Đại Náo Từ 1960

Chương 40




- Ông chủ ơi, mấy cái này ông có bán không?

Ông chủ vựa ve chai nhìn thấy người máy Trương Dũng chỉ tay vào đống cổ vật thượng vàng hạ cám hỏi mua, thì hai mắt của ông ta cười híp lại như thể một con hồ ly nhìn thấy gà mái vậy, ông ta gật gù:

- Bán chứ sao không bán, phải bán mới có vốn quay vòng chứ, ta cũng chỉ là bán sang tay kiếm chút cháo sống qua ngày mà thôi.

Người máy Trương Dũng chả thèm quan tâm ẩn ý trong câu nói của ông chủ vựa, chỉ đợi ông này vừa gật đầu đồng ý thì nhào ngay vô, quét hai camera ghi hình để phân tích y hệt như lúc mua đồ cổ hồi rạng sáng.

Nơi này đa số chất lượng cổ vật không cao lắm, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với đi thu ve chai tận nhà các đại viện, và hơn nữa nó có số lượng rất lớn.

Lần này người máy Trương Dũng đổi chiến thuật, không lựa trước trả sau, mà trả giá trước rồi mới lựa vì mấy ông chủ vựa ve chai rất khó chơi, không lịch sự tao nhã như mấy người chơi đồ cổ chuyên nghiệp.

- Bán thế nào?

- Trả giá từng món.

- Mất thời gian và phiền toái quá. Mỗi món 10 đồng, lựa xong trả tiền.

- Không được, ít quá, 50 đồng 1 món.

- 10 đồng, ta mua 10 món.

- Không đời nào, như vậy ta không có cháo mà húp luôn. 40 đồng.

- 10 đồng mua 20 món, không thể cao hơn.

- Không thể cao hơn sao? Vậy ngươi có thể mua với giá 10 đồng nhưng ít nhất phải mua trên 100 món, sao dám chơi không? Đủ tiền mua không?

Ông chủ vựa ve chai nói một cách đầy thách thức, rồi đắc ý cười mỉa mai vì cho rằng một tay mua ve chai cò con, thì làm sao có được cả ngàn đồng tiền để mua tới 100 món cổ vật chứ, ngoài ra ông ta không tin một người nghèo nàn rách rưới, chất giọng lại xa lạ không phải người kinh thành lại có trình độ chơi đồ cổ cao cường.

Ai mà ngờ, ông ta vừa nói xong thì người máy Trương Dũng lại chốt giá cái rụp:

- Có gì không dám, thành giao nha. Quân tử nhất ngôn.

Sau đó người máy Trương Dũng quay người định lựa chọn cổ vật thì lại bị làm khó dễ.

- Khoan... từ từ. Ngươi muốn mua cũng được, nhưng mấy món đồ này rất dễ hư hao, ngươi phải đưa tiền cọc trước cho ta 1.000 đồng thì mới được động vào. Khi đó lỡ có đổ bể thì ta còn bắt đền ngươi được.

- Hảo...

Người máy Trương Dũng cũng không gây sự, chỉ lặng lẽ móc tiền ra đưa cho ông chủ vựa ve chai. Ông này vội đếm tiền nhưng mau chóng la lên:

- Từ từ, tại sao lại tới 2.000?

- Vì ta mua tới 200 món lận. Giờ ta lựa chọn được chưa?

- Hảo... Có khí phách. Được rồi lựa đi.

- Ta mà lựa ra thì ông phải bán, không được đổi ý.

- Không đời nào, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy.

Ông chủ vựa ve chai bắt đầu xem trọng tay mua ve chai cò con trước mặt và hứng thú đứng nhìn xem thử xem đây là cao nhân phương nào.

Người máy Trương Dũng sau khi thỏa thuận và đưa tiền ổn thỏa thì lập tức nhanh như gió, xoay người xung quanh đống cổ vật lựa chọn ra những món ưng ý rồi để riêng bên ngoài.

Chỉ mới năm món đầu tiên thôi đã làm ông chủ vựa ve chai đau lòng muốn khóc vì đó là 5 cuốn cổ thư quý hiếm nhất trong đống cổ thư to đùng lộn xộn, ông ta lúc mua chúng thì với giá mua giấy vụn, nhưng bản thân ông lại biết chúng nó giá trị tới vài ngàn đồng tiền, ông ta muốn bán chúng lâu rồi nhưng giờ người ta chỉ mua lương thực không mua cổ vật, đặc biệt là cổ thư.

Mồ hôi hột của ông chủ vựa ve chai bắt đầu rịn rịn ra bất chấp trời đông giá rét, vì biết có lẽ mình đã nhìn lầm đánh giá thấp đối thủ. Nhưng rồi 9 món cổ vật sau đó lại làm ruột của ông chủ quặn đau từng cơn, vì cả 9 món này đều là cổ vật bằng ngọc thạch quý giá để lẫn lộn trong một đám ngọc thạch rẻ tiền. Vậy là mồ hôi của ông ta không còn ở mức độ rịn ra đơn giản nữa, mà là tuôn ra thành dòng rất thê thảm.

Ông chủ đau lòng muốn chết, ông không can đảm nhìn nữa mà quay hẳn mặt sang chỗ khác cho đỡ đau và tự an ủi:

"Hừ... càng về sau thì càng ít thứ tốt, cho ngươi lỗ chết ngươi luôn"

Nhưng ông ta chỉ là tự an ủi mình thôi, chứ riêng năm cuốn cổ thư ban đầu thì đã gấp mấy lần số vốn mà người máy Trương Dũng bỏ ra ban đầu, dĩ nhiên đây là nói giá trị chứ không phải giá vốn lúc ông chủ vựa mua chúng.

200 món cổ vật, lựa chọn khá lâu, mất gần 20 phút vì cả đống đồ này sắp xếp rất bừa bộn, ngay sau đó ông chủ đếm rất kỹ số lượng rồi phất tay đuổi người máy đem cổ vật ra đi, lúc này ông ta đã hoàn toàn ủ rũ, không ngờ hôm nay gặp phải cao thủ, cả đời bắt nhạn nay lại bị nhạn mổ mù mắt.

Người máy Trương Dũng cũng không nhiều lời lôi kéo làm quen, quay đầu xe sắp xếp cổ vật lên, vừa xếp vừa tranh thủ bỏ lén vào không gian trữ vật bớt cho thùng xe được rộng rãi rồi đạp xe chậm rãi rời đi.

Người máy Trương Dũng tính toán 200 cổ vật này nếu bán cho cửa hàng ảo sẽ thu được khoảng 150.000 HP, nhiều gấp ba lần thu mua đồ cổ, nhiều gấp 30 lần đi thu mua ve chai một đại viện, xem ra mỗi vựa ve chai đều là kho tàng kiếm HP cho chủ nhân.

Vì vậy vừa chạy đến chỗ vắng vẻ là người máy Trương Dũng thu hết đồ cổ vào không gian trữ vật, rồi lấy ra thêm một xe phế liệu mới để đi kiếm một vựa ve chai khác nhặt của hời, vơ vét cổ vật.

Tội nghiệp cho các vựa ve chai lớn lớn bé bé, rất khó thoát khỏi móng vuốt của người máy Trương Dũng, phải chịu số phận bị vơ vét hết cổ vật giá trị cao với giá rẻ mạt.

Có 3 lý do chính làm các chủ vựa ve chai khôn khéo bị ngã ngựa: thứ nhất là vì khinh thường tay mua ve chai cò con rách rưới lại là dân chạy nạn từ miền ngoài; thứ hai là khả năng giám định đồ cổ cao cấp dễ dàng giám định ra những cổ vật giá trị cao nhất; thứ ba tính năng thương nhân cao cấp của người máy Trương Dũng, chính cái tính năng này đã gài bẫy, đào hố, thao túng tâm lý cho các chủ vựa ve chai gục ngã.

Trong buổi chiều khai trương đó, người máy Trương Dũng còn cố gắng vơ vét thêm một vựa ve chai nhỏ hơn một chút, thu được khoảng 100.000 HP, nhưng ông chủ vựa thứ hai, vì trình độ chơi đồ cổ rất lơ mơ nên ông ta chẳng những không đau lòng mà lại còn vui vẻ hí hửng vì bán quá lời so với giá cả lúc thu mua.

Bởi vậy cho nên mới có câu: Đôi khi không biết mới là hạnh phúc.

Đến tối mịt, người máy Trương Dũng mới đạp xe thong thả ghé qua nhà chủ nhân và gõ cửa, lúc này Giang Bình An đã được tín hiệu từ người máy Trương Dũng báo cho biết nên hắn ra mở cửa một mình, hai bên gặp nhau, người máy Trương Dũng mau chóng chuyển tất cả đồ cổ vơ vét được trong ngày qua cho chủ nhân, để chủ nhân bán kiếm HP và không gian trữ vật của người máy Trương Dũng cũng được trống trải, để dễ dàng thao tác đi vơ vét đồ cổ tiếp tục.

Thao tác chuyển giao đồ cổ từ không gian trữ vật của người máy Trương Dũng, qua không gian trữ vật của Giang Bình An cũng khá đơn giản, người đi ngoài đường chỉ nhìn thấy hai người tay bắt mặt mừng, nói cười luyến thoáng như là người quen lâu ngày mới gặp lại nên cũng không ai để ý, chính cái bắt tay kéo dài gần 10 giây đó đã chuyển giao tất cả cổ vật thành công giữa hai không gian trữ vật.

Sau đó người máy Trương Dũng kể vắn tắt chuyện đã làm trong ngày, và xin chủ nhân mua cho combo đạo cụ hóa trang để dễ dàng hành tẩu trên giang hồ.

Giang Bình An nghe kể chuyện mà thật sự nể phục hiệu suất và hiệu quả làm việc của người máy Trương Dũng, kẻ này thật sự quá chuyên nghiệp, quá ghê gớm, chắc chắn nếu tự hắn đi làm sẽ không thể làm tốt như vậy được, chỉ riêng cái khoản không ăn, không uống, không nghỉ ngơi, luôn luôn tràn đầy năng lượng, làm việc chính xác từng chi tiết... thì con người đã thua xa lắc.

Combo đạo cụ hóa trang rất rẻ, chỉ 80HP một bộ, hắn mua luôn 5 bộ trị giá 400HP có thể hóa trang ra 25 gương mặt khác nhau, để người máy Trương Dũng sử dụng thoải mái khi hành tẩu giang hồ.

Sau đó hai bên nhanh chóng tách ra, người máy Trương Dũng thì ra về căn nhà hoang tổng bộ để tạm nghỉ ngơi một đêm.

Còn Giang Bình An thì quay người khép cửa, lấy từ không gian trữ vật ra vác trên vai một bao rau củ, trái cây, và tay thì xách theo hai con vịt quay nghi ngút khói, vịt này hắn mua từ cửa hàng ảo 600HP/tấn, thơm ngon dai giòn vừa miệng, nóng hổi vừa thổi vừa ăn.

Hắn muốn lợi dụng người máy ghé thăm làm lý do bổ sung thực phẩm trong nhà cho hợp lý.

Vào đến nhà vợ con rất mừng rỡ khi nhìn thấy vịt quay, sau đó cả nhà bắt đầu dọn cơm bày tiệc, nhưng chưa kịp ngồi ăn thì đã bị tiếng gõ cửa giật mình.

Vì trời tối nên Giang Bình An không để các nàng ra sân mà tự đi ra mở cửa, hắn gặp được vợ chồng Trang Bảo Quốc sang thăm, trong tay cũng xách rượu và một túi nhỏ thịt heo quay.

- Giang hiền đệ, buổi trưa Trang huynh sợ ngươi đi làm không có ở nhà, nên chờ trời tối mới sang thăm hỏi, mong hiền đệ đừng trách ta đường đột...





Truyện bạn đọc đã hết rồi, nhưng đừng bỏ qua bộ truyện về bóng đá Việt Nam hot nhất hiện nay, với những cung bậc cảm xúc khác nhau, những sự kiện lịch sử, những con người huyền thoại, và hơn hết, là tình yêu bóng đá mãnh liệt được hun đúc thông qua những bước tiến của nhân vật chính. Xin mời các bạn cùng đến với