Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 70: Mì trứng xào cà chua



Cà chua và dưa leo ngâm đã làm xong, quần áo và giày dép cũng đã có. Hà Điền đếm số thịt gà, vịt và cá trong kho thịt xông khói, tháo một vài dãy giá đỡ xuống, lấy thịt treo trên đó, mỗi thứ một ít, chia thành năm phần. Đây là chuẩn bị cho năm nhà nghỉ săn bắn mà cô sẽ đến.

Tranh thủ lúc tuyết còn chưa rơi, đường trong rừng còn dễ đi, họ phải nhanh chóng chuyển thực phẩm, củi khô, quần áo ấm và một số đồ dùng hàng ngày đến từng nhà nghỉ săn bắn, rồi kiểm tra các bẫy vòm thông đã làm lúc mùa xuân, sau đó xem xét xem có cần sửa lại nhà nghỉ hay không, chuẩn bị cho chuyến đi săn mùa đông.

Năm ngoái, phải đến cuối mùa thu cô mới chuẩn bị đồ ăn đem đến nhà nghỉ, hơn nữa cũng không chuẩn bị nhiều.

Điều này thật sự rất mạo hiểm. Nếu trong lúc đi săn mà bất ngờ gặp phải một trận bão tuyết, rất có thể cô sẽ bị mắc kẹt trong nhà nghỉ hơn một tuần, không cầm cự nổi có khi còn chết cóng và chết đói ở đó.

Ngoài thịt và đồ ngâm, Hà Điền còn dự định mang theo một ít mì khô, rau khô và hoa quả sấy khô. Hồi năm ngoái đi săn ở nhà nghỉ, mấy món "xa xỉ" này chỉ có thể vừa ăn củ cải khô ngâm vừa tưởng tượng ra mà thôi, năm nay thì ăn thoải mái.

Nhà nghỉ bên này thì không sao, nhà nghỉ bên kia sông thì cần phải mang một số ấm chén, tô gốm mới làm năm nay qua đó. Cỏ khô cũng cần chuyển qua một ít. Rồi cũng phải đổi mấy cái chăn nệm, đệm thành mới hết. Trong số bốn nhà nghỉ ở đó, chỉ có một nhà nghỉ là có hai bộ chăn ga gối đệm tốt. Năm ngoái Hà Điền và Dịch Huyền phải vác chăn mền trên lưng đi qua đi lại giữa các nhà nghỉ, rất cực.

Sau khi chuẩn bị thức ăn và mang theo chăn bông mới may, Hà Điền và Dịch Huyền lại dẫn Gạo và Lúa Mì ra ngoài.

Đầu tiên họ đến nhà nghỉ gần nhà.

Khi trời không có tuyết, đi bộ từ nhà đến vùng rừng này chỉ mất chưa đầy hai tiếng đồng hồ.

Vì là gần nhà nhất nên căn nhà nhỏ này thường xuyên được sửa chữa.

Nhìn từ xa thấy cửa ra vào và cửa sổ của nhà nghỉ vẫn còn nguyên vẹn, chiếc rương đựng đồ treo trên cây trước cửa cũng không bị động vật nhỏ làm hư hại gì, Hà Điền tạm thời cảm thấy an tâm.

Khi đến gần, cô cười khổ. Thử‎ đọc‎ truyệ𝐧‎ khô𝐧g‎ quả𝐧g‎ cáo‎ tại‎ #‎ Tr‎ 𝑼𝘮Truye𝐧﹒v𝐧‎ #

Gần mặt đất trên thân cây đặt rương bảo quản có bọc một lớp vỏ cây bạch dương cỡ một mét, được bôi mỡ lên để cây trơn trượt, ngăn động vật như sóc, chuột leo lên, đi vào rương lưu trữ phá hủy đồ đạc.

Nhưng bây giờ, có một con sóc đang bị dính vào vỏ bạch dương quấn trên cây, xác đã khô héo chỉ còn lại bộ lông và xương, bốc ra mùi hôi thối. Nó dường như đã chết ít nhất hai tháng. Có khả năng là sau khi Hà Điền đặt bẫy mới vào mùa xuân, mỡ trên vỏ cây bạch dương bị ánh nắng mặt trời làm dịu đi, và rồi nó leo lên. Mà lần leo này, không thể nào xuống được nữa.

Hà Điền kêu Dịch Huyền mở cửa ra vào và cửa sổ của căn nhà ra, để nhà nghỉ thoáng khí trước, rồi mới dùng xẻng đem xác của con sóc chết trong tư thế thê thảm này vứt đi.



Vứt con sóc xong, Dịch Huyền xách xô ra suối sau nhà lấy nước, Hà Điền đặt thang gỗ bên cạnh cái cây, lấy bộ đồ giường trong rương gỗ ra, cột một sợi dây giữa hai cái cây rồi tháo chăn bông ra, treo lõi chăn bông và nệm lông hươu lên rồi vỗ nhẹ và hong khô.

Lúc này đã là buổi trưa, trời nắng chói chang, chăn bông nhanh chóng phồng lên, lông tơ trên nệm lông hươu cũng óng ả.

Trước tiên, Hà Điền mở túi rau khô mang theo, lấy một ít ra và cho vào một cái hộp đất nung hình chữ nhật, sau đó đặt bốn cuộn mì vào một hộp đất nung dài; hai con cá muối, hai miếng thịt khô và bốn cái chân vịt thì được đặt trong hai chiếc hộp bình vuông. Tất cả các hộp đất nung đều được cột chặt bằng dây, sau đó xếp chồng lên nhau ngay ngắn. Lấy một sợi dây dài xuyên qua lỗ trên rương đựng đồ rồi xếp chồng hộp đất nung vào, cột chặt cùng với rương đựng đồ.

Cô lấy từ trong sọt trên lưng Gạo ra một hũ tương cà và một hũ dưa leo muối. Cổ của hai hũ đất nung này từ lâu đã được cột bằng dây bện làm bằng cỏ khô, làm thành quai xách, rất dễ xách đi.

Hà Điền đặt chúng vào rương đựng đồ chìm ở giữa sàn nhà nghỉ. Rương này giống như một chiếc tủ lạnh tự nhiên, nhiệt độ tương tự như hầm rượu. Vì chứa nhiều nước nên không thể để chúng ở ngoài trời được, sợ trời lạnh sẽ khiến hũ gốm bị đông đá rồi nứt bể.

Lúc này, Dịch Huyền mang nước về, họ đun một nồi nước nóng, ăn một ít lương khô mang theo rồi tiếp tục làm việc.

Lúc mùa xuân Hà Điền đã chặt một cái cây gần nhà nghỉ để làm bẫy vòm thông, sau đó cùng Dịch Huyền chặt cây thành nhiều khúc và chất thành đống trong chái củi bên ngoài bức tường phía Nam của căn nhà. Bây giờ gỗ đã khô, đã có thể chặt thành củi và chất thành từng chồng, gỗ vụn thì dùng để nhóm lửa. Củi và vụn gỗ nhóm lửa đều được đặt cạnh bếp sắt, cũng để sẵn một ít cỏ khô, để khi vừa bước vào nhà thì đã có thể nhanh chóng đốt lửa lên cho ấm.

Dịch Huyền bổ củi xong, Hà Điền đang kiểm tra lại những cái bẫy mà họ cất kỹ, đệm chăn cũng đã được phơi khô.

Anh giúp Hà Điền nhét chăn bông sạch sẽ vào vỏ chăn, gấp lại rồi cất vào rương cất giữ, sau đó tìm một lon mỡ và một chiếc cọ từ chái sau nhà, lại một lần nữa quét mỡ lên thân cây.

Hà Điền nói trong bất lực: "Đợi đến mùa đông thì tốt rồi. Chỉ cần đổ một ít nước lên thân cây thì nó sẽ đóng thành một lớp băng, sóc sẽ không thể trèo lên được nữa."

Họ dập lửa, đóng chặt các cửa ra vào và cửa sổ, cùng Lúa Mì và Gạo quay trở lại cầu dây, đi về phía nhà nghỉ săn bắn ở bên kia sông.

Sau khi băng qua sông, họ đi bộ trong rừng khoảng ba bốn tiếng, cuối cùng đến được nhà nghỉ trước khi mặt trời lặn.

Trong rừng rậm, ánh sáng mặt trời rất ít, khi họ đến nơi thì trong rừng chỗ nào cũng lạnh lẽo và u ám, cũng không biết có động vật săn mồi nào đang ẩn náu đâu đó hay không.

Dịch Huyền đi lấy nước, Hà Điền kêu anh dẫn Lúa Mì theo, đồng thời dặn dò: "Nhất định phải cẩn thận."

Anh xách hai xô nước về, ngăn Hà Điền trèo lên thang, kêu cô đốt lửa nấu nước: "Bên ngoài lạnh lắm. Em ở trong nhà đi. Cũng chỉ là bổ sung đồ đạc mà thôi, cũng không phải là việc khó khăn gì, để anh!" - Vừa nói anh vừa đẩy cô vào nhà.

Sau đó, anh bước lên bậc thang, trước tiên là quét sạch bụi và lá rụng tích tụ trong rương chứa hàng tháng trời, rồi treo chăn mền lên cây cho khô. Lúc này không có nắng, nhưng để cho gió núi thổi, thoát một chút hơi ẩm cũng tốt.

Sau đó, anh đặt thức ăn vào theo cách tương tự.

Khi anh bửa củi được một lúc thì trời đã tối hẳn, mùi thức ăn thoang thoảng cũng từ trong nhà nghỉ bay ra.

Hà Điền nấu một nồi mì, múc ra tô, bên trên là trứng xào cà chua.

Sau khi mặt trời lặn, khu rừng nhanh chóng trở nên lạnh lẽo, lúc này được ăn một tô mì nóng hổi, toàn thân cũng càng ấm áp hơn.

Trước khi đi ngủ, Dịch Huyền dắt Gạo vào nhà, vỗ nhẹ lên đầu nó: "Mày không được ị nhiều phân đâu đó."

Lúa Mì nhìn thấy Hà Điền ôm một ít cỏ khô đặt ở góc nhà, tưởng là cho mình, đang hưng phấn nằm trên đống cỏ khô chơi, lúc này nhìn thấy Dịch Huyền dẫn kẻ to xác kia vào thì liền sủa.

Hà Điền chỉ vào cái giỏ tre dưới bàn: "Lúa Mì, lại đây, đêm nay cưng ngủ ở đây này."



Giỏ được làm mới dựa theo hình thể của Lúa Mì, bên trong có hai tấm lông thỏ, bên ngoài giỏ là hai ống tre, một lớn và một nhỏ, một cái để đựng nước và một cái để đựng bánh bột bắp, ngoài ra Dịch Huyền còn mang món đồ chơi yêu thích mà nó giấu trong ổ theo - là quả bóng đuôi thỏ.

Lúa Mì sủa gâu gâu với Gạo một hồi rồi gừ gừ, nhưng Gạo thì cứ dửng dưng.

Lúa Mì bất mãn vì tự dưng lại mất cái đặc quyền "được ngủ chung nhà với chủ", nhưng không còn cách nào khác, nó rất hài lòng với chiếc giường mới này, nên đành phải nhẹ gầm gừ dọa Gạo một lúc rồi trèo vào ổ.

Một đêm này chắc chỉ có Gạo là ngủ ngon giấc.

Cuộc sống bận rộn hàng ngày không khác nhiều so với mùa hè, chẳng qua là mặt trời ló rạng trễ một chút, trời tối sớm một chút mà thôi, nên thành ra thời gian ngủ cũng dài ra một cách vô thức.

Ăn ngủ tốt, thời tiết không quá lạnh cũng không quá nóng nên họ như có thêm năng lượng.

Lúc này, cẩu độc thân Lúa Mì cũng quá là thê lương.

Nó nằm trong ổ mới, chán nản quay đầu lại nhìn cái kẻ to xác trong góc vẫn đang không ngừng nhai cỏ khô kia, nhe răng gừ gừ, sau đó nhảy ra khỏi ổ chạy đến chân cầu thang, nghiêng đầu thắc mắc: Hai anh chị chủ đang làm gì ở trên gác vậy kìa? Sao cứ ríu ra ríu rít một hồi, rồi lại cười khúc kha khúc khích một lúc vậy ta?

Kể từ khi Dịch Huyền cho Hà Điền thấy bộ dạng của con rồng đen kia, thậm chí còn dụ dỗ cô chạm vào nó, tấm rèm treo giữa các thanh gỗ đã trở thành thứ có cũng như không.

Mà trong nhà nghỉ săn bắn này cũng không có rèm che, còn có gì có thể cản được anh nữa?

Ban đầu Hà Điền cũng chỉ tò mò thôi, dù sao thì cô cũng đã từng xem qua những bức hình giải phẫu trong sách, nhưng sức ảnh hưởng của đồ thật vẫn rất lớn, Dịch Huyền quá đẹp, chỉ cần anh làm nũng một tí thôi thì cô khó lòng mà chống cự nổi.

Hôm đó, anh nắm tay cô, tươi cười hỏi: "Em có muốn chạm vào mắt và sừng của rồng không?"

Muốn! Sao lại không muốn được chứ! Khi cô còn nghĩ anh là con gái, thỉnh thoảng cứ nhìn chằm chằm vào anh, huống chi là bây giờ.

Vì vậy, Hà Điền cũng đã chạm vào mắt rồng và cơ ngực dưới sừng của con rồng.

Dịch Huyền lại nói: "Em có biết rồng không? Nó khác với rồng phun lửa có đôi cánh dơi và bụng to trong thần thoại phương Tây. Rồng này là một con vật trong thần thoại Đông Á. Nó là sự kết hợp của chín con vật, em xem, nó có sừng hươu và cả bờm sư tử nữa này."

Vì vậy, anh lại nắm tay Hà Điền để cô chạm vào bờm sư tử của rồng.

Hà Điền cũng không biết hình dáng của con rồng này bao gồm chín con vật nào, nên dựa theo chỉ dẫn của Dịch Huyền mà xem móng vuốt đại bàng.

Sau đó là tay hổ, bụng trai, thân rắn, vảy cá... và những họa tiết nước như tranh vẽ bằng mực.

Về phần đuôi rồng ở đâu, cô đã thấy, và cũng đã sờ qua.

Sau những va chạm và cú sốc quá lớn do đồ thật mang lại, Hà Điền cảm thấy thật mới lạ và thú vị. Hơn nữa Dịch Huyền lôi kéo tay của cô, lúc thì nhỏ giọng năn nỉ, lúc thì làm ra vẻ cô mà không thuận theo thì không yên với anh đâu... Bộ dạng này hoàn toàn quá khác biệt so với vẻ ngoài lạnh lùng của anh những lúc bình thường, rồng đen với hình dáng dữ tợn trên người cũng tương phản cực lớn, ừm... nó khiến cô có chút tự hào và cảm giác thành tựu. Vì vậy, cô cũng vui vẻ mà thỏa mãn anh.

Nhưng nếu Dịch Huyền muốn thăm dò cô, cô sẽ ngay lập tức thẹn quá hoá giận. Vì có tiền án đã lừa dối cô nửa năm nay, và cũng vì sợ mình không kiềm chế được nên anh cũng không dám đi quá xa.

Trong thời đại này, Durex có sẵn ở trên kệ trong siêu thị đã không còn tồn tại nữa.

Mà ở trong rừng rậm, việc mang thai, sinh nở, nuôi dạy con cái cũng khó khăn hơn rất nhiều so với những nơi khác.



Trước hết, họ khó có thể tìm được người đỡ đẻ. Nơi gần nhất để tìm bà đỡ là ở một thị trấn nhỏ ở hạ lưu sông.

Ở trong làng của Tam Tam nếu có người sinh con, cũng phải tìm đến bà đỡ này.

Đúng vậy, chỉ có một bà đỡ.

Hầu như tất cả mọi người trong thị trấn và làng mạc thôn xóm đều được bà ấy đỡ đẻ.

Còn về phần các bác sĩ phụ khoa, có thể họ đang ở các thành phố lớn.

Ngoài việc sinh nở, hậu sản là một cửa quỷ khác đối với phụ nữ. Nhiễm trùng, tai nạn và các biến chứng sau đó trong quá trình chuyển dạ, tất cả đều đe dọa đến tính mạng của phụ nữ.

Mỗi khi tà niệm trỗi dậy và không thể không kiềm chế bản thân, Dịch Huyền lại rất khao khát cái cuộc sống có thể mua được các sản phẩm cao su ở khắp mọi nơi trước khi cái lạnh khắc nghiệt ập đến. Vì vậy, trong một cuộc trò chuyện nhỏ, Hà Điền đã hỏi anh: "Nếu như cho anh một thứ gì đó có từ trước khi cái lạnh khắc nghiệt ập đến, và anh có thể sử dụng nó như trước, anh sẽ chọn cái gì?" Anh buột miệng: "Durex!" Sau đó anh lập tức hứng một cái tát của Hà Điền.

"Em tưởng anh sẽ chọn điện thoại thông minh!"

"Vậy thì phải có mạng, có WiFi, điện mới dùng được!"

"Em đã nói 'anh có thể sử dụng nó như trước đây', nên anh không cần phải suy nghĩ đến chuyện này! Kể cả khi anh có chọn máy bay, máy tính và máy ảnh cũng vậy." Hà Điền khinh thường liếc nhìn anh: "Cho anh chọn lại đó, lần này nhất định phải là thứ thể hiện được trình độ tiên tiến của nền văn minh nhân loại trước cái lạnh khắc nghiệt."

"Được."

Dịch Huyền suy nghĩ một lúc, nói một cách nghiêm túc: "Anh muốn có một nhà máy sản xuất Durex."

"Xéo!" Hà Điền cười mắng, nhéo một miếng thịt dưới xương sườn của anh.

"Ui da!" Dịch Huyền nắm lấy tay Hà Điền đặt lên bụng con rồng, nói lời nguỵ biện mà còn ra vẻ nghiêm túc: "Nhà máy này... có dây chuyền lắp ráp! Từ khâu xử lý nguyên liệu đến sản xuất đóng gói đều tự động hóa. Phải sử dụng rất nhiều điện, và cũng có một số bộ thiết bị được dùng cho nhiều mục đích khác nhau nữa. Như vậy mà còn không cho thấy được trình độ phát triển của nền văn minh nhân loại sao?"

Hà Điền bị anh chọc cho bật cười.