Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 9: Nhiên Hồn Đăng



Năm viên đá bắt đầu phát sáng chói mắt trong sáu nhịp thở, toàn thể đại điện im ắng, môn nhân và khách mời đều nín thở. Mọi ánh mắt tập trung cả về Nghiệp Cảnh Đài, phải chăng lại có thêm một cái 'Thiên Căn' nữa?

Ngọc Ngũ Sắc bạo phát quang mang... ba viên viên tắt ngúm, mặt bích chỉ còn lại viên phát sáng, màu đỏ sáng rực rỡ, màu lam le lói lúc mờ lúc tỏ.

Tất cả đều hụt hẫng, đâu đó còn có tiếng thở dài tiếc nuối...

Đàm Phi đứng trong màn sáng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, qua biểu cảm của đám đông nó đã hiểu ra kết cục. Nónhìn về phía tên công tử sang trọng phế vật, hẳn ra ra nhập bọn với đám phế nhân kìa rồi. Chợt viên cầu thủy tinh trong tay nó ấm lên, một ngọn lửa nhỏ lung linh bỗng đâu hiện ra nhảy nhót tán loạn trong không gian viên cầu.

Đại điện "Ồ" lên những tiếng kinh ngạc, tiếng xì xầm bàn tán vang lên không ngớt.

Giọng tên đệ tử làm nhiệm vụ diễn xướng lại vang lên:

- Ngụy Linh Căn... Phế!

Đàm Phi nghe câu "Phế" mà cơ thể như rơi xuống hố băng, tia hy vọng đang le lói trong tâm khảm phút chốc tắt ngấm. Nó lầm lũi rời khỏi Nghiệp Cảnh Đài, tự động đi về phía đám phế vật.

Bỗng có tiếng nói trầm ấm vang lên trấn át toàn bộ đại điện:

- Khoan đã... không "Phế", thông qua!

Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về nơi phát ra tiếng nói. Vương Tâm Hạc đã đứng dậy, tay chỉ về phía Đàm Phi đang đứng chết lặng:

- Chư vị nhìn xem, Nhiên Hồn Đăng trên tay tiểu tử này đã được kích phát, điều đó chứng minh tổ tông khai phái đã thừa nhận hắn là một phần của Tử Huyền Môn, lưu lại người này cho Vương mỗ!

Lời của chưởng môn đã định, ai dám không tuân theo. Đại điện tiếp tục lao xao tranh luận.

Một tên môn nhân đi tới dẫn Đàm Phi nhập bọn với nhóm Tam Linh Căn, đám này đều nhìn Đàm Phi với ánh mắt phức tạp, vài kẻ còn cố gắng đứng tránh thật xa nó. Đàm Phi lúc này đâu có quan tâm đến mấy cái tiểu tiết đó, cảm giác trong người nó lâng lâng cực kỳ phấn khích. Có điều, nếu được đứng chung với ba tên kia thì còn vui hơn nữa. Tuy nhiên, nó hiểu được nó là ai, không nên quá phận như vậy.

Đại lễ tiếp tục diễn ra, sau đó còn xuất hiện thêm vài tiểu tử có Dị Linh Căn, nhất là một tên trắng trẻo có phong thái ẻo lả, trông yếu đuối nữ tính là vậy, hóa ra lại mang trong mình Lôi Linh Căn khiến toàn trường thêm một phen hỗn loạn.

Có vẻ như dưới thiên căn, biến dị lôi linh căn là thể trạng được đánh giá cao nhất, có thể so sánh đồng dạng với thiên căn rồi.

Phải đến lúc chiều tà đại lễ mới kết thúc. Đám trẻ không có linh căn hoặc ngụy linh căn tỏ ra mệt mỏi, ủ rũ, tất cả đều được đưa trở lại khách quán. Những tiểu tử hợp cách thì vui vẻ phấn khởi, ánh mắt hân hoan bừng bừng anh khí.

Cho đến khi những nhân vật không còn phận sự rời khỏi đại điện, Vương Tâm Hạc mới từ tốn đứng dậy cất lời:

- Nguyễn trưởng lão!

- Có!

Một vị trưởng lão gầy gò gần như da bọc xương đứng dậy ôm quyền.

Vương chưởng môn nói như ra lệnh:

- Ngày mai, lão đệ tổ chức môn hạ đưa những tiểu tử không được thông qua lập tức ly khai khỏi địa giới Tử Huyền Môn, trả về địa phương. Điểm công trạng cho nhiệm vụ là năm ngàn, tùy việc mà phân phó.

- Vâng thưa chưởng môn sư huynh! - Nguyễn trưởng lão vui vẻ.

Vương Tâm Hạc lại quay sang đám đệ tử tinh anh toàn thiên căn và tứ linh căn:

- Theo như thông lệ, những môn nhân có thiên phú đều được coi là Hạch Tâm đệ tử của bản môn. Tất cả sẽ bái sư trong ngày mai. Trần Hoài Ngọc sẽ do ta đích thân thu nạp làm đệ tử chân truyền, Phạm Nhã Kỳ do được một vị cố nhân của bản phái tiến cử, lại có quan hệ sâu xa với Phương Anh sư muội nên tất nhiên sẽ là đệ tử của Phương Anh!

Phương Anh trưởng lão nhoẻn nụ cười rất duyên:

- Đa tạ chưởng môn sư huynh!

Nàng bước tới kéo Phạm Nhã Kỳ về phía mình với ánh mắt đầy trìu mến.

Đám trưởng lão còn lại thì nhăn mặt khó chịu nhưng vẫn làm thinh.

Vương Tâm Hạc lại nói tiếp:

- Điền trưởng lão có công hộ tống ba vị tinh anh đệ tử về với bản môn, về lý có thể thu nạp Trần Hoài Ngọc làm môn hạ, nhưng ta đã có kế hoạch riêng nên đành chiếm tiện nghi của hắn. Vậy Lý Khánh Tiên sẽ do Điền sư đệ bồi dưỡng.

Điền Khởi Nguyên mặc dù rất ấm ức nhưng cũng đành phải lĩnh mệnh.

Tiếp đó, Vương Tâm Hạc phân phó đám đệ tử tinh anh cho các vị trưởng lão khác. Vì số đệ tử tinh anh có hạn, mà đám trưởng lão nhiều đến trên hai mươi mạng, vậy nên vài vị không được nhận đồ đệ thì kêu ca phàn nàn, tranh cãi gay gắt nổ ra ầm ĩ một hồi...

Khi đã an bài xong nhóm đệ tử hạch tâm, Vương chưởng môn quay sang nhóm Đàm Phi:

- Ngô trưởng lão! Từ ngày hôm nay, sư đệ chính thức chưởng quản nhóm tân đệ tử này, tám ngàn điểm công trạng, tạm ứng trước ba ngàn, năm năm sau hoàn thành nhiệm vụ sẽ truy lĩnh nốt năm ngàn còn lại.

Một thanh niên trẻ nhất trong đám trưởng lão bước ra ôm quyền:

- Tuân lệnh chưởng môn sư huynh!

Thanh niên họ Ngô tiến đến nhóm Đàm Phi dõng dạc nói:

- Ta là Ngô Văn Huy, chư vị có thể gọi một tiếng Ngô sư thúc là được, bây giờ tất cả theo ta về Tàng Quân Phong nghỉ ngơi thôi!

Nói xong hắn quay qua thủ lễ với các trưởng lão còn lại rồi bước nhanh ra cửa đại điên. Đám tân đệ tử hơn ba trăm mạng lục tục đi theo hắn.

Nơi cửa đại điện đã chờ sẵn mấy tên môn nhân trẻ làm công tác thu hồi lại Nhiên Hồn Đăng, nghe nói là đem đến bảo lưu trong Tổ Đường của tông môn.

Lúc này trời đã tối hẳn, đám đệ tử lũ lượt đi ra quảng trường trước cửa Tử Vân Điện. Trên quảng trường chờ sẵn một linh chu cỡ lớn, Ngô Văn Huy lăng không lên mũi thuyền đứng đợi, hơn ba trăm tân môn hạ lần lượt bước lên thuyền, thành thành thục thục đứng yên một chỗ. Lạ một điều là tất cả đều cố gắng đứng cách xa Đàm Phi hệt như lẩn tránh thứ bệnh dịch nào đó, điều này không qua khỏi ánh mắt Ngô trưởng lão nhưng hắn cũng kệ, chỉ là phản ứng nông cạn của đám tiểu tử chưa ráo máu đầu, hắn thầm mỉm cười rồi điều khiển phi thuyền ly khai Ma Thiên Phong.

Quang cảnh về đêm tại Tử Huyền Môn đẹp huyền ảo chẳng bút nào tả xiết, xa xa lít nhít đình đài lầu các tỏa ra bảo quang lập lòe khiến đám đệ tử không khỏi xuýt xoa cảm thán, trong mắt chúng đều ánh lên vẻ hân hoan cùng nhiệt huyết.

Tàng Quân Phong là là một ngọn núi lớn, bao chung quanh còn có năm quả núi nhỏ với địa thế phức tạp, bao gồm một mặt là rừng già và một mặt là bình nguyên rộng lớn với đầu đủ sông ngòi kênh rạch. Rải rác trên tổ hợp sáu ngọn núi này là một số đình viện lớn nhỏ tạo nên bố cục khá thơ mộng. Linh chu dừng lại cạnh tòa đình viện lớn nhất trên sườn núi, đám trẻ lũ lượt bước xuống và được mấy vị môn nhân trẻ hướng dẫn đi vào trong đứng xếp hàng.

Ngô trưởng lão đứng trước đám đông diễn thuyết:

- Chư vị! Kể từ hôm nay, các con đã là đệ tử ký danh của Tử Huyền Môn, một trong bảy môn phái tu tiên lớn nhất tại đại lục. Tuy vậy, hiện tại các con vẫn chỉ là phàm nhân phổ thông. Để trở thành một tu tiên giả chân chính, các con cần phải lỗ lực rất nhiều, không ngừng học hỏi sáng tạo để nâng cao trình độ bản thân, Tu Tiên Chi Lộ mặc dù vinh quang nhưng cũng đầy chông gai thử thách.

Ngưng một lát rồi hắn tiếp tục diễn thuyết:

- Trong năm năm tới, các con phải nỗ lực tu luyện tại Tàng Quân Phong này để đạt tới cảnh giới đầu tiên, Tiểu Linh Sư. Năm năm sau sẽ có bài khảo nghiệm đối với các con, nếu thông qua, các con sẽ chính thức trở thành môn nhân Tử Huyền Môn, được hưởng đầy đủ chế độ đãi ngộ của tông môn theo quy định. Nếu không đạt tiêu chuẩn Tiểu Linh Sư tối thiểu, ha ha... sẽ mãi trở thành một tên Tạp Vụ chạy việc vặt tại tông môn. Giờ ta không dài dòng nữa, các con tách ra làm năm nhóm đi lĩnh tư trang bản môn và một số vật dụng cần thiết. Giờ Thìn ngày mai, tất cả tập trung tại đây nghe ta phổ biến tiếp.

Đàm Phi đi đến một chiếc bàn phân phát tư trang nhận một túi vải khá lớn, tên môn nhân phụ trách hỏi tên rồi lấy ra một thẻ ngọc màu xanh lục trong trẻo, gã hỏi tên và khắc hai chữ Đàm Phi lên thẻ bài. Sau đó gã lấy một cây kim trích vào ngón tay Đàm Phi, nhỏ một giọt máu lên tấm thẻ, máu tươi ngấm vào bề mặt làm tấm thẻ tán phát tầng lục quang mờ ảo, hai chữ 'Đàm Phi' khắc trên đó cũng tỏa ánh sáng lấp lánh. Gã giải thích đây là Lệnh Bài Thân Phận của môn nhân Tử Huyền Môn, luôn phải mang trên người.

Tiếp đến, gã lại nhìn vào tấm địa đồ bằng da để trên bàn, bản đồ thể hiện địa hình chung quanh Tàng Quân Phong. Tấm địa đồ vậy mà đã lít nhít rất nhiều chấm nhỏ đang nhấp nháy, phân bổ đều trên năm ngọn núi quanh ngọn chủ sơn. Gã nhìn Đàm Phi cười cười rồi xòe tay ra, trên tay gã đã nhiều thêm một tấm huy hiệu bằng kim loại có khắc huy văn Song Kiếm Hợp Bích. Gã cầm tấm huy hiệu điểm về một chỗ trống trên địa đồ, một điểm sáng đỏ nhấp nháy nổi lên. Làm xong tất cả, gã môn nhân đưa tấm huy hiệu cho Đàm dặn dò:

- Đây là chìa khóa mở cửa động phủ của sư đệ, nhìn mặt sau sẽ hiểu.

Đàm Phi gật đầu cảm ơn rồi đi ra phía ngoài. Một gã tiểu tử đứng đợi đằng sau tiến đến bàn phát đồ nhỏ giọng với gã môn nhân quản lý:

- Tiểu đệ Lê Thanh Sơn, phiền sư huynh phân cho đệ chỗ nào xa xa với tiểu tử kia một chút, cảm ơn sư huynh!

Đàm Phi hơi chững lại rồi lập tức bước thẳng ra ngoài, nó lật tấm huy văn lên thì thấy mặt sau có khắc chữ Thủy Giao - 42.

Bên ngoài sảnh đã có một nữ đệ tử trẻ tuổi tay cầm tấm biển ghi hai chữ Thủy Giao đợi sẵn, phía sau cô ta lít nhít tầm hơn ba chục tiểu tử đứng cùng. Đàm Phi hiểu ra vội vàng đi về phía đó nhập bọn. Đợi số đệ tử có huy hiệu Thủy Giao đến đủ, nữ đệ tử không nói nhiều lập tức dẫn đám trẻ leo lên một linh chu cỡ vừa, bay thẳng về Thủy Giao Sơn. Thuyền dừng ở gần đỉnh núi, nữ tử hô lên một câu:

- Số một.

Một gã Bàn Tử (1) da trắng mắt híp bước ra cất giọng the thé:

- Có đệ tử.

Nữ môn nhân mở khoang thuyền cho gã béo bước xuống và dặn dò:

- Chỗ này là động phủ của đệ, lấy chìa khóa ra khảm vào cửa động, cửa sẽ tự mở.

Linhi chu tiếp tục bay lòng vòng từ đỉnh núi xuống đến chân núi để đưa đám tân đệ tử về động phủ của chúng.

Đàm Phi là người áp chót, sau nó còn một tiểu nữ tử da trắng như ngọc, có vẻ lớn hơn nó một chút. Điểm lạ là nữ tử này cứ nhìn chòng chọc vào sau gáy nó, khiến nó cảm giác thập phần lúng túng. Động phủ của Đàm Phi mang thứ tự 42, nằm sát chân núi. Lúc này đã nửa đêm, Đàm Phi chưa vội vào động mà đứng trước cửa lắng nghe tiếng cây rừng xào xạc, hít thở thật sâu để cảm nhận hương vị núi rừng chốn tiên cảnh.

Ngẩn ngơ một hồi, nó bước tới trước cửa đá, đặt tấm huy hiệu vừa khít cái lỗ tròn trên cửa động, xoay một vòng. Cửa đá nặng nề kêu ken két mở ra một thông đạo nhỏ cỡ hai ngời sánh vai, vòm thông đạo cao hơn năm thước. Thông đạo không tính là sâu, đi vài bước chân là đến một gian phòng hình tròn, trên trần có khảm vài viên nguyệt quang thạch chiếu sáng cả gian phòng. Giữa phòng đặt một bộ bàn ghế bằng đá, chung quanh vách có hai cái giá gỗ chạm khắc chút họa tiết đơn giản, đây chắc chắn là chỗ tiếp khách. Ở hai góc phòng có hai thông đạo nhỏ hơn lối vào, nó đi kiểm tra thì hóa ra là một tĩnh thất để luyện công, thông đạo còn lại là phòng ngủ và một phòng tắm nhỏ có đầy đủ nước mạch từ trên núi chảy xuống.

Đàm Phi kiểm tra hết một lượt sơn động rồi trở về phòng ngủ leo lên giường đá. Nó mang chiếc túi vải được phân phát ra kiểm kê đồ vật; Trong đó có hai bộ đồng phục Tử Huyền Môn, một túi vải chứa mấy chục viên lương khô giống hệt viên lương khô mà Điền Khởi Nguyên đưa nó ngày hôm qua. Đàm Phi bỏ tọt một viên vào miệng nhai ngấu nghiến.

Ngoài đồng phục và lương khô ra thì đồ vật trong túi còn có thêm ba quyển sách bìa giấy; quyển thứ nhất có tựa đề ‘Tử Huyền Biên Niên Sử’, quyển thứ hai có tựa đề “Tử Huyền Nhập Môn Cơ Bản” và quyển thứ ba rất dày mang tựa đề “Giải Phẫu Cơ Thể Sinh Vật”.

Nhưng lúc này nó đã mệt, nó chỉ xếp gọn khối tài sản vào một chỗ rồi lăn ra giường đánh một giấc thật sâu.

(1) Bàn Tử: Tên Béo.

- Hết Chương 9 -