Đại Sắc Lang (Đam Tứ Tuyệt)

Chương 36



Hiện tại tôi cảm thấy cực kì bối rối và khó xử, tôi phân vân, hai ngày nay ngủ cũng không được, chớp mắt cũng không xong, trong lòng cứ phập phồng nao núng, lo sợ. Bất quá tôi cũng chẳng biết, tôi đang lo sợ điều gì, không phải lo sợ rời xa Tiểu Khải, chính là có cái gì đó đang giày vò tâm trí tôi.

Tôi không biết Tiểu Khải em ấy có những suy nghĩ giống tôi hay không, nhưng em ấy tự tin, em ấy bá đạo, lúc nào cũng lấy lòng tôi, lo lắng quan tâm tôi, em ấy yêu tôi như thế nào, tôi đối em ấy còn hơn cả thế.

Trái tim vốn dĩ chỉ có một, tình yêu cũng là một, nhưng tôi giống như cố gắng tách nó ra, nhồi nhét những thứ vớ vẩn vào bên trong. Nói thẳng ra, anh ta đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa, tôi gần như sụp đổ, trái tim tôi co thắt, vì tôi biết, tôi đã từng yêu người này, thực khốn nạn.

Anh ta lấy lý do nhớ tôi mà từ bỏ sự nghiệp, từ bỏ gia đình, chỉ vì tìm đến tôi. Tôi như thế nào lại một lần rơi vào thống khổ, tôi không muốn làm kẻ phiền toái, tôi chỉ cần hạnh phúc như hiện tại là được, ông trời chỉ cho tôi giây phút vui vẻ rất ngắn ngủi, lại tiếp tục đưa tôi vào con đường bế tắc.

Sở Mặc từng nói với tôi: “Càng yêu càng hận”. Câu nói đó, dường như đục khoét tâm hồn tôi. Phải, tôi hận anh ta, tôi là cứ hận, cứ hận như vậy, nhưng không sao dứt hình ảnh anh ta ra khỏi đầu tôi, tôi giống như một tên cẩu khốn nạn, lúc nào cũng ôm mình ngồi một xó, tự dằn vặt bản thân, cho đến khi nhìn thấy thân ảnh của em ấy, tôi cảm thấy ấm áp phần nào.

Tôi thả mình giữa con phố tấp nập như thường lệ, tâm hồn lại không hoàn toàn ăn khớp với tôi, tôi cứ như muốn cười nhạo bản thân, muốn hét thật lớn: “Hạ Nghiệt, là mày ngu ngốc trước đây từng muốn mình được yêu thương, hiện tại chỉ vì thứ tình cảm này, mày cư nhiên có thể làm đau người mày yêu.”

Tôi muốn khóc, nhưng hốc mắt vẫn khô khốc, tôi muốn buồn, cũng không buồn được, bởi vì tôi nghĩ đến Tiểu Khải, em ấy vì tôi mà đã làm rất nhiều việc, tôi làm sao có thể phản bội em ấy.

Tôi cư nhiên lại nhớ về những lời nói của Sở Mặc, anh ta nói yêu tôi, nói rằng anh ta hối hận vì không bảo vệ được tôi, anh ta nhu nhược, anh ta không giữ được người mình yêu, anh ta còn rơi lệ trước mặt tôi, nói lời tạm biệt, ngắn gọn, nhưng… làm sao đau quá.

Không hiểu sao, nhìn anh ta tuyệt vọng như vậy, tôi lại nhớ đến hoàn cảnh trước đây của tôi, tôi luôn sống trong tuyệt vọng không lối thoát, tôi muốn một lần nói với anh, giây phút tôi xoay người bước đi, tôi đã rơi lệ, là rơi lệ vì anh ta, vì tôi yêu anh ta. Như vậy không chừng có thể cho anh ta một niềm hy vọng nhỏ nhoi.

Nhưng là tôi sai, suy nghĩ như vậy thì người đời chỉ có thể tát vào cho tôi một bạt tai, tôi chỉ sợ, mất đi Tiểu Khải, sẽ không thể níu kéo được nữa. Lại lo sợ, bản thân lại đem người khác vào trong lòng.

Tôi quả thực điên rồi, phải a, tôi làm sao không thể phát hiện ra được chứ. Tôi đi qua nhà hàng cao lớn quen thuộc kia, trầm mặc đứng đó một lúc, kí ức lại hiện về.

Qua tấm kính kia, tôi nhìn thấy tôi và Sở Mặc đang ngồi với nhau, anh ta ôn nhu, anh ta quan tâm tôi, gắp cho tôi từng miếng ăn vào đĩa, lại không ngừng nhắc nhở tôi “Cậu gầy quá, ăn nhiều vào”.

Cha mẹ, là người sinh ra tôi cũng chưa hề nói những lời nói chân thành đó, Sở Mặc lúc đó có lẽ cũng không biết, tôi rất cảm động, chỉ là không biểu hiện bên ngoài mà thôi.

Tôi lại tiếp tục đi, đi đến trung tâm mua sắm lớn nhất của thành phố, bước vào dạo một vòng. Đi đến khu quần áo đầy sang trọng, tôi cứ thế ngắm nghía xung quanh. Nhìn thấy một nữ nhân cùng nam nhân đang cùng nhau chọn y phục, tôi đưa ánh mắt quan sát.

Sở Mặc đưa từng bộ y phục, áp lên người tôi, thấy không vừa hay không hợp với tôi, đôi lông mày anh nhíu lại, cong khóe miệng một chút, sau đó là lắc nhẹ đầu, miệng lẩm bẩm: “Cái này cũng không được”.

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt say mê, ngay cả lựa một bộ y phục cho kẻ nhà quê như tôi, anh còn có thể nghiêm túc như vậy, thực ngầu phải không, nghĩ xem, cô gái ấy có phước mới có thể làm vợ của anh ta.

Tôi lại bước tiếp đến quầy bán điện thoại di động, nơi đó, người bán hàng vẫn như cũ, anh chăm chú quan sát vào tủ kính, nhìn rất lâu, cứ một chiếc điện thoại, anh phải suy nghĩ đến tận 5 phút, rồi lại tiếp tục chuyển sang cái khác.

Cứ như vậy, tôi cảm thấy rất khâm phục anh, khâm phục đến mức, nhìn anh làm mọi chuyện cho tôi, tôi cảm thấy chán ghét bản thân mình vô cùng, người như tôi, anh tại sao lại nâng bọc tôi như thế.

Lần đầu tôi có cảm giác với Sở Mặc, là lúc anh nói lời đó với tôi, anh ôm tôi ngồi vào giữa dòng nước ấm, hôn tôi nồng nhiệt, anh vuốt tóc tôi, ánh mắt rất nghiêm túc.

– Cậu đồng ý cùng tôi trở thành cặp đôi xấu xa nhất không?

Tôi kinh ngạc, tôi rối ren, đồng thời lại trách mắng bản thân, vốn dĩ mình là kẻ xấu trong mắt thiên hạ, hiện tại lại lôi kéo một người nghiêm trực tài hoa như anh, tôi làm sao dễ dàng đồng ý, nhưng tim tôi lúc đó đã đập, rất nhanh.

Tôi không trả lời, anh lại tiếp tục nói rằng sẽ bảo vệ tôi, rồi anh hôn tôi, làm tình với tôi, tôi… hạnh phúc, mặc kệ người ta nghĩ gì, tôi nghĩ đã đến lúc, tôi cần một sự yêu thương rồi.

Tôi yêu Sở Mặc, yêu lắm, anh ôn nhu với tôi đến thế, tôi làm sao không phải lòng anh, giống như ngày đó, Tiểu Khải cũng cố gắng sửa đổi vì tôi, em ấy ôn nhu, em ấy quan tâm tôi, vì tôi mà em ấy nhẫn nại làm em trai tôi, tôi làm sao không cảm động. Nói chính xác, tôi vốn dĩ rất nhạy cảm. Nhưng không phải là đối với ai tôi cũng như vậy, chỉ là với Sở Mặc và Tiểu Khải, này là tại sao?

Tôi bất lực, tôi chỉ mong ngày đó tôi chết đi, để bây giờ bản thân không phải tiếp tục sống trong nỗi thống khổ khác, mà nỗi thống khổ này, tôi thà bị lão già kia chà đạp tôi đến chết, còn hơn để bản thân dằn vặt trong hai thứ tình cảm của hai người, làm tổn thương hai bên.

Tôi cứ như người không hồn đi trên vỉa hè, đi mãi, không màng đến tín hiệu đèn xanh trên đường, chỉ nghe thấy tiếng còi xe rất lớn, đang hướng về phía tôi.

Ai đó hung hăng kéo tôi về, ngã nhào xuống đất, tôi nhìn chiếc xe kia băng qua tôi, không hiểu sao lại rất sợ hãi. Người kia kéo tôi ngồi dậy, trừng mắt nhìn tôi.

– Em điên sao?! Muốn chết có phải không?!

Sống mũi tôi cay cay, hốc mắt ướm lệ nhìn Sở Mặc đang hướng tôi mắng nhiếc, tôi rơi lệ, thanh âm run rẩy nói.

– Tại sao lại cứu tôi? Tại sao lại cứu tôi?

Tôi khóc lớn, mạng của tôi, tôi thừa nhận tôi rất xem thường nó, nhưng đây là lần thứ tư tôi sống lại, tất cả chỉ vì hai người, Tiểu Khải và Sở Mặc.

Sở Mặc ôm tôi vào lòng, ôm rất chặt, tôi bất lực khóc lớn, anh lại đưa tay vuốt ve đầu tôi, động tác rất nhẹ nhàng, anh nói.

– Không sao.

Anh còn nhớ ngày tôi và anh trong khách sạn, anh cũng làm như vậy vậy, ngày đó tôi khóc, vì anh là người đối tốt với tôi, hôm nay tôi khóc, vì anh cứu tôi, tôi vô dụng làm sao.

Sở Mặc buông tôi, lau gương mặt đầy lệ của tôi, anh vẫn không thay đổi, bên ngoài không biểu lộ, nhưng mỗi lời nói anh phát ra, chứa đựng đầy sự quan tâm từ đáy lòng.

– Đứng dậy được chứ, đã ổn tí nào chưa?

Tôi gật gật đầu, mặc cho anh đỡ tôi đứng dậy, anh dìu tôi đến hàng ghế chờ gần cửa hàng tạp hóa gần đó, bước vào, rồi đi ra với một chai nước lọc, anh mở nắp chai, đưa nó cho tôi.

– Cảm ơn.

Tôi nhận lấy, uống một ngụm ổn định tâm tình, rồi mới quay sang Sở Mặc, nhìn anh hỏi.

– Anh làm sao có tiền? Đã về nhà?

– Ân.

Tôi nhìn lại anh, mặc dù không còn nhìn thấy anh diện vest như trước đây nữa, hiện tại trước mặt tôi, Sở Mặc như một người đàn ông bình thường, không địa vị cao lớn, nhưng vẫn toát ra vẻ sang trọng cùng anh tuấn.

– Không phải… tôi đã nói với anh đừng gặp tôi nữa sao? – Tôi qua loa hỏi một câu.

– Xin lỗi, tôi không làm được.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, lại bắt gặp ánh mắt đầy nghiêm túc của anh. Tôi nắm chặt chai nước trong tay, cúi đầu im lặng.

– Mẹ tôi vẫn không chấp nhận tôi hủy bỏ lễ cưới với Thiên Mỹ, cô ấy cũng nhiều lần khóc và trách mắng tôi. Nhưng em biết đó, lần này dù có ai phản đối tôi, tôi vẫn sẽ quyết định như vậy.

– Anh thật ngu ngốc.

– Ừm, tôi ngu ngốc, còn em?

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Tôi mở lớn mắt, hai tay run rẩy. Không phải có điều muốn nói với anh ta sao, như thế nào không thể mở lời thế này.

Nhân lúc tôi còn đang lưỡng lự, Sở Mặc đột nhiên bắt lấy cổ tay tôi, tôi giật mình ngẩng đầu nhìn y, chai nước trên tay rơi bịch xuống đất.

– Em có biết trong mắt tôi em yếu đuối như thế nào không? Từng tỏ vẻ ta đây mạnh mẽ nữa.

– Anh… nói cái gì?

Hai mắt Sở Mặc đột nhiên đỏ ngầu, tôi lúng túng nhìn anh. Anh kéo tôi đứng dậy, bước đi đến xe của anh.

Sở Mặc kéo tôi vào trong xe, đóng sầm cửa lại, tôi hốt hoảng đẩy đẩy cửa xe, còn chưa kịp anh ta đã lái xe chạy đi.

– Anh.. anh làm cái gì?

Sở Mặc không nói gì, nghiêm túc lái xe, tôi nắm chặt góc áo, cho đến khi địa điểm trước mặt tôi là một khách sạn, tôi kinh hãi nhìn anh, nhanh chóng mở cửa xe chạy thoát.

– Em đứng lại cho tôi.

Sở Mặc đuổi theo tôi, hung hăng kéo cổ tay tôi kéo vào, tôi hoảng sợ quát lớn.

– Buông ra. Không cần… không cần.

– Em còn cự tuyệt, tôi lập tức dùng bạo lực. – Sở Mặc hướng tôi quát.

Tôi sợ hãi giãy dụa, không ngừng kháng cự muốn thoát khỏi anh. Anh dường như mất hết kiên nhẫn, liền cúi người vác tôi lên vai.

– Sở Mặc, làm ơn thả tôi xuống, tôi không muốn.

Tôi có cầu xin ra sao, anh vẫn vác tôi vào một căn phòng, đóng trái cửa lại, rồi ném tôi lên giường. Nhưng vẫn là chưa kịp phản ứng, anh đã khống chế tôi, điên cuồng lột áo tôi.

– Không cần… không cần.

Tôi lắc đầu, nước mắt rốt cuộc rơi xuống.

– Không cần? Em rõ ràng vẫn là ngu ngốc.

Sở Mặc vẫn không dừng lại, tôi biết anh rất tức giận, anh không hề có ý định buông tha tôi, tôi đau lòng, tim như cắt thành từng mảnh.

Anh kéo quần tôi, quần lót của tôi, tôi đưa tay giữ tay anh, anh lại giữ chặt tay tôi, dang hai chân tôi, anh kéo khóa quần, đem cơ thể tôi tiến nhập.

– Sở Mặc… đừng như vậy…. tôi không cần… – Tôi khóc một cách lợi hại, run rẩy nhìn Sở Mặc.

– Anh đừng dày vò tôi được không? Tôi xin anh, tôi bối rối lắm rồi.

Sở Mặc ngừng động tác, nghiến chặt răng nhìn tôi, tôi rời khỏi cơ thể anh, thu mình vào một góc, cuộn tròn người, khóc thật lớn.

– Tôi không muốn bị mọi người bảo tôi phiền toái…. tôi không muốn làm tiểu tam…

– Thực xin lỗi em, thực xin lỗi.

Anh ôm tôi vào lòng, từng giọt lệ nóng ấm rơi trên vai tôi, tôi càng nức nở, anh càng ôm chặt lấy tôi, không ngừng xin lỗi.

Sở Mặc xoay cằm tôi, hôn môi tôi, đem hàng lệ cả hai ta hòa lẫn, anh mút lấy môi tôi, mở khoang miệng tôi, mùi vị mặn chát của nước mắt trộn vào trong, tôi cảm nhận được hơi nóng từ đầu lưỡi của anh.

Tim tôi đau thắt, muốn rời khỏi Sở Mặc, muốn thoát khỏi giam cầm gọi là tình yêu thứ hai này, nhưng tôi không làm được, tôi giống như bị vây hãm vậy. Tự hỏi, tôi rốt cuộc cũng thành kẻ xấu.

HẾT CHƯƠNG 36