại thuốc đều có hạn sử dụng, vì vậy để đảm bảo an toàn, hàng năm nhà Hà Điền đều mua một số loại thuốc thường dùng, chẳng hạn như cồn y tế, thuốc cảm, ho, hạ sốt, giảm đau, thuốc trị tiêu chảy và đau dạ dày.

Giá của những loại thuốc này không quá đắt, chỉ bằng với giá của ba bộ lông chồn là có thể mua được toàn bộ. Vì trong nhà đã có thuốc mỡ vạn năng trị được các vết bầm tím, vết cắt và phỏng cho nên bớt được một khoản tiền.

Bên cạnh hiệu thuốc có bán các sản phẩm dành cho phụ nữ, ngoài những miếng băng vệ sinh nhỏ có thể sử dụng nhiều lần được bán năm ngoái, năm nay có một sản phẩm mới là băng vệ sinh tiện lợi.

Dịch Huyền dừng lại bên ngoài rạp hàng, Hà Điền nhìn ra anh không được tự nhiên: “Anh đi xem chỗ khác đi, rồi đến tìm em sau.”

Dịch Huyền cầu còn không được, lập tức xách theo chuồng gà dắt Lúa Mì đi.

Băng vệ sinh dạng miếng lót cánh tiện lợi có cái tên nghe qua loa và mới lạ nhưng thực chất nó chỉ là một loại băng vệ sinh thông thoáng hơn, phần vải ở mặt sau được xử lý đặc biệt, tương tự như vải dầu, không thấm nước, khi sử dụng vẫn cần phải lót bông hoặc các chất liệu thấm hút khác.

Nhưng sau khi bà chủ cho xem thử, những người phụ nữ trong rạp hàng đều cảm thấy thứ này quả thực phi thường.

Bà chủ đặt miếng băng vệ sinh cực lớn để trưng bày trên miệng ly sắt, dùng dây da đàn hồi cột chặt ly sắt lại. Dù có lắc đến đâu thì nước trong ly vẫn không chảy ra. Sau đó, cô ấy đốt một bếp cồn nhỏ rồi đặt chiếc ly bằng sắt lên đun nóng, chỉ một lúc sau, hơi nước nóng thoát ra qua lớp vải.

“Bây giờ các chị đã thấy điều đặc biệt ở loại vải của băng vệ sinh này chưa? Đúng, nó rất thoáng khí!” Bà chủ lấy băng vệ sinh ra và đưa cho người đứng ở hàng đầu tiên xem: “Chất liệu này được làm từ nhựa thông và một số loại tảo biển. Sau một quá trình đặc biệt, họ đã chiết suất ra một loại gel, nó có khả năng chống thấm nước và thoáng khí! Lúc trước tôi đã từng sử dụng vải dầu hoặc vải tẩm nhựa của cây trẩu làm vải nền cho băng vệ sinh. Chao ôi, vào những ngày đó mỗi tháng, nếu thời tiết mát mẻ thì không sao, chứ còn trời nóng hơn một chút hoặc đang làm việc thì thấy khó chịu lắm… Mọi người đều là phụ nữ, chắc là cũng sẽ hiểu được. Nó không chỉ khó chịu mà còn dễ sinh vi khuẩn. Nếu không may có khi còn sinh bệnh! Loại làm bằng chất liệu thông khí và chống nước này thì khác, sau khi mặc vào, chỉ cần thay đệm hai tiếng một lần, cảm giác thoải mái dễ chịu tựa như gió nhẹ thổi qua… “

Chất liệu bổ sung cũng có thể mua tại đây, đều là dạng bông nén được khử trùng ở nhiệt độ cao, miếng ngắn dài 17 cm thích hợp dùng hàng ngày, miếng dài 24 cm thích hợp dùng ban đêm, ngoài ra còn có miếng đuôi cong 28 cm sử dụng ban đêm, đảm bảo cho bạn một đêm an giấc.

Tất cả những miếng bông chỉ dày chưa đầy năm mm, không biết họ đã ép bằng máy gì mà thành những đường vân dọc, hút nước rất mạnh, bà chủ nhỏ vài giọt thuốc nhuộm đỏ vào ly sắt, rồi đổ nửa ly nước lên miếng bông. Miếng bông phồng lên một chút, nhưng nước đều được hút hết vào.

Sau đó, bà chủ cầm miếng băng đã đổ nước lên cho mọi người xem, rồi dùng một miếng băng vệ sinh khác chà xát vào, quả nhiên không có giọt nào bị rò rỉ.

Đã có màn chào hàng chất lượng như vậy, cộng với lời lẽ xác thực của bà chủ, dù giá không hề rẻ một chút nào, nhưng quần chúng cũng tới tấp bỏ tiền ra.

Ngoài băng vệ sinh mới, còn có loại băng vệ sinh bông m.út, nhưng sản phẩm này không được nhiều người đón nhận cho lắm.

Hà Điền mua băng vệ sinh và miếng bông, sau đó tham khảo ý kiến về băng vệ sinh dạng ống. Người bán đưa cho cô một chiếc hộp xem thử: “Thật ra sản phẩm này rất tốt. Bản thân tôi cũng dùng cái này, nhưng hơi phiền phức. Trước khi dùng cô phải rửa tay sạch sẽ qua nước ấm, sau khi lấy ra phải rửa sạch với nước muối loãng và phơi khô càng sớm càng tốt.” Băng vệ sinh dạng ống có ba loại, loại dùng hàng ngày ngắn nhất chỉ dài năm cm, loại dài nhất cũng chỉ cỡ ngón tay đeo nhẫn của Hà Điền.

Ngoài bông m.út tự nhiên, còn có loại làm bằng len, nhưng loại này không ai hỏi đến cả.

Cuối cùng Hà Điền đã mua một vài miếng băng vệ sinh bông m.út sử dụng hàng ngày.

Đeo túi trên lưng, cô nhanh chóng tìm thấy Dịch Huyền. Anh đang đứng trước một rạp hàng bán hạt giống.

Kê năm ngoái thu hoạch rất tốt, Hà Điền đã để lại một hũ hạt căng tròn để làm hạt giống; bắp cải, cải thảo, cải xoăn, ớt, cà chua, đậu đũa, dưa leo, bầu bí và bí đỏ cô cũng giữ lại nhiều hạt. Hai người nhìn đi nhìn lại, cuối cùng chọn một ít hạt dưa hấu, lại mua thêm một ít hạt cà rốt, hạt hướng dương, một vài loại hạt giống rau và một túi hạt dâu tây nhỏ.

Mùa hè năm ngoái Hà Điền có đưa Dịch Huyền đi hái dâu rừng. Quả dâu rừng rất nhỏ, chỉ to hơn đầu ngón tay một chút, ăn có vị chua chua ngọt ngọt chứ không ngọt nhiều như việt quất.

Ra khỏi rạp hàng bán hạt giống, hai người đi đến bên chỗ bán vải.

Rạp hàng vải lúc nào cũng có nhiều người tụ tập, là nơi rất được hoan nghênh.

Hà Điền và Dịch Huyền không đến rạp hàng bán quần áo các loại, mà đến rạp hàng bán vải dầu gần nhất.

Vải dầu cũng là thứ chiếm một khoản chi lớn cho những thứ cần mua năm nay.

Một khi đã tận hưởng được lợi ích mà nhà kính mang lại, cộng với việc có sẵn ngân sách, Hà Điền cũng không ngần ngại mà bỏ tiền ra mua vải dầu về.

Nhưng mà lúc hai người đi đến trước rạp thì lại thấy những người trong rạp hàng đang cãi nhau, cũng có rất nhiều người vây xem.

Đến gần, Hà Điền hỏi một bác gái, sau khi nghe ngóng được, à, thì ra là đang tranh chấp bản quyền.

Hàng giả, hàng nhái, những loại hàng này đã phổ biến trước thời kỳ giá rét khắc nghiệt lâu rồi. Một số đôi giày cao gót nhái còn có chất lượng tốt hơn cả hàng chính hãng. Ngay cả những chuyên gia đánh giá hàng đầu cũng không thể nào chắc chắn được 100% về chất lượng. Mặc dù chất lượng còn là một ẩn số, nhưng họ cũng dám hô hào “Mời cửa hàng chính hãng đến đây mà xác nhận” đối với mặc hàng đó.

Hai cửa hàng bán vải dầu này cũng vậy. Một cái là cửa hàng năm nào cũng có mặt, chất lượng rất được người dân miền núi ưa chuộng. Cái còn lại thì là thuộc dạng mới có tiếng gần đây, lần đầu tiên đến nơi này. Tuy nhiên, họ lại đưa ra những mặt hàng khai trương giảm giá. Cùng một mặt hàng nhưng lại bán với giá rẻ hơn một phần ba so với những rạp hàng khác, hơn nữa chất lượng cũng không hẳn là tệ. Cả hai người bán hàng đều đang cố gắng thu hút khách hàng về bên mình nên đã gây ra một cuộc cãi vã.

Dịch Huyền và Hà Điền lắng nghe lời giải thích của bác gái thích hóng chuyện kia, sau đó đi xem tấm vải dầu của rạp hàng mới, lập tức quyết định mua hàng nhái!

Bên trong rạp hàng bán đồ nhái còn có một loại vải dầu nhái chất lượng cao – loại vải dầu này nhìn thì nhẹ hơn vải dầu thông thường, nếu dùng để làm lều trại khi xếp lại thì khối lượng chỉ bằng một phần ba so với loại vải dầu thông thường. Cái chính là nó rẻ.

Hà Điền và Dịch Huyền thương lượng với nhau, cảm thấy nếu đem tấm vải này ngâm trong dầu mỡ và làm thành một tấm mành lớn, thì việc dùng nó để che rạp trên công trường không phải rất có lý sao?

Mua xong hai loại vải dầu, tiền trong tay họ vơi đi rất nhiều. Hà Điền rất muốn rời khỏi chợ ngay. Bạn biết đấy, họ còn phải giữ lại một phần tiền để dự phòng, nếu người mà họ nhờ vả không muốn lấy đồ ăn, đồ da lông, chỉ muốn lấy tiền thì làm sao bây giờ?

Thế nhưng hai người bọn họ rất nhanh đã nhìn thấy một rạp hàng nhỏ ế ẩm, không đi được nữa.

Rạp hàng đó bán cửa sổ kính.

Cửa sổ khung gỗ có rất nhiều kích thước, hoặc cũng có thể tự đưa ra kích thước tại chỗ.

Trong rạp hàng chỉ có hai người, hình như là một đôi vợ chồng, vì không có ai đến hỏi nên hai người họ đứng ở trước bàn làm việc, vừa đập vừa gõ.

Hà Điền và Dịch Huyền lặng lẽ quan sát một lúc, cảm thấy rất lôi cuốn.

So với người thợ mộc già, tốc độ làm cửa sổ của hai vợ chồng phải nói là như Lúa Mì chạy đua với ốc sên vậy – nếu con ốc sên ấy có thể chạy được.

Gỗ mà họ sử dụng để làm vật liệu đều là những tấm gỗ được cắt sẵn và đánh bóng, những thanh gỗ ấy có hình vuông, dày cỡ hai ngón tay, cứ cách 15 cm thì sẽ có một lỗ khảm hình thang, cửa sổ là một ô vuông có kích thước 15X15cm. Bàn làm việc của họ cũng được làm theo kích thước này, trên mặt bàn gỗ có rãnh cạn, chỉ cần đặt một hàng thanh gỗ lên bàn làm việc theo kích thước của cửa sổ, sau đó lần lượt đặt các thanh ngang vào là xong.

Sau đó, lại nhấc khung cửa sổ lên rồi đẩy mạnh lớp kính đã cắt sẵn gắn vào khung gỗ, vậy là kính đã được lắp vào.

Tất nhiên, kính cũng được cắt sẵn dựa theo kích thước của khung cửa sổ, từng tấm một được đẩy xuống các ô, sau khi lắp được một ô thì phết một lớp keo vào khe giữa kính và ô để lắp tiếp ô khác. Sau khi toàn bộ kính đã được lắp xong, gắn thanh gỗ cuối cùng vào để khóa lại, một cái cửa sổ mới đã được hoàn thành.

Hà Điền kéo kéo cánh tay của Dịch Huyền, nói nhỏ: “Chúng ta cũng sử dụng phương pháp này để xây nhà.”

“Ừ.” Dịch Huyền đáp một tiếng, lại nói: “Tường nội thất và cửa ra vào trong nhà cũng có thể làm như vậy.” Thật ra, anh còn nghĩ họ cũng có thể làm được cửa sổ kính như vậy.

Dịch Huyền bắt chuyện với chủ rạp hàng, giá của cửa sổ kính được tính theo “ô”, sẽ lấy giá của một ô nhân với số ô trên cửa sổ. Hoặc họ cũng có thể tự mua nguyên liệu và mang về nhà làm. Tất nhiên, giá không rẻ hơn bao nhiêu, vẫn dựa trên số lượng ô vuông mà tính.

Sau khi rời khỏi cửa hàng, Dịch Huyền và Hà Điền không muốn đi mua sắm nữa. Họ vừa đi vừa tính xem số lượng cửa sổ cần thiết cho ngôi nhà mới là bao nhiêu, so với mua sản phẩm làm sẵn và mua kính về tự làm khung và ô gỗ thì cái nào đỡ tốn kém hơn. Chẳng mấy chốc đã đến cổng phía Tây Bắc của chợ. Sau khi điền vào bảng câu hỏi, mỗi người nhận được một cái khăn có in logo của rạp hàng khăn.

Đến khu chợ riêng của người dân miền núi, Hà Điền nhìn thoáng qua là thấy ngay sạp hàng của Tam Tam và anh trai cô ấy, Tam Bảo.

Hai người họ mặc quần áo của nhà mình bán, Tam Tam còn mặc một chiếc áo khoác lông thỏ vô cùng độc đáo. Không biết cô ấy đã dùng phương pháp gì mà lông thỏ trên áo có dạng hình thoi căng phồng. Viền và cổ áo đứng thì dùng vải lanh màu đỏ sẫm có gắn lông thỏ màu trắng đen xen kẽ. Nhìn rất đẹp.

Năm nay Tam Tam không chỉ bán vải và quần áo mùa xuân, mà ngay cả quần áo mùa hè cô ấy cũng đã làm trước. Hai bên của xe ba gác chở quần áo vải được gắn một cái sào tre, dùng móc áo treo một số bộ có kiểu dáng và màu sắc khác nhau lên đó. Quần áo mùa hè của nam giới chủ yếu là áo và quần dài, phụ nữ thì ngoài áo và quần còn có cả váy, kiểu dáng thì chỉ có hai loại.

Đồ trên xe hàng của họ đã ít đi hơn phân nửa, phía trước còn có rất nhiều người, có vẻ như việc kinh doanh rất tốt.

Tam Tam trông thấy Hà Điền và Dịch Huyền, cô ấy vẫy tay với cô và nói điều gì đó với anh trai của mình, anh trai cô ấy cũng ngẩng lên nhìn Hà Điền, khẽ gật đầu.

Tam Tam treo túi vải đựng tiền lên người anh mình, rồi tự mình bước qua, còn vừa đi vừa vẫy tay với Hà Điền, bước chân của Hà Điền cũng nhanh hơn, bước tới nói chuyện với cô ấy.