Huyết Thần ngồi bên lửa trại chán muốn chết, mọi việc luôn có thể vượt qua ngoài ý muốn, gương mắt liếc sang bên Nghiêm Hoa Miểu một cái, chỉ thấy hắn dựa người lên thân cây, mà cái tên nên biến thành thi thể kia lại đứng lù lù một góc cách đó không xa trông thật chướng mắt, cậu vươn tay đùa nghịch ngọn lửa, lập tức bụi than đỏ rực bay tung lên trời.
Bọn họ thực hiện một giao dịch, Hạ gia sẽ từ bỏ việc đuổi giết Nghiêm Hoa Miểu, đổi lại Nghiêm Hoa Miểu sẽ tha cho bọn họ một mạng, Nghiêm Hoa Miểu đồng ý, hắn không nghĩ mấy tên hề nhảy nhót này có thể làm được gì, nhưng trong giao dịch lại kèm một điều kiện khiến hắn vô cùng hứng thú, bọn họ đồng ý nói ra con đường có thể nhanh chóng thoát khỏi vòng vây.
Đây là một tính toán hay, vừa có thể giúp Hạ gia bảo toàn bàn thân vừa có thể đâm cho Vu gia một nhát, ai cũng tự hiểu rằng trừ phi lại xuất hiện tình huống ngoài ý muốn lần nữa nếu không thì chẳng ai có đủ năng lực để ngăn cản Nghiêm Hoa Miểu, chết trước hay chết sau cũng đều là chết.
Huyết Thần không hài lòng với kết quả này, tuy cậu coi thường việc ra tay với kẻ yếu cũng như không có hứng thú với những kẻ mất hết ý chí chiến đấu chấp nhận chịu chết, nhưng hiện tại cậu chấp nhận tất cả những chuyện đó còn hơn là ngồi đây lá trái mặt phải với bọn họ, ghê tởm vô cùng.
Xoa mũi rồi hắt xì một cái, Huyết Thần không thoải mái mà nhìn về phía Nghiêm Hoa Miểu, mà đối phương vừa quay đầu đã nhận được một đống oán niệm của cậu. Huyết Thần lạnh nhạt quay đầu để bày tỏ bất mãn, cậu không thèm tin nửa chữ của đám quỷ quái đó, Huyết Thần cảm thấy thay vì ngồi đây chờ đợi mà chẳng biết đang chờ cái gì thì thà lao thẳng ra ngoài đó giải quyết luôn cho xong, hắn đang tính toán cách để thoát khỏi vòng vây một cách nhanh gọn nhất có thể, hắn không muốn Huyết Thần phí sức với mấy tên khốn không quan trọng này.
Cứ vậy mà suy nghĩ của mỗi người theo mỗi đường khác nhau, sau một hồi thảo luận thì cuối cùng Nghiêm Hoa Miểu cũng thuyết phục được Huyết Thần, nhưng kể cả như vậy thì cũng không thể khiến Huyết Thần hết khó chịu, dù sao thì những tên khốn đó quá chướng mắt, bọn họ giống như bà bảy cô tám mà nhòm ngó đánh giá cậu, nãy giờ vẫn ồn ào không yên, không ngừng thăm dò thân phận của cậu, nhưng có hỏi cũng vô ích thôi, nếu thực sự muốn hỏi về thân thế của cậu thì xuống suối vàng mà hỏi lão già điên kia ấy.
Vẻ mặt của Huyết Thần lạnh nhạt nhưng trong mắt Nghiêm Hoa Miểu thì dẫn đường nhỏ của hắn lại ngạo kiều rồi, vì thế hắn thở dài một hơi rồi tiến đến ngồi xuống cạnh cậu, cọ cọ ngón tay qua sườn mặt của cậu.
Huyết Thần không thèm quan tâm mà nghiêng đầu tránh đi, đừng tưởng như vậy là có thể hối lộ được cậu, tôi là người có nguyên tắc, sẽ không bị nhan sắc làm cho dao động đâu, thấy Huyết Thần tránh đi thì hơi nhíu mày một chút, dẫn đường nhỏ tức giận rồi thì phải làm sao đây, nghĩ đi nghĩ lại một hồi, Nghiêm Hoa Miểu lại vươn tay lần nữa, đồng thời vươn một tay ôm lấy Huyết Thần để cậu không thể tránh, Huyết Thần không thể tránh được nữa, cậu cảm nhận được một bàn tay đang lướt qua sườn mặt của mình, tiếp đó là bả vai cũng bị ôm lấy, thân thể được bao phủ bởi một cái ôm ấm áp.
Huyết Thần chỉ đành thỏa hiệp một cách đáng xấu hổ, nguyên tắc của bản thân vứt hết qua một bên, Huyết Thần ở trong vòng tay ấm áp mà bình tĩnh trở lại "Anh hẳn là nên tin tưởng tôi, hai ta liên thủ thì giải quyết bọn họ không thành vấn đề." Nghiêm Hoa Miểu miết miết ngón tay khiến Huyết Thần cảm thấy ngứa ngáy: "Tôi biết là không có vấn đề, nhưng em không cảm thấy rất phiền phức sao?" Huyết Thần vừa định nói không hề phiến phức nhưng lúc này nhiệt độ từ cơ thể người kia đã hun cho cậu mềm cả người, cái người luôn tự xưng tuân thủ nguyên tắc lúc này lại nói ra lời trái lương tâm: "Đúng là có hơi phiền phức, như giờ rất tốt."
Hai người tách ra, ngồi kế bên nhau, Huyết Thần mở miệng nói: "Hành động của Vu gia mấy ngày gần đây có chút kỳ quái, vòng vây của bọn họ có vẻ như đã lơi lỏng nhưng lại giống như không muốn chúng ta có thể dễ dàng rời đi." Nghiêm Hoa Miểu gật đầu: "Bọn họ biết tôi đã khôi phục nên tự biết bản thân không còn cơ hội và muốn rời đi, nhưng lại không cam lòng buông tha những người Hạ gia đã về phe chúng ta kia, muốn đuổi tận giết tuyệt bọn họ."
Huyết Thần hơi nhích người, điều chỉnh tư thế để dựa lại gần hơn một chút: "Cho nên vì sao chúng ta còn phải mang bọn họ theo? Trực tiếp vứt bọn họ cho Vu gia để bọn họ dựa vào năng lực của bản thân mà tự kết thúc ân oán của mình không phải tốt hơn sao?" Huyết Thần mở miệng nói, Nghiêm Hoa Miểu lại không đồng ý: "Ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, chỉ là có chút lo lắng tình huống bên hiệp hội dẫn đường cùng học viện dẫn đường, dù sao thì tiếng nói của bọn họ cũng có trọng lượng nhất định với dẫn đường chưa được trói định."
"Ý của anh là trong học viện dẫn đường có người của Vu gia cùng Hạ gia?" Huyết Thần cảm thấy mọi việc ngày càng trở nên đáng ghét, chẳng ai muốn sống dưới sự giám sát của người khác cả, cảm nhận được sự tức giận trọng giọng nói của Huyết Thần, Nghiêm Hoa Miểu vỗ nhẹ vai cậu, Huyết Thần hít sâu một hơi, cậu chợt nhận ra vài chuyện không đúng lắm diễn ra trong học viện dẫn đường gần đây, ban đầu cậu chỉ nghĩ đó là một bài kiểm tra, nhưng hiện tại biến thành sự giám sát của hai nhà Vu Hạ thì thực sự khiến người ta sôi máu mà.
"Vậy nên chúng ta giữ lại những người Hạ gia này để xem Vu gia sẽ có phản ứng gì sao?" Nghiêm Hoa Miểu cười một chút nhưng lại giống như chẳng có ý cười: "Sống trên đời này làm gì có bữa ăn nào là miễn phí, bọn chúng vừa muốn biến chúng ta thành ô dù vừa thành lưỡi dao sắc bén cho chúng, chẳng nhẽ chúng ta không nên thu chút phí sao?" Giọng nói nhẹ nhàng như không nhưng lại có sức uy hiếp không tưởng trong đó, đối với Nghiêm Hoa Miểu thì cho dù là người Vu gia hay Hạ gia thì đều như nhau cả, giống như tham gia một trò chơi thôi, chỉ có người có sức mạnh tuyệt đối mới có thể nắm giữ được quy tắc của trò chơi, mà vừa hay hắn lại có sức mạnh đó.
"Có thể xem hai nhà này vì không có chung lợi ích mà cắn nhau cũng là một chuyện thú vị." Toàn bộ đế quốc còn chưa xuất hiện thế lực có thể hủy diệt Nghiêm gia, cho dù là lưỡi dao sắc bén như hoàng tộc cũng phải suy nghĩ thật kỹ mọi chuyện trước khi làm, Nghiêm gia quả thực đã xuống dốc nhưng cũng chỉ là so với trước đây thôi, chứ tuyệt đối không có chuyện yếu thế hơn so với hai nhà đó, chỉ là ngủ đông một giấc thôi, sớm muộn nó cũng sẽ thức tỉnh, chỉ cần hắn còn ở đây thì những kẻ đó tuyệt đối không thể động vào Nghiêm gia.
Huyết Thần ngửa đầu ra sau dựa vào cây mà nhìn trời: "Mặc kệ bọn họ đi, là người thì cuối cùng cũng sẽ phải chết, chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi, tiễn bọn họ sớm một chút cũng không tồi." Từng tiếng loạt xoạt truyền đến từ trong rừng sâu, Huyết Thần ngồi dậy mở miệng nói: "Xem ra đã có người bị mồi dụ tới rồi, cũng không biết là người nào, sau khi vai phụ lên sàn thì vai chính cũng lên xuất hiện, diễn xong một vở là có thể hạ màn được rồi, chúng ta cũng đi thôi."
Nghiêm Hoa Miểu cũng nghe được những tiếng hô hấp lạ nên đứng dậy nhìn về phương xa: "Không phải chúng ta, mà là tôi." Câu sửa lời này khiến Huyết Thần khó chịu: "Này, anh lại định vứt tôi lại đây à, tôi đã nói với anh từ đầu đó là tôi tuyệt đối sẽ không rời đi, tôi..." giọng nói bỗng dừng lại, trên trán bị thứ gì đó mềm mại chạm vào, chớp mắt mọi suy nghĩ đều rối tung lên, Huyết Thần bực bội quay đầu nghịch tóc, đáng chết, thế này thì còn biết nói gì được nữa chứ.
"Ngoan, ở đây đợi tôi trở về, nếu cả em cũng đi thì khó bảo đảm những tên đang ở đây sẽ không chạy trốn, nếu bọn họ trốn mất thì khó mà tìm được con mồi nào tốt hơn, chỉ cần bọn họ còn ở đây thì không lo những tên Vu gia kia sẽ không tìm tới, sau vài lần nhất định chúng ta có thể tìm được manh mối."
"Ngoan cái gì mà ngoan, tôi cũng đâu phải trẻ con, tôi cũng sẽ không chạy lung tung." Huyết Thần mở miệng nói giống như có chút không yên lòng, tình huống hiện tại vượt qua phán đoán trước đây của cậu, khiến cho cậu không biết nên làm gì, chỉ đành tiến đến choàng lấy cổ Nghiêm Hoa Miểu, vỗ nhẹ bờ vai hắn: "Tôi ở đây chờ anh." Câu nói vừa dứt thì Huyết Thần lập tức cảm thấy trên mặt nóng một cách kỳ lạ, cậu ho khan một tiếng, lại mở miệng: "Không phải, ý của tôi là tôi sẽ ở đây chờ anh sao?"
[Lời của editor: Câu trước của Huyết Thần là khẳng định, nhưng sau vì ngượng nên chuyển thành câu hỏi ấy.]
Nghiêm Hoa Miểu biết Huyết Thần đang xấu hổ nhưng không nói thẳng ra mà chỉ trêu ghẹo: "Vậy em muốn chờ tôi ở đâu khác sao?" Này lại càng khiến Huyết Thần không biết nên làm sao cho phải, chỉ có thể quay đầu không thèm nhìn cái con người này nữa, mà lúc này những người Hạ gia cũng tiến đến, Nghiêm Hoa Miểu liếc xung quanh một lượt rồi mới mở miệng nói: "Bên ngoài có người tới, tôi ra ngoài xử lý, tốt nhất mấy người đừng có hành động thiếu suy nghĩ, cũng đừng có nghĩ cái gì không nên nghĩ, nếu không thì tự cầu phúc đi."
Tầm mắt hắn đảo qua mặt từng người, mấy người Hạ gia giống như chim cút chỉ biết đứng chôn chân một chỗ không dám nhúc nhích, thấy được hiệu quả của lời đe dọa thì Nghiêm Hoa Miểu mới vừa lòng, bờ vai chạm vào Huyết Thần, quay đầu cho những người ở đây một ánh mắt đầy thâm ý.
Một cái bóng lướt qua, bóng dáng Nghiêm Hoa Miểu đã biến mất, Huyết Thần ngẩng đầu nhìn thật sâu nơi rừng rậm, cậu xoay người nhìn về đám oắt Hạ gia, chỉ thấy bọn họ ngốc lăng chẳng hiểu vì sao Nghiêm Hoa Miểu lại rời đi, tình huống hiện tại rốt cuộc là sao, lính gác lại để lại dẫn đường của mình ở lại mà rời đi, hành động này nếu trong một tình huống khác có lẽ sẽ không thành vấn đề nhưng trong tình huống hiện tại thì đúng là có hơi dọa người đấy.
Đó là một sai làm mang tính cơ bản của lính gác, sao có thể để lại dẫn đường yếu ớt lại giữa vòng vây toàn quân địch như vậy cơ chứ, này quả thực sai lầm cơ bản đến không thể cơ bản hơn, không thể tin được đường đường là thiếu tướng của đế quốc, trụ cột của Nghiêm gia mà sẽ phạm phải cái sai lầm cơ bản này, đúng là ngu xuẩn mà, chẳng nhẽ hắn không nghĩ đến chuyện dẫn đường của hắn chính là chiến lợi phẩm và tù binh tốt nhất hay sao, chỉ cần một chiến lợi phẩm này còn phải sợ không khiến Nghiêm Hoa Miểu vào khuôn phép được sao? Đây đúng là chuyện vui ngoài ý muốn mà.
Tóm được một lính gác như Nghiêm Hoa Miểu không dễ, nhưng hạ một dẫn đường thì chỉ trong phút mốt, mấy người Hạ gia bắt đầu suy nghĩ mấy thủ đoạn hạ tiện, dù sao thì ai cũng biết nắn thì nên nắn hồng mềm, cơ hội tốt như vậy thì sao có thể bỏ lỡ cơ chứ, chỉ cần bắt được dẫn đường này thì không sợ Nghiêm Hoa Miểu không nghe lời, đến lúc đó không phải mọi chuyện đều thành rồi sao.
Người Hạ gia đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp, cũng theo bản năng xem nhẹ lời cảnh cáo cùng ánh mắt đầy thâm ý của Nghiêm Hoa Miểu trước khi đi, trong mắt bọn họ mấy thứ đó chẳng có ý nghĩa gì, cho dù Nghiêm Hoa Miểu có chạy đến tính sổ thì sao chứ, chỉ cần bắt được dẫn đường này thì còn vấn đề gì mà phải sợ? Chẳng gì cả. Đến lúc Nghiêm Hoa Miểu về thì bọn họ sẽ cho hắn một niềm vui bất ngờ, khiến cho hắn thấy được kết cục thê thảm của dẫn đường nhà hắn.
Nghĩ đến đây một mặt cười gian đồng loạt xuất hiện trên mặt những người này, nhìn qua buồn cười vô cùng, sau khi tiễn Nghiêm Hoa Miểu đi thì Huyết Thần quay đầu nhìn những người Hạ gia này, chỉ thấy bọn họ giống như đang mài dao thịt dê, thầm cười nhạo hai tiếng, cậu ngửa đầu nhìn những người này, xem ra trí nhớ của bọn họ không được tốt cho lắm, ngay vừa rồi Nghiêm Hoa Miểu còn cảnh báo bọn họ không được hành động thiếu suy nghĩ, thế mà chỉ vài giây sau đã vứt ra sau đầu rồi, có điều như vậy cũng hay, cho cậu cơ hội để luyện trí nhớ cho bọn họ.
"Các ông muốn làm gì." Huyết Thần nhướng mày nhìn về những người Hạ gia, người đàn ông đứng đầu tiến lên vài bước: "Tôi cảm tiếp theo đây chúng ta cần phải nói vài chuyện với nhau." Người đàn ông muốn tạo ra một loại khí thế uy hiếp, nhưng ở đối diện Huyết Thần lại chẳng có phản ứng gì, cậu chỉ nắm chặt bàn tay thành nắm đấm rồi nói: "Tôi cũng cảm thấy chúng ta đúng là cần nói chuyện, nói chút về vấn đề trí nhớ thiếu hụt của mấy người bằng phương pháp của tôi."