Một lát sau, đồ ăn mà Đặng Gia An gọi đã tới, Tiểu Từ vô cùng vui vẻ tung tăng ra mở cửa.
Sau khi nhìn thấy người tới là nhân viên của một khách sạn năm sao có giá trên trời thì tất cả đều há hốc miệng.
Có ba nhân viên giao đồ ăn tới đây, tuy chỉ có hai người ăn nhưng Đặng Gia An lại đặt rất nhiều món, có món còn đặc biệt được dát vài miếng vàng mỏng trên đó làm người ta nhìn vào cũng thấy được sự đắt tiền.
Đám người giúp việc kia biết bản thân chọc nhầm nhân vật nên đành phải âm thầm cắn răng mà lui về phía sau.
Để lại phòng ăn cho Tiểu Từ và Đặng tiểu thư.
Bữa ăn tối trôi qua trong sự vui vẻ, trước khi Tiểu Từ tan ca ra về cô ấy còn được Đặng Gia An đưa cho rất nhiều bánh ngọt đã đặt trước đấy.
Biết số tiền thực sự của đống bánh này, Tiểu Từ nào dám nhận.
"Chị ơi, em không lấy nữa đâu ạ, chị nên giữ lại đi."
"Em không ăn thì mang về cho bạn cùng phòng của em, chị cố tình mua cho em mà."
"Nhưng mà như vậy..."
Cô ấy sợ Đặng Gia An tốn kém nên mới không dám nhận.
"Không có nhưng gì, em cầm về đi."
"Vậy em cảm ơn chị nhiều lắm ạ."
"Đừng khách khí."
Tối hôm đó, Đặng Gia An nằm trên chiếc giường rộng lớn ở trong phòng ngủ. Từ đây cô có thể nhìn thấy khung cảnh về đêm của thành phố.
Không hổ là nơi tấc đất tấc vàng, tuy nó không nằm ở trung tâm thành phố nhưng cũng không phải là nơi ngoại ô, ở đây không tập nập nhưng lại có thể nhìn thấy bao quát cảnh thành phố khi màn đêm buông xuống.
Hoắc Thiếu Huyền là một người biết hưởng thụ.
Cô đã đi dạo xung quanh ngôi biệt thự rộng lớn này một vòng, phát hiện không chỉ cổng chính mà cổng phụ cũng có đến ba cái, mỗi cái đều được trang bị những thứ đồ phòng trộm và phòng người đột nhập một cách tối tân nhất.
Chỉ đi dạo quanh vườn là cô đã đếm sơ sơ được hai mươi vệ sĩ, chếch phía bên kia là một nhà kính rất lớn, nghe nói chỗ nó là nơi Hoắc gia đang cho người nghiên cứu cái gì đó rất là bí mật.
Đặng Gia An không tò mò, vì sự tò mò sẽ hại chết mèo.
Cô còn phát hiện ở trên tầng ba có một hồ bơi rất lớn, có điều Hoắc Thiếu Huyền không cho người khác lên nên cô cũng không có ý định lên đó thử thách sự kiên nhẫn của hắn ta.
Cô nhìn đồng hồ, thì ra là đã muộn thế này rồi.
Đặng tiểu thư sống rất khoa học, đến khoảng mười giờ là cô đã bắt đầu tắt đèn đi ngủ.
Còn một điều làm cô chú ý nữa đó là đến giờ này rồi mà Hoắc Thiếu Huyền còn chưa về.
Không biết hắn ta lại đi giết người cướp của ở đâu rồi. Dù sao thì nghề nghiệp chính của hắn cũng là xã hội đen mà, không những vậy còn cầm trùm cả thế giới ngầm nữa.
Thông tin này cô biết được qua cha cô, không phải ai cũng có thể nắm bắt được những hoạt động của thế giới ngầm. Một phần là vì Đặng gia cũng có nhúng tay ít nhiều.
Cắt đứt dòng suy nghĩ miên man, Đặng tiểu thư bật đèn ngủ lên và tắt đèn chính. Cả căn phòng chìm vào ánh sáng dịu nhẹ của đèn ngủ và ánh trăng.
Cô nghiêng đầu nhìn ra phía bên ngoài, sao và trăng trên trời như đang vẽ lên một bức tranh tuyệt đẹp.
Đặng Gia An cứ ngắm mãi như thế mà ngủ say từ lúc nào cũng không hay biết.
Hơn hai giờ sáng, cánh cửa phòng ngủ của cô từ từ mở ra.
Một bóng dáng cao lớn nện bước trên ánh trăng mà đi vào. Trên người hắn nồng nặc mùi rượu gay mũi, không biết hắn đã uống bao nhiêu chai mới có thể mang mùi rượu nồng đến thế.
Hoắc Thiếu Huyền say nhưng không đến mức không có sức để chống đỡ thân thể, chỉ có thần trí lúc này của hắn có hơi mơ hồ.
Vốn dĩ hắn định đi thẳng lên lầu ba để đi nghỉ ngơi, nhưng không biết lúc đến tầng hai hắn lại thay đổi suy nghĩ.
Hoắc tổng đi đến căn phòng ở chính giữa, từ từ đẩy cửa ra.
Người con gái nằm trên giường đã say giấc, khuôn mặt của cô lúc ngủ mang một vẻ đẹp dịu dàng và yên tĩnh đến kì lạ.
Giờ khắc này, cô và người trong tâm trí hắn như đang chồng lên nhau và hòa lại làm một.
Hắn thả mình trong men say, bước đến giường người con gái và cúi đầu xuống ngắm nhìn dung nhan đẹp đến nao lòng.
Khuôn mặt ấy, đôi môi ấy, và cả những đường nét ấy như đang nói cho hắn biết hắn cần phải chiếm đoạt người này.
Hoắc tổng cúi người ngày càng thấp, cho đến lúc hắn thành kính đặt một cái hôn lên đôi môi đỏ thắm của người con gái.
Hắn cạy mở khớp môi cô, đôi mắt từ từ nhắm lại để cảm nhận sự tiếp xúc da thịt một cách thiêng liêng và thành kính nhất.
Hắn say, hắn say trong men rượu và cũng say trong giấc mộng về người con gái mà hắn yêu say đắm.
Hắn tình nguyện sa chân...
Hắn sẽ...
"Bốp!" Hoắc Thiếu Huyền không ngờ được trong hoàn cảnh này mà bản thân có thể nhận được một cái tát đau điếng.
Nhân lúc hắn đang ngớ người, Đặng tiểu thư liền túm lấy cổ áo hắn và ném hắn ra ngoài và đóng rầm cửa lại, trước đó còn không quên tức giận quát.