- Ta đặt tên Quy Phù Nam là đúng lắm mà... mới vừa gặp mặt thôi đã giúp thủ đô của ta giữ được một "thánh địa"... thật là hú vía...
Giang Bình An vừa lầm bầm than thở vừa thao tác từ xa trồng lại hoa sen, hắn muốn cây sen mọc ổn định rồi mới thả lại cá tôm rắn rùa... Cây sen quả nhiên không hổ là linh thảo, sức sống của nó rất mạnh đặc biệt là khi gặp linh thủy, nó hầu như tươi tỉnh ngay lập tức, lá và hoa dồn dập lấy lại sức sống, chúng rung rinh trên mặt hồ theo gió như thể muốn nói lời cảm ơn đến Giang Bình An.
Mọi chuyện đã ổn, Giang Bình An bắt đầu lấy cá tôm rùa rắn thả rãi đều ra cả hồ, nếu là bình thường có lẽ mấy con cá tôm có thể sẽ lặng lẽ, hốt hoảng tìm chỗ trốn, nhưng lần này có linh thủy, chúng ồn ào sôi động khắp hồ, giống hệt như người ta khi đột nhiên trúng số độc đắc mấy tỷ đô la vậy.
Cả ba con rùa Hoàn Kiếm nhỏ cũng tranh nhau vui đùa cùng linh thủy theo bản năng, chỉ còn lại Quy Phù Nam vẫn điềm tĩnh ở lại cạnh ân công của nó, nó cảm nhận chất lượng linh thủy quá tốt liền mở miệng:
- Ta đa tạ ân công đã cải tạo hồ và đã cho linh thủy. Linh thủy này chất lượng rất tốt, sẽ giữ được linh khí lâu dài ít bị trôi mất, hy vọng ta và cây sen sẽ giữ gìn nó được lâu hơn. Nhưng ân công không ở nơi này, nếu ta muốn tìm gặp ngài thì phải làm sao đây?
- Nếu ngươi muốn gặp ta, ngươi cứ bơi vào bờ sau đó hô to ba lần: Giang thủ tướng... Lúc đó sẽ có thủ vệ về báo cáo cho ta biết. Thôi ta đi đây.
- Khoan đã ân công, ta có một món quà nhỏ muốn tặng cho ngài, mong ngài đừng chê cười!
Nói xong, Quy Phù Nam nhả từ trong miệng ra một viên ngọc tròn nhỏ màu trắng ngà, to cỡ đầu ngón tay út, nó cẩn thận nhúng vào linh thủy trong hồ rửa sạch sẽ rồi mới dùng hai chân trước bưng dâng lên cẩn thận. Giang Bình An thấy nó cầm vất vả quá lật đật vươn tay nhận lấy. Vừa cầm vào tay, Giang Bình An cảm nhận đây không phải ngọc thạch vì khá nhẹ, có vẻ viên ngọc tròn nhỏ này càng giống chất liệu xương hoặc ngà.
- Đây là gì hả Quy Phù Nam? Có phải giống như trong truyện cổ tích, ngươi cũng muốn tặng ngọc quý cho ta chăng?
- Dạ thưa ân công, viên này tựa ngọc phi ngọc, nó là cốt hoành ngang cổ khi nãy ta luyện hóa mà thành, tuy không có nhiều công hiệu nghịch thiên, nhưng ta đã gửi tất cả kỹ năng nhìn khẩu ngữ của người khác để đoán lời đoán ý, và còn giúp ân công thông hiểu ý tứ của một số loài chim bay thú tẩu... nói nôm na là khi ngài đeo nó ở cổ, nó có thể giúp ngài hiểu một ít thú ngữ, nhìn từ xa người khác nói chuyện thì ngài cũng hiểu được ý của người ta.
- Wa... tựa ngọc phi ngọc... Thôi thì gọi nó là Quy Ngọc vậy. He he... cảm ơn nha Phù Nam, ngươi thật tốt bụng đã tặng ta viên ngọc quý này, nó rất hữu dụng, đặc biệt là đối với ta. Giờ ta đi đây, à mà nhớ cho đàn rùa sinh sôi nảy nở nhiều nhé, giống rùa Hoàn Kiếm của các ngươi giờ sắp tuyệt chủng rồi, phải tranh thủ đẻ cho nhiều, khi nào đủ 100 đứa con sẽ có phần thưởng to, đủ 1000 đứa con sẽ có phần thưởng siêu to đấy!
- Hả? Đẻ con mà cũng có thưởng nữa ư? Nhưng đáng tiếc ta không làm được!
- ???
- Bọn rùa chúng ta chỉ đẻ trứng chứ có đẻ được con đâu!
- Ui trời ơi, ta sợ ngươi luôn Phù Nam ơi, tưởng chuyện gì! Ta nói đẻ con tức là đẻ trứng nở ra thành công, nuôi lớn lên đó.
- Ah... vậy thì bọn ta làm được, chúng ta ăn lá sen già, cánh sen rụng... có tác dụng kích thích sinh sản, giờ chỉ cần siêng năng phối hợp là được. Nhưng ân công nói có phần thưởng to và siêu to là thiệt không? Nó là gì vậy?
- Thiệt, nó là đan dược, ví dụ như: Thông Linh đan giúp yêu thú khai mở linh trí, Hóa Cốt Thông Ngôn đan giúp nói chuyện được, Yêu Linh đan giúp yêu thú tăng lên tu vi...
Quy Phù Nam nghe đến đâu thì thèm chảy cả nước miếng đến đó, nó lật đật chào từ giã ân công để đi đốc thúc cả đàn phối hợp đẻ trứng kiếm thưởng.
...
Chuyến ghé hồ Rùa Thần này Giang Bình An quả thật là thành công mỹ mãn: Kịp thời cứu chữa cây hoa sen, giúp được một linh quy phun chân ngôn, nói ra được tiếng người, như vậy hồ Rùa Thần càng danh xứng với thật khi thật sự có Rùa Thần Kim Quy. Mà bản thân của hắn nhờ làm chuyện tốt có tốt báo, được tặng Quy Ngọc có thể giúp hắn dò xét bằng bán kính thu hút vật phẩm đã có thể nhìn thấy và hiểu được ý tứ người khác nói gì, chưa kể là còn sơ thông thú ngữ... rất chi là lợi hại.
Rời hồ ra đi, Giang Bình An lại được chủ tịch Hà dẫn đi ăn sáng, thưởng thức quốc túy: phở Hano.
Tái nạm gầu gân phục tứ phương!
Trong lúc đó, tít tận phía Nam, ở nhà của Giang Bình An, một dự án lớn đang được Marilyn Monroe ấp ủ. Nàng dùng tiếng S quốc khá chuẩn nói với các chị em:
- Chị Hoài Như và mọi người, ta muốn xây dựng một phim trường ở gần đây!
Hoài Như: - Ồ, Monroe, chúng ta đang đóng kịch vui mà, giờ xây dựng phim trường để làm gì? Không lẽ là để đóng kịch sao?
Monroe: - Không đóng kịch nữa, ta chán rồi, đóng kịch quá nhỏ bé, khán giả quá ít, xem xong rồi quên hết, không có nhiều ý nghĩa. Monroe muốn xây dựng một phim trường lớn thật lớn để đóng phim siêu phẩm. Đây sẽ là những bộ phim hoành tráng về đất nước và con người ở S quốc.
Lâu Hiểu Nga: - Monroe, có phải là nàng nhớ việc đóng phim không?
Monroe: - Phải, ta rất nhớ việc đóng phim. Đã 2-3 năm nay vì mang thai và sanh em bé, ta không được đóng phim rồi.
Lâu Hiểu Nga: - Vậy sao nàng không đi Hollywood như dự định từ trước?
Monroe: - Lúc trước dự định sanh xong chờ con 1-2 tuổi thì ta sẽ đi về đóng phim ở Hollywood. Nhưng giờ có mọi người ở đây, ta luyến tiếc bỏ đi! Sau đó ta suy nghĩ, nếu không đi đến Hollywood thì ta có thể làm một phim trường ở đây, ta có thể làm lớn hơn cả Hollywood, lại quay phim về đất nước và con người S quốc, chắc chắn anh Giang sẽ rất thích cho coi!
Mọi người cùng suy nghĩ, càng suy nghĩ càng thấy Marilyn Monroe nói hợp lý, nhất là cái khoản làm phim về S quốc, chắc chắn Giang Bình An sẽ thích mê tơi.
Vậy là dự án được đại phu nhân duyệt, các nàng châu đầu ghé tai bàn tính chi tiết với nhau về phim trường, về đoàn đội làm phim chuyên nghiệp, về thành lập hệ thống rạp chiếu phim...
Tám cô vợ bàn tán rất nhiều, nói rất nhiều, thậm chí Lý Tố Linh còn làm thư ký cuộc họp, ghi chú lại tất cả ý kiến đã thống nhất với nhau... Nhưng cuối cùng cũng chính Lý Tố Linh phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, nàng liền nhắc nhở:
- Mọi người ơi! Tiền và thiết bị sẽ không là vấn đề với anh Giang, thậm chí anh Giang biết ta làm phim về S quốc thì sẽ ủng hộ nhiệt tình, không có gì phải lo. Nhưng mọi người còn thiếu một thứ quan trọng!
Monroe lo lắng: - Thứ gì vậy Tố Linh?
Lý Tố Linh: - Kịch bản phim! Chúng ta quay chụp về cái gì? Muốn nói lên cái gì? Rồi phải tuyển diễn viên.
Monroe cười toe toét: - Ôi dào, ta tưởng chuyện gì, chứ mấy trình tự đó thì ta quá quen thuộc rồi, không có gì phải lo. Nhưng kịch bản phim thì đúng là... chưa có thật!
- ???
Sau đó lại là một trận gà bay chó sủa, tám cô vợ tranh luận kịch liệt xem làm phim về ai trước...
Tri Nhân dẫn các em vừa đá bóng xong quay vào nhà uống nước, gặp cảnh này cậu bé xung phong góp ý kiến:
- Các mẹ ơi! Con rất muốn xem một phim về siêu anh hùng của S quốc, siêu anh hùng này tốt nhất cũng là con nít giống tụi con vậy nè!
- ???
- Xời ơi! có vậy mà các mẹ cũng không nghĩ ra à! Đó là Thánh Gióng, là Phù Đổng Thiên Vương đó.
Cũng tội nghiệp, Giang Bình An lấy có tới 8 cô vợ, nhưng toàn người ngoại quốc, đâu có ai là người S quốc, vì vậy truyền thuyết Thánh Gióng các nàng đâu biết. Cuối cùng Như Hoa chạy đi lấy truyện tranh vẽ về Thánh Gióng cho các mẹ, thì các nàng mới đọc kỹ và nghiên cứu về nhân vật huyền thoại này của dân tộc S quốc.
Marilyn Monroe càng xem càng xuýt xoa, với kinh nghiệm nửa đời người đóng phim, nàng nhận ra ngay rất nhiều điểm sáng về nhân vật siêu cấp anh hùng lại mang dáng dấp trẻ em này... Đây toàn là điểm ngứa, gãi trúng nó thì bộ phim lập nghiệp đầu tiên của nàng và mọi người sẽ thành công rực rỡ.
Vậy là tám cô vợ lại tiếp tục góp ý hoàn thành kịch bản sơ lược về Thánh Gióng, nhưng lần này có thêm sự góp ý của 5 đứa con lớn, không khí gia đình thật đầm ấm, đâu ai ngờ một bộ phim siêu điện ảnh đầu tiên của S quốc lại có hoàn cảnh ra đời như vậy!
...
Phía ngoài Hano, Chủ tịch Hà và Giang Bình An ăn phở xong, cả hai còn có hứng thú đi bộ một vòng lớn nhìn xem đường phố, dân sinh hàng ngày. Đi một vòng, cuối cùng Giang Bình An ghé thăm căn nhà sàn huyền thoại của chủ tịch Hà, gặp gỡ và tặng quà cho vợ con của chủ tịch Hà, sau đó hắn ra ao cá cho cá ăn.
Chủ tịch Hà hỏi thăm:
- Giang thủ tướng, khi nãy ngài đi một vòng, cảm thấy dân tình như thế nào?
- Ta thấy mọi người đang bừng bừng sức sống, tin tưởng vào tương lai. Ta thấy nụ cười của mọi người từ lớn đến nhỏ đều thật tươi, nét mặt đã hết khắc khổ...
- Giang thủ tướng nói rất đúng, mọi người đã hết khắc khổ. Có một điều ta muốn nói, hay đúng hơn là muốn cảm ơn ngài. Lúc trước ngài nói về kinh tế thị trường, về nâng cao đời sống của các cán bộ công chức và người dân, về sự tiêu xài càng nhiều càng tốt... Giờ qua 1-2 năm áp dụng, tất cả điều ngài nói đều đúng! Nhờ vậy xã hội mới xuất hiện người giàu, người giàu lại làm người khác giàu, dân giàu thì nước mới mạnh... Thật là chí lí vậy!