“Ai nha, trốn rồi.” Chu Húc rũ mắt, trong mắt mang theo vui vẻ, “Vậy, lần sau gặp lại.”
Thẩm Mộng nhảy xuống từ trên không trung, ngọn lửa nhanh chóng tách ra hai bên, lúc rơi xuống đất nhẹ bẫng, ngay cả bụi đất cũng không có bắn lên chút nào, Chu Húc nghiêng đầu, tham lam nhìn người trước mặt, trước giờ y chưa từng thấy bộ dạng này của Thẩm Mộng.
Ngọn lửa lượn một vòng, tản ra yêu lực kinh khủng chỉ có yêu quái với tư cách thượng vị mới có, tóc ngắn đen nhánh phập phồng theo ngọn lửa, khuôn mặt dưới chiếu rọi của ngọn lửa có vẻ đặc biệt tinh xảo.
Trên má có chút trầy da, khiến cho làn da xung quanh cũng hơi ửng hồng, đương nhiên đây không phải khuyết điểm, thậm chí khiến cho cả người hắn thoạt nhìn càng thêm gợi cảm, con bướm màu đỏ đậu trên vai hắn, một đôi cánh hóa thành ngọn lửa.
Thật sự là quá rung động.
Hoặc là nói, thật sự khiến người không thể dời mắt, Chu Húc hận không thể khóa người này ở bên cạnh mình, vĩnh viễn không cho hắn rời đi.
Tiếc là, tấm lưới của y căn bản không bắt được con bướm bạo lực này.
“Nơi này đã xảy ra chuyện gì? Thẩm Mộng mở miệng trước, hắn ghét bỏ nhìn thi thể chất thành đống dưới đất, “Những người này là ai?”
Nghe thấy câu hỏi của Thẩm Mộng, lúc này Chu Húc mới chậm rì rì đến bên cạnh hắn. “Không biết, nhưng mà có Yêu khí, hẳn là một ít tiểu yêu quái, về phần tại sao bọn họ theo sau chúng ta, thầy Thẩm vẫn là đi hỏi bọn họ đi.”
“Cậu bảo tôi hỏi một bộ thi thể?” Thẩm Mộng cười lạnh, “Đầu óc cậu không có bệnh chứ.”
“Trong truyền thuyết của nhân giới cổ đại, người sau khi chết sẽ hóa thành quỷ, quỷ lại đầu thai thành người, chỉ cần tìm được quỷ hồn của những người này, chẳng phải chúng ta sẽ biết bọn họ là ai?” Chu Húc giẫm lên thi thể dưới đất, giọng nói mang theo chắc chắn, “Thầy Thẩm, cần đi ngay bây giờ không?”
Thẩm Mộng căn bản không để ý tới Chu Húc nói hươu nói vượn, hai tay bỏ vào túi, đá chân tới, Chu Húc liền trốn cũng không trốn, trực tiếp bị hắn ép đến trong góc, y bình tĩnh đối mặt với Thẩm Mộng, trong mắt không có e ngại, chỉ có hưng phấn.
“Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi.” Thẩm Mộng lại cảnh cáo Chu Húc một cách không kiên nhẫn, “Cậu thật sự rất phiền.”
“Thầy Thẩm, tôi rất thích anh.” Dường như Chu Húc không nghe hiểu lời cảnh cáo của Thẩm Mộng, chỉ lo nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thẩm Mộng, y không ngừng thăm dò điểm mấu chốt của Thẩm Mộng, cho dù bị đánh cũng không kiêng nể gì, “Anh thật sự không muốn cùng tôi càng gần gũi hiểu biết một chút?”
Thẩm Mộng hừ một tiếng, “Gần gũi hiểu biết? Hiện tại còn chưa đủ gần sao?”.
||||| Truyện đề cử: Nợ Tình |||||
Cong đầu gối, Thẩm Mộng trực tiếp tiến đến trước mặt Chu Húc, khoảng cách giữa hai người còn chưa đủ ba centimet, Thẩm Mộng nhỏ giọng, “Hiện tại đủ gần chưa?”
Chu Húc là một tên tâm thần không hề có chút kiêng kỵ nào, y nghĩ cái gì liền làm cái đó, vì lợi ích cá nhân, chưa bao giờ suy xét cảm thụ của người khác, Thẩm Mộng cũng không phải thứ gì tốt, hắn vừa lòng nhìn Chu Húc rút đi khuôn mặt vĩnh viễn duy trì nụ cười kia.
Không giống với Chu Húc hiện rõ thay đổi thất thường ở trên mặt, Thẩm Mộng ác liệt ở chỗ bạn chỉ có thể nhìn thấy hắn táo bạo bên ngoài, vĩnh viễn không phát giác được tà ác trong nội tâm hắn.
Giống như hắn cho phép Chu Húc ôm loại ý tưởng này với hắn, nhưng một khi càng muốn tiến thêm một bước cũng sẽ bị hắn đánh bay.
Trên mặt Chu Húc mang theo đã hiểu, y nâng tay sờ con bướm ở trên vai Thẩm Mộng, “Nguyên hình của thầy Thẩm cũng là dạng Hồ điệp này sao? Thoạt nhìn xinh đẹp, trên thực tế mang theo độ nóng kinh người.”
Y thu tay, trên đầu ngón tay là vết thương máu thịt be bét sau khi bỏng, dòng máu xanh lục nhỏ xuống theo đầu ngón tay, Thẩm Mộng nhìn ngón tay y, nở nụ cười ý tứ sâu xa, tiếp theo liền xoay người đi về phía cửa động.
Chưa đi được một bước, chính là một đám lửa bốc lên, thi thể bị đốt trọi, trong giây lát hóa thành một đống bột phấn xám trắng, Chu Húc nhìn nhìn đầu ngón tay của mình.
“Đuổi kịp, thời gian không còn sớm, chúng ta phải trở về.” Thẩm Mộng quay đầu nhìn Chu Húc, “Không theo kịp, những học sinh kia của cậu hỏi tôi cậu đang ở đâu, tôi liền nói cậu chết rồi.”
“Thật sự là quá giảo hoạt rồi.” Chu Húc che mắt, đôi mắt dưới ngón tay dần dần nhiễm đỏ, “Nhưng mà, tôi thích.”
Một hồi lâu mới trấn an được trái tim đập thình thịch của mình, Chu Húc thả tay xuống, liền vội vàng đuổi theo, ngay cả bước chân Thẩm Mộng cũng không thả chậm, cho dù phía trước là vách tường, căn bản không có đường để đi.
Được rồi, sao y lại có thể hoài nghi cảm nhận phương hướng của một con bướm, tại sao có thể hoài nghi một con bướm thế nhưng sẽ lạc đường?
Chu Húc nhìn đầu hồi* bị Thẩm Mộng một đá sập, sau tường là một đường hầm tối tăm không có ánh sáng, y nhìn người phía trước không hề do dự, vui vẻ đi theo, người này, quả thật là vô cùng thú vị.
(*山墙.)
Xuyên qua đường hầm đen như mực, bọn họ nhanh chóng nhìn thấy ánh sáng, chờ đến khi ánh mặt trời ôn nhu rơi xuống người, lúc này Thẩm Mộng mới đột nhiên ý thức được, này liền kết thúc.
“Thầy Thẩm.” Chu Húc đụng tới, đưa tay ôm lấy eo Thẩm Mộng, “Chúng ta phải về sao? Thật sự không tiếp tục ra ngoài chơi sao?”
“Không có thời gian chơi với cậu.” Thẩm Mộng gỡ bàn tay đang vòng qua eo của mình ra, “Hiện tại chúng ta phải về, nghe rõ không? Hiện tại phải trở về.”
Chu Húc ngồi xuống một tảng đá, bởi vì tối hôm qua có bão, trên tảng đá kia dính đầy bùn đất, cho dù là vậy y cũng không ghét bỏ, thậm chí cười tương đối vui vẻ, “Thầy Thẩm, tôi vẫn chưa tìm được quỷ.”
Đưa tay đè Chu Húc ngã xuống tảng đá, Thẩm Mộng có chút bực bội nhìn y, “Ồn muốn chết, hiện tại cậu còn muốn làm gì? Nói hết trong một lần cho tôi.”
Bị ấn trên đá, bởi vì ấn cổ cho nên có chút khó thở, nhưng Chu Húc lại cười khanh khách đáp trả, “Thầy Thẩm nhẹ một chút, tôi đã không cách nào hô hấp, đương nhiên, nếu như thầy Thẩm muốn giết chết tôi mà nói, vậy đừng để ý đến những lời này của tôi.”
Người này căn bản không coi tính mạng của mình ra gì, thứ y muốn chỉ là thú vị trong chốc lát mà thôi.
Chậm rãi buông tay ra, Thẩm Mộng giữ chặt cổ tay của người này, Chu Húc nói một câu hắn đều sẽ làm lơ, thẳng đến khi trở lại khách sạn.
Cho dù là nói muốn ra ngoài chơi, đi tìm quỷ cùng linh hồn, nhưng khi bị Thẩm Mộng nắm y lại hoàn toàn không giãy giụa chút nào, sau khi trở lại khách sạn cũng chỉ cười ha hả hỏi Thẩm Mộng muốn socola, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Thẩm Mộng mặc kệ y, từ buổi sáng đi ra ngoài đến hiện tại đã là bốn giờ chiều, hắn đã thật lâu không làm loại hoạt động kịch liệt như vậy rồi.
Đôi mắt vẫn luôn đuổi theo Thẩm Mộng, nhìn hắn bước lên lầu hai, Chu Húc quay đầu, nhìn về phía góc tối, mèo đen co lại ở nơi đó, phát ra tiếng gừ gừ huy hiếp, chỉ là cũng không dám lao lên cắn xé giống như lúc trước.
Cùng với một tiếng kêu thê thảm, ông chủ lảo đảo chạy xuống từ lầu hai, cả người hoảng loạn muốn mệnh, “A Hắc? A Hắc?”
Chờ đi đến nơi phát ra âm thanh, cả người ông chủ cứng tại chỗ.
Chu Húc đi ra từ bóng tối, trong ngực ôm mèo đen bị y bẻ gãy móng tay, ông chủ chỉ nghe được người này đang cười, mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, ông chủ miễn cưỡng cười cười, “Quý khách, có thể trả A Hắc lại cho tôi không? Nó sợ người lạ.”
“Sợ người lạ?” Ánh mắt Chu Húc nhìn ông chủ đầy kỳ quái, “Không có, vừa rồi nó rất nhiệt tình, tôi nói rồi, nó và tôi đặc biệt có duyên.”