Khung cảnh quen thuộc, vị trà quen thuộc, cả hai người uống trà đàm đạo cũng quen thuộc nhưng tâm cảnh đã khác xưa rất nhiều.
Chủ tịch Hà từ lâu đã đạt cảnh giới phản phác quy chân, nhưng giờ phút này ngồi đây, ông lại cảm giác cả người bay bổng lâng lâng, giống như không còn trọng lực bởi vì những gánh nặng nợ nước thù nhà trên vai của ông đã không còn nữa!
Cả S quốc giờ đây phát triển phồn vinh thịnh vượng. Chỉ riêng trái cây, cá mắm, bánh kẹo xuất khẩu qua Đại Thịnh đế quốc thì đã dư dả làm dân chúng ăn ngon mặc đẹp... chứ chưa nói tới công ty độc quyền giao thông vận tải quốc tế của S quốc, thu tiền ngoại tệ mỏi cả tay; rồi khu sản xuất và nghiên cứu dược phẩm của tập đoàn Trường Thọ, liên tục chữa trị cho cả giới phú hào thế giới. Chỉ cần 5% phí dịch vụ của chữa bệnh thôi mà đã làm cho bộ trưởng về thuế vụ Nghi Vũ phải cười toe toét suốt cả ngày, thậm chí không ít lần chủ tịch Hà còn lén nghe được đồng chí này lẩm bẩm một mình:
Tiền nhiều để làm gì?
Còn đồng chí Khánh Long bộ trưởng bộ Nông Nghiệp cũng như trẻ lại 20 tuổi khi rừng vàng biển bạc của đất nước phát huy tác dụng to lớn không thể tưởng tượng nổi.
Khi xưa thợ đi rừng và ngư dân đều được ví như hai ngành nghề cực khổ kèm theo nguy hiểm rất cao, sơ hở là c·hết. Thu nhập lại không có bao nhiêu, chuyên môn làm cho bộ trưởng Khánh Long phải sầu bạc đầu tìm cách trợ giúp cho họ.
Nhưng giờ mọi thứ đã khác, chỉ vài ý chí, vài động tác của vị thủ tướng huyền thoại kia, giờ đây thợ đi rừng lúc nào cũng mặc đồng phục đẹp - bền - bảnh bao, mỗi ngày nhẹ nhàng thong dong đi lượn lờ khu vực mình quản lý để thu thập và chăm sóc các cây loại cây thuốc quý hiếm, sau đó là nghỉ ngơi uống trà, tối về nhậu nhẹt... vậy mà thu nhập gấp cả trăm lần lúc đi chặt cây hoặc săn thú, đã vậy còn vô tình đóng góp rất nhiều thuế khi giao dịch cho các cơ sở thu mua.
Còn ngư dân thì lại càng bảnh toản hơn, ra biển toàn lái siêu cấp thuyền đánh cá, chạy băng băng lướt đi trên biển, không cần lo đổ xăng dầu, không cần lo hết nhiên liệu, thậm chí không cần lo tìm đàn cá, chỉ cần ra đúng khu vực được tổng đài phân công là buông lưới hốt cá lên thôi. Điều duy nhất phải quan tâm là chỉ thu đúng loại cá, đúng kích cỡ, và đúng số lượng là được, sau đó quay về lượm tiền. Thu nhập cao cũng gấp cả trăm lần lúc trước bữa đói bữa no, và cũng góp phần đóng thuế ùn ùn cho bên thuế vụ.
Còn về c·ướp biển, rất tiếc là lâu rồi không gặp, không kiếm thêm được tí tiền thưởng nào cả. Các vùng biển thường xuyên xuất hiện c·ướp biển giờ dưới đáy trải đầy các xác tàu thuyền cũ nát, bị cắt đôi bằng súng laser, biến chúng thành những nơi cho cá tôm nhỏ trú ngụ, từ đó hấp dẫn thêm các đàn cá lớn đến kiếm ăn, như vậy càng làm tăng thu hoạch cho ngư dân.
Cùng với c·ướp biển, thì sự nguy hiểm của thời tiết cũng lùi vào dĩ vãng từ lâu, hiện giờ đã rất lâu rồi chưa từng có chuyện ngư dân S quốc bị kẹt bởi bão tố nữa. Thậm chí có lần gặp biển gầm dữ dội do s·ụt l·ún địa tầng đáy biển một cách bất ngờ, các vệ tinh nhân tạo không biết được, nhưng chỉ vừa mới biển gầm thì Giang Bình An đã được hệ thống thông tin hiện đại báo cáo, hắn lập tức ra tay cứu ngay mười mấy chiếc thuyền đánh cá của đồng bào ngư dân an toàn về cảng biển. Hắn vừa ra tay thì những ngư dân được cứu đã biết ngay là Giang Thần Tiên của họ ra tay, vì vậy càng ngày sự tích của Thần Tiên Thủ Tướng càng sống động trong giới ngư dân S quốc.
...
Chỉ kể sơ sơ, chưa kể tập đoàn Hưng Nam giúp người dân có việc làm, có nhà ở... thì S quốc giờ đã vững như bàn thạch, đây đúng là lời hứa của Giang Bình An hứa với chủ tịch Hà khi khuyên ông nên thay đổi một chút để quốc vận S quốc vững như bàn thạch...
Suy nghĩ đến đây, chủ tịch Hà cảm khái bật thốt ra lời cảm ơn chân thành:
- Giang thủ tướng, cảm ơn ngài rất nhiều, ngài đã thực hiện được hết những gì ngài nói. Giờ S quốc đã vững như bàn thạch, thú thiệt giờ ta không còn lo lắng gì nữa!
- Chủ tịch Hà, ngài quá khách khí! Đối với ngài, chúng ta là bạn bè giúp đỡ là bình thường; đối với S quốc, ta là con dân, giúp đỡ là nghĩa vụ; đối với nhân dân đồng bào ta giúp đỡ là thiên kinh địa nghĩa. Một người mà giúp đỡ bạn bè của mình, đồng bào của mình, tổ quốc của mình thì quá tầm thường, ai cũng có thể làm được. Nhưng chuyện ngài nói ta đã giúp hết là chưa đúng đâu. Ta nói phải giúp cho S quốc đứng trên đỉnh của thế giới, nhưng hiện giờ S quốc cách đỉnh còn xa xôi lắm, hai chúng ta còn cần phải cố gắng hơn nhiều.
- Đúng vậy, là ta quá sớm thỏa mãn, sẽ bị mất đi động lực tiến tới. Nhân đây ta cũng muốn nói với ngài một chút về sự bất an của ta về Liên Minh Thịnh Vượng.
- Xin chủ tịch Hà cứ nói, ta lắng nghe đây!
- Liên Minh Thịnh Vượng lần này tuy thành công rực rỡ thống nhất thiên hạ nhưng chứa rất nhiều bất ổn, đây hoàn toàn là một lần rắn nuốt voi, rất dễ tiêu hóa bất lương, đặc biệt là khi có các nước lớn như Mỹ, Liên Xô, Trung Quốc, Ấn Độ, Mexico... Rất may là chúng ta thành công lấy được quyền đại biểu của hầu hết quốc gia và vùng lãnh thổ, nhưng hiện tại nhân thủ quản lý thiếu thốn, làm cho U Nu rất khổ sở!
- Ô... U Nu mà cũng khổ sở nữa sao?
- Có chứ! Mới mấy ngày trước khi ngài chưa đến đây, U Nu có mời 3 người chúng ta phụ san sẻ quyền lực cũng như công việc nhưng chúng ta đều từ chối. Dĩ nhiên trong chuyện này có một nửa nguyên nhân là U Nu muốn chia sẻ bánh kem, nhưng một nửa còn lại phản ánh nhân thủ thiếu là sự thật hiển nhiên. Ta nghĩ ngài nên giúp đỡ U Nu một chút sẵn dịp dựng lên một khung sườn thật chắc cho Liên Minh Thịnh Vượng, như vậy nó mới có thể kéo dài thiên thu vạn đại.
- Ý của ngài là ta cho người máy phụ giúp U Nu?
- Phải!
Giang Bình An trầm ngâm suy nghĩ. Thứ nhất chuyện mua người máy để quản lý thêm đối với hắn bây giờ là mưa bụi vì hắn rất giàu.
(PS: Giang Bình An vừa nhận thêm thu hoạch tháng vũ trụ thứ ba tiền lời 1000 tỷ HP)
Nếu mua người máy quản lý quá dễ dàng vậy không có lý gì không giúp U Nu. Nhưng giúp cũng có 5-7 đường giúp, không thể nhét đầy người máy quản lý vào giống như hồi bên Đại Thịnh đế quốc được, như vậy là bóp c·hết con đường thăng quan của các nhân tài quản lý, phải để cho nhân tài thăng quan tiến chức thì mới bồi dưỡng ra thiên tài được, còn chuyện bồi dưỡng ra tham tài là do cơ chế quản lý không hiệu quả mà thôi...
Suy nghĩ đắn đo hồi lâu, cuối cùng Giang Bình An quyết định gọi điện thoại, mời bộ năm lãnh đạo họp mặt bàn việc giải quyết một lần cho ổn thỏa, tránh bàn tới bàn lui mất thời gian.
...
Thật mau U Nu, Hamani Diori và Phổ Nghi cùng nhau đi vào họp mặt, cả ba người ai cũng vui vẻ đỏ bừng cả gương mặt. Có lẽ ngày hôm nay chính là ngày trên đỉnh vinh quang nhất trong cuộc đời của họ.
Phổ Nghi: - Giang ái khanh, sao không ra đó vui vẻ mà chui vào đây uống trà làm gì?
Chủ tịch Hà nhắc nhở: - Phổ Nghi, ông vui sớm quá rồi! Xưa nay lập vương triều tuy khó nhưng giữ được vương triều còn khó hơn gấp trăm lần nữa kìa. Ông có tin hay không, chỉ cần lơi lỏng quản lý, không ra ba tháng thì Liên Minh Thịnh Vượng của chúng ta có thể sụp đổ đó!
Phổ Nghi sợ hãi đổ cả mồ hôi trên trán, ông ta nhăn nhó mặt mày:
- Ôi trời ơi chủ tịch Hà! Chúng ta chỉ mới vui vẻ 30 phút thôi mà! Đâu có quá nghiêm trọng như vậy?
Chủ tịch Hà: - Ha ha... Nói quá? Ta không nói quá đâu. Chúng ta lơ lỏng quản lý, bọn nguyên thủ quốc gia xấu xa sẽ nhân cơ hội đục nước béo cò, chúng t·ham ô· vơ vét, rồi bọn Washington, Bắc Kinh dựa vào đó hất nước bẩn lên Liên Minh, thử hỏi xem liên minh sụp đổ hay không?
Phổ Nghi: - ???
Hamani Diori: - Ta thấy chủ tịch Hà nói có lý. Con đê lớn đều bị hỏng do tổ kiến, huống hồ con đê của chúng ta vừa thành lập quá lớn, lại quá nhanh, không vững chắc. Nhưng ta tin chắc có Giang thủ tướng ở đây, lại có chủ tịch Hà mưu lược, U Nu thì xông xáo nhạy bén... chắc chắn sẽ ổn định được tình hình. Ha ha ha... Phổ Nghi ông đừng nhìn ta như vậy, ông nói hai chúng ta chỉ phất cờ hò reo là được rồi mà!
U Nu: - Mọi người nói đúng, giờ ta cần giúp đỡ để ổn định Liên Minh Thịnh Vượng! Xin chủ tịch Hà và Giang thủ tướng vươn tay viện trợ.
Chủ tịch Hà: - U Nu cứ yên tâm, mấy bữa trước tuy ta, Phổ Nghi và Hamani Diori không chia quyền lực nhưng chuyện liên minh chúng ta đâu thể bỏ mặc một mình ông chèo chống. Vừa rồi ta có trình bày khó khăn của ông về nhân thủ, đang xin Giang thủ tướng trợ giúp đây.
Giang Bình An: - Xác thật như vậy! Và ta cũng đã suy tính ra phương án vẹn cả đôi đường: vừa bền chắc khung xương vừa uyển chuyển linh hoạt cho nhân tài được sử dụng nhiều hơn, có cơ hội thăng tiến nhiều hơn. Ta nhớ rất rõ trong một tập thể, quan trọng nhất là người đứng đầu, người đứng đầu ngay thì tập thể sẽ ngay, còn người đứng đầu mà méo thì "Trên làm bậy dưới làm theo".
Đôi khi người ngay thẳng, ở trong một tập thể sa đọa, nếu không sa đọa theo thì chắc chắn sẽ bị xa lánh, bị đì, bị đá văng ra. Và rồi để tồn tại, họ buộc mình phải sa đọa theo, hôm nay cả phòng có phong bì đút túi thì tôi cũng phải đút túi...
Cho đến một ngày người ngay thẳng đó trở nên cong queo và bi kịch là người này lại trở thành lãnh đạo một tập thể khác và rồi quá trình sa đọa hóa lại tiếp diễn...
Nhưng Giang Bình An ta nhất quyết không để cho Liên Minh Thịnh Vượng bị xâm nhiễm sự sa đọa hóa như vậy...