Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 114: Miến thịt heo



Nhà mới của Hà Điền và Dịch Huyền thành hình với tốc độ đáng kinh ngạc, bởi vì công việc chuẩn bị được thực hiện rất tốt, đến ngày thứ bảy khi những người trợ giúp đến, không chỉ phần khung cơ bản của ngôi nhà đã được dựng xong, mà tính năng quan trọng nhất của nhà mới là lò sưởi sàn, cũng được dàn đều.

Lúc thực hiện khâu này, tất cả mọi người, kể cả Hà Điền, đều chỉ có thể nghe theo sự chỉ huy của Dịch Huyền. Chỉ có mỗi mình anh là biết cấu tạo của lò sưởi sàn trông như thế nào mà thôi.

Đầu tiên, rải một lớp cát mịn bên trong nhà, sau đó dùng gạch xếp thành đường dẫn hình thước gấp, một đầu nối với lò lửa mới xây bên ngoài nhà, đầu còn lại nối với ống khói bên kia nhà.

Ống khói cao ba mươi centimet, có khe hở ở giữa năm mươi centimet, đi vào từ góc Tây Bắc của ngôi nhà và thoát ra từ góc Đông Bắc, khoảng cách giữa các ống thoát là năm mươi centimet, trông giống như một con rắn cố thủ bên dưới sàn nhà.

Sau khi đường ống quanh co này được che đậy lại, Dịch Huyền đã dẫn mọi người rắc một lớp cát trộn sỏi, mảnh đá bọt, mảnh gốm vỡ, hạt gốm nhỏ và những khối muối thô vào trong đường ống, ngoài ra cũng đào một cái hố tại bốn góc nhà, đặt chậu gốm rỗng vào, sao đó cho những hạt gốm và khối muối vào trong chậu.

Dịch Huyền nói rằng làm vậy là để điều chỉnh độ ẩm trong ống khói. Nếu khói nóng quá thì gạch sẽ nứt, khói thoát ra từ các khe nứt sẽ bay lên, không chỉ khiến cho nhà mù mịt khói mà ngay cả nhiệt lượng vốn có cũng sẽ mất đi. Tất nhiên, ống khói cũng không được quá ẩm.

Sau khi trải lớp sỏi này, Dịch Huyền hướng dẫn mọi người phủ một lớp gạch đá lên đường ống và bịt đường ống thật kỹ bằng bùn và bê tông. Lớp gạch đá này đương nhiên là gạch đá bê tông bazan do anh và Hà Điền đã làm.

Lúc này mấy người Sở Vân Tây, Tam Bảo mới được nhìn thấy loại vật liệu xây dựng mới này. Gạch làm từ đá bazan dày, chắc, bề mặt phẳng đen xen lẫn những hạt thủy tinh bazan nhỏ, đơn giản mà đẹp mắt.

Sau khi ống khói được đóng lại, đợi một đêm và sau đó là bắt đầu thí nghiệm.

Bản thân Dịch Huyền sáng hôm đó cũng khá lo lắng, anh ném củi vào lò lửa mới, đốt lửa và hồi hộp chờ đợi cùng mọi người.

Tuy rằng ngoài mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, nhưng Hà Điền biết trong lòng anh thì không như vậy, bởi vì anh đang siết chặt tay cô, làm cô cảm thấy hơi đau.

Sự chờ đợi của những người trông đợi dường như dài vô tận, thực tế thì cũng chỉ trong hơn một phút mà thôi, khói xanh đã xuất hiện từ ống khói bên kia ngôi nhà.

Những người hỗ trợ cùng nhau reo hò, Dịch Huyền thì lại thở hắt ra, sau đó quay sang Hà Điền, cùng cô nhìn nhau cười.

Ống khói đã được chế tạo thành công.

Sau đó, Dịch Huyền hướng dẫn mọi người lấp đầy các khoảng trống giữa các đường ống lại bằng cát, rồi san bằng mặt đất.

Nếu như sự chỉ huy trước đây của Dịch Huyền chỉ khiến cho mấy người Tam Bảo nghĩ rằng là do họ không quen với các kỹ năng xây dựng, thì giờ đây, mỗi một việc làm của anh đều khiến cho họ liên tưởng đến một kiểu phép thuật nào đó.

Dịch Huyền chặt nhiều cành và lá bách tươi về, tướt thành từng nhúm, trải phẳng trên mặt đất phủ một lớp bùn, rồi dùng một lớp bùn nữa đắp lên.

Sở Vân Tây hỏi anh: “Chú em, cành bách này dùng để làm gì vậy?”

Dịch Huyền nghiêm túc trả lời: “Chống ẩm.”

Sở Vân Tây, Tam Bảo và Tát Sa nhìn nhau, trên mặt cả ba người đều như đang viết “Có ma mới tin!” “Nhất định là bùa phép chắc luôn!” “Mê tín.”

Nhưng bất kể có thế nào thì chủ nhà cũng là lớn nhất.

Cả ba người họ cũng không xoắn xuýt về việc cành và lá của cây bách tươi làm sao mà chống ẩm được nữa, thành thật giúp Dịch Huyền trải sàn nhà.

Khi lớp bùn này đã khô hoàn toàn thì có thể đặt một tấm khung gỗ và lót sàn gỗ lên.

Trong khi chờ bùn khô, Hà Điền và Dịch Huyền bắt đầu lát tường.

Họ lấy những tấm tường tiêu chuẩn đã hoàn thiện ra, ghép các khớp nối của hai lớp gỗ dọc theo khung, sau một lúc, họ đã làm được một bức tường dài hơn hai mét và cao hơn một mét. Sau đó thì đổ đầy mùn cưa, rêu khô và lông chim vào.

Trong số những người giúp đỡ này, Tát Sa là người có kinh nghiệm xây nhà phong phú nhất, nhìn thấy thao tác này cũng phải tặc lưỡi.

Sở Vân Tây cũng không khác gì, anh ấy thương lượng với Dịch Huyền và Hà Điền: “Hai người cho tôi ở lại thêm một ngày nữa được không? Tôi rất muốn xem nhà của hai người xây như thế nào. Ngày mai không cần trả tiền cho tôi đâu, cho ăn cơm là được.”

Ngay khi anh ấy nói xong, Tát Sa và Tam Bảo cũng cùng suy nghĩ đó.

Dịch Huyền và Hà Điền không ngờ phương pháp xây nhà “từng phần tiêu chuẩn” này của họ lại được hoan nghênh đến vậy, bàn bạc xong xuôi, trong nhà có đủ đồ ăn nên đã đồng ý.

Tuy nhiên, nói trước sợ mất lòng, qua ngày hôm nay ba người bọn họ không phải là người hỗ trợ nữa, bọn họ ở đây xem kỹ thuật mới, cho nên mọi việc mà họ làm không phải là giúp đỡ nữa, mà là luyện tập kỹ thuật mới. Nuôi cơm thì cũng được, nhưng chỉ có thể chăm chước thêm ba ngày nữa mà thôi, nếu muốn tiếp tục ở lại học hỏi kỹ thuật thì không được.

Một là Hà Điền và Dịch Huyền không có đủ thức ăn, hai là muốn học bất kỳ kỹ thuật nào thì cũng đều có cái giá của nó!

Mọi người thương lượng xong, ba người bọn họ đồng ý ở thêm ba ngày, anh em nhà họ Phổ thì không có hứng thú tìm hiểu kỹ thuật mới gì, nhưng được lo cơm nước nên bọn họ cũng ở lại luôn. Dù sao thì trong khoảng thời gian này họ cũng không có nhiều công việc đồng áng, chiều tối ăn cơm xong thì về nhà, cho heo ăn, tưới rau trồng rồi làm cỏ mà thôi.

Giờ đây, lực lượng lao động đã dư thừa rất nhiều so với kế hoạch ban đầu của Dịch Huyền, tất nhiên việc xây dựng nhà sẽ nhanh hơn nhiều so với kế hoạch ban đầu.

Ba ngày sau, nhìn căn nhà mới chỉ cần lắp cửa ra vào và cửa sổ vào nữa là hoàn thành, Hà Điền và Dịch Huyền đều cảm thấy không thể nào tin được.

Tường, mái và sàn đều đã làm xong hết rồi!

Tát Sa bây giờ ngưỡng mộ Hà Điền đến cực điểm.

Dịch Huyền nói với anh ấy rằng những tấm ván gỗ tiêu chuẩn bao phủ các bức tường và mái nhà kia đều do Hà Điền làm cả.

Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của Tát Sa, Dịch Huyền nhếch miệng cười đắc ý.

Ngôi nhà mới về cơ bản đã hoàn thiện xong, nhưng bên trong thì lại rỗng tuếch.

Tầng hai của ngôi nhà cũng đã được xây nhưng thô sơ hơn, cầu thang không có tay vịn, chỉ là một tầng sàn, không có rào chắn, vì phòng mưa, mấy ô vuông chưa lắp cửa sổ đều được che bằng vải dầu trắng. Khả năng truyền sáng rất tốt và điều đó cũng chứng tỏ biện pháp thi công mới “vách gỗ rỗng và có thêm vật liệu cách nhiệt” thật sự hữu ích, giúp ngôi nhà trở nên ấm áp.

Về phần phải xây tường bên trong như thế nào, Hà Điền và Dịch Huyền vẫn chưa nghĩ ra.

Ngôi nhà gỗ từ thời thơ ấu của Hà Điền không có tường bên trong. Chỗ ngủ ở phía trên gác và có thang lên xuống đơn giản. Nhà bếp, phòng khách và phòng ăn đều ở tầng dưới. Trước khi bắt đầu trồng trọt vụ xuân, không gian này sẽ được dọn gọn lại để nuôi cây con.

Theo cô, việc tận dụng không gian mở là vấn đề cần phải được ưu tiên nhất.

Ngoài ra, tuy là nhà mới nhưng diện tích tầng một không lớn hơn nhiều so với nhà cũ. Đây cũng là điều dễ hiểu, bởi vì vào mùa đông lạnh giá, nhà càng rộng thì cũng càng cần nhiều nhiệt thì mới có thể giữ ấm được.

Vì vậy đối với không gian khoảng 30m2, cô nghĩ không cần thiết phải xây tường trong để ngăn chia phòng làm gì. Có một điều ở ngôi nhà ban đầu khiến cô cảm thấy khó chịu từ lâu là khi nấu đồ chiên này nọ sẽ bốc mùi lên gác, nhưng điều này đã được giải quyết. Họ dự định sẽ nấu ăn trong nhà cũ, mùa xuân cũng sẽ ươm giống ở đó. Toàn bộ nhà mới sẽ là phòng ngủ và phòng khách. Thậm chí cô còn cảm thấy nhà mới không cần thiết phải làm thành hai tầng.

Nhưng, rõ ràng, suy nghĩ của Dịch Huyền khác với của cô.

Trước khi sống với Hà Điền, Dịch Huyền gần như chưa từng sống chung với ai. Giống như những người giàu có ở tất cả các thành phố, chỗ ở của anh được chia thành nhiều phòng với các chức năng khác nhau, bao gồm nhà vệ sinh, phòng tắm, phòng ăn, phòng ngủ, phòng làm việc và sinh hoạt, thậm chí là phòng chơi game. Vì chi phí sưởi ấm không hề có trong phạm vi cân nhắc của những người sống trong loại nhà này nên những căn nhà này đều có cửa sổ lớn có thể mang lại nhiều ánh sáng và một số phòng thậm chí còn có nhiều hơn một cửa sổ lớn.

Tất nhiên là ở trong rừng thì không thể làm cửa sổ lớn được.

Cửa sổ lớn hơn đồng nghĩa với việc tản nhiệt nhiều hơn, và đồng thời, nó cũng rất nguy hiểm. Gấu không thể phá tường nhà gỗ, nhưng phá cửa sổ thì rất dễ dàng.

Vì vậy, sau nhiều lần thảo luận, anh muốn có một bức tường bên trong có thể di chuyển được, có thể phân chia không gian thành các mục đích sử dụng khác nhau và cũng có thể cất đi một cách tiện lợi.

Điều khiến Dịch Huyền và Hà Điền ngạc nhiên là Tát Sa đã cung cấp cho họ một ý tưởng mới.

Thứ mà Tát Sa am hiểu nhất chính là xây dựng nhà bằng đất. Nói là nhà thì có hơi hơi nói quá, nhưng anh ấy đã xây dựng rất nhiều kho chuồng bằng đất, bốn phía là tường đất nện, thêm một cái mái nhà, hoặc nên nói là ba bức tường rưỡi. Vì nhiều chủ nhà không cần cửa để tiết kiệm chi phí và thấy phiền phức nên chỉ xây một nửa tường, nửa tường còn lại để gia súc biết nơi ra vào.

Trong hàng ngàn năm trước khi xuất hiện cái lạnh khắc nghiệt, đất nện đã được sử dụng rộng rãi. Một số thành phố cổ được xây dựng bằng đất vẫn còn tồn tại đến hàng nghìn năm sau, bên trong một số bức tường còn được đóng thêm cọc tre hoặc gỗ để tăng cường chống đỡ.

Vật liệu để làm đất nện dễ kiếm nên giá thành thấp hơn nhiều so với nhà gỗ, nhà gạch; tường đất nện có ưu điểm mà một số vật liệu không có được là hấp thụ nhiệt. Ban ngày phơi nắng hấp thụ nhiệt, ban đêm tỏa nhiệt chậm như tản nhiệt nên rất thích hợp làm nhà ở những vùng lạnh khắc nghiệt. Nhưng nó cũng có nhiều khuyết điểm, ngại mưa, mọc cỏ, không đủ đẹp.

Nhưng nếu để nó ở trong nhà thì sao?

Nó sẽ là vách ngăn di động trong nhà, mùa hè gấp lại, mùa đông lại lôi ra, đặt ở nơi trực tiếp với cửa sổ, đến tối sẽ từ từ tỏa nhiệt đã hấp thụ cả một ngày.

Về phần đẹp xấu, Tát Sa không nghĩ đây sẽ là vấn đề. Đồ gốm do Hà Điền làm có màu sắc rất đẹp. Hầu hết chúng đều có màu đen sẫm nguyên thủy với kết cấu mịn. Họ có thể sử dụng cùng một loại đất, thêm đất trắng, cát sỏi hay một số hạt thủy tinh bazan và thủy tinh núi lửa nhỏ, đất được nện ra đại khái cũng có màu sắc và kết cấu tương tự như gạch đá bê tông, bình hoa và chậu mà họ đã làm trước đây.

“Dụng cụ để làm đất nện tôi đều có đủ cả, lần sau đến tôi sẽ mang theo.” Tát Sa cũng đã tính trước cho họ.

Dịch Huyền và Hà Điền nhìn nhau, đạt được đồng thuận.

Hà Điền hỏi Tát Sa: “Anh dạy chúng tôi làm đất nện, vậy muốn thù lao như thế nào?”

Quả nhiên, Tát Sa nói: “Tôi muốn học kỹ thuật xây tường ngoài của cô.” Anh ấy dừng lại rồi nói thêm, chỉ vào chuồng vịt ở phía đối diện suối núi: “Không chỉ vậy, tôi thấy chuồng vịt cũng rất đặc biệt. Tôi muốn biết nó được xây dựng như thế nào.”

Anh ấy vừa nói xong, Sở Vân Tây cùng Tam Bảo và hai anh em nhà họ Phổ cẩn thận nhìn chuồng vịt một lượt, đúng thật là ngôi nhà nhỏ màu đen xám này trông rất khác với những ngôi nhà bình thường.

Dịch Huyền cười nói: “Anh thật đúng là cái gì cũng muốn học. Như vậy đi, chúng tôi có thể dạy cho anh, lấy cách thức trao đổi, anh dạy lại chúng tôi cách làm đất nện, nếu được thì đến đây ở một tuần.”

Tát Sa suy nghĩ một lúc, ngay lập tức đồng ý.

Kỹ thuật làm đất nện đã có từ rất lâu đời, không phải chỉ có mỗi mình anh ấy biết, nhưng các bộ phận mộng và mộng tiêu chuẩn mà Hà Điền làm ra lại là kỹ thuật độc nhất quanh đây.

Chiều hôm đó, ngôi nhà của Hà Điền và Dịch Huyền đã cơ bản hoàn thành, phần còn lại là trang trí nội thất và sản xuất đồ đạc họ đều phải tự mình làm. Công việc của những người trợ giúp đến đây coi như đã xong.

Chiều nay, Hà Điền nấu một nồi thịt heo lớn, thêm nấm núi và nấm hương đã ngâm vào, nấu từ lúc ăn cơm trưa xong đến giờ ăn cơm chiều mới cho thêm miến khoai lang.

Cô cũng đã hấp bốn lồng bánh cuốn hoa lớn. Một nửa của bánh là bột mì trắng như tuyết, và một nửa là bột mì trộn nhiều loại hạt có màu vàng nâu, hai loại bột này được xếp chồng lên nhau trông khá đẹp mắt.

Miến thịt heo dọn ra mỗi người một tô, cùng với một lồng bánh cuốn hoa to đùng, ai ăn thì lấy, bữa tối này ăn cũng rất ngon.

Một lồng bánh cuốn hoa sẽ dành cho bữa sáng ngày mai, hai lồng còn lại thì cho mấy người bọn họ mang đi trên đường. Anh em nhà họ Phổ thì không có đãi ngộ này.

Ngoài bánh cuốn hoa, Hà Điền cũng hấp cho Tát Sa, Tam Bảo và Sở Vân Tây một miếng thịt xông khói lớn, còn cho họ mỗi người một ống tre nhỏ đựng củ cải khô và cải thảo ngâm.

Chiều hôm đó, sau khi thảo luận về lần gặp tiếp theo với Tát Sa, Hà Điền và Dịch Huyền đã cùng nhau đưa những người trợ giúp trở lại chỗ ở tạm của họ.

Trên đường về, hai người nắm tay nhau, nhìn ngôi nhà mới của mình trong ánh chiều tàn, rồi nhìn lẫn nhau, lòng thấy xúc động và có cả tự hào.

Màn đêm càng lúc càng trầm, trong rừng cây ngoài cửa sổ, vài con côn trùng nhỏ ríu rít ngân nga.

Mùa hè lặng lẽ đến rồi.