Chuyện cẩu huyết lúc 8h này có thêm Huyết Thần thì lại càng hấp dẫn hơn, mọi người trong quán cà phê đều dỏng tai lên nghe, nhưng xuất phát từ phong độ thân sĩ cùng với những nghi lễ xã giao được dạy từ nhỏ, đa số mọi người đều tỏ vẻ không quan tâm, làm ra vẻ mình không hề nghe lén.
Nhưng Huyết Thần cũng mặc kệ thái độ của những người xung quanh, cũng chẳng quan tâm mấy người này nghĩ gì, nếu cậu đã dám đứng ở đây thì đương nhiên không sợ bị người ta nghị luận, về cơ bản là cậu cũng chẳng ngăn được người ta nghị luận, dù sao lưỡi cũng ở trong miệng người ta, cậu không quản nổi.
Cậu đến đây chỉ để xem trò vui, tâm tình tốt thì cho mấy người xem trò vui miễn phí, tâm tình không tốt thì sẽ cho mọi chuyện kết thúc tại đây luôn.
Tầm mắt của Nghiêm Hoa Miểu hướng về phía Huyết Thần, chỉ thấy người ấy đứng dưới ánh đèn sáng ngời, ánh mắt nhìn Nghiêm Hoa Miểu lúc này dường như có mây đen che kín, thăm thẳm khắc thường. Hắn có thể đoán được Huyết Thần xuất hiện ở đây không phải là ngẫu nhiên, bản thân hắn mới bước vào đây hơn mười phút, từ học viện đến đây ít nhất cũng hơn nửa tiếng, nhất định có người đã thông báo cho Huyết Thần biết là hắn sẽ đến đây, mặc dù ở đây có rất nhiều người biết chuyện nhưng người có động cơ làm chuyện này chỉ có một người, đó chính là đóa “kiều hoa” đang tự biên tự diễn này.
Ánh mắt Nghiêm Hoa Miểu dừng lại trên người Keith, nếu ánh mắt có thể lột da róc thịt thì hiện tại Keith đã máu thịt lẫn lộn rồi.
Nhưng cho dù muốn thiên đao vạn quả người này thế nào thì Nghiêm Hoa Miểu cũng sẽ không lập tức ra tay, mọi chuyện đều phải có thứ tự ưu tiên, so với việc xử lý người này thì càng quan trọng hơn là phải giữ Huyết Thần lại.
Nghiêm Hoa Miểu vừa định bước lên giải thích thì lại thấy cổ áo của mình bị túm lấy, hắn chỉ biết nhắm mắt lại và chịu đựng cơn phẫn nộ của Huyết Thần, hắn cảm thấy nếu chỉ cần chịu vài đòn mà có thể giải quyết được chuyện này thì đúng là chuyện tốt trời ban, hắn không sợ Huyết Thần sẽ tức giận, hắn chỉ sợ Huyết Thần sẽ cứ vậy im lặng quay đầu, một khi tình huống đó xảy ra thì có nghĩa là tất cả những mơ mộng về tương lai của hắn sẽ tan thành bọt biển, tất cả những hồi ức tốt đẹp kia sẽ trở thành kỷ vật không thể thấy lại.
Nghiêm Hoa Miểu nhắm mắt lại đợi sự trừng phạt, nhưng sau đó lại chỉ cảm nhận được cơn đau truyền đến từ cổ, hắn trợn mắt nhìn thì thấy được mái tóc đỏ rực và vành tai cũng bắt đầu hồng lên của Huyết Thần, sau khi lực cắn biến mất thì thân thể cũng dần tách ra, đột nhiên bị “công kích” như vậy khiến Nghiêm Hoa Miểu mơ hồ, hắn ngây ngốc đứng đó vuốt ve dấu ấn mà Huyết Thần lưu lại trên cổ hắn.
Đầu óc mọi người cũng trở lên hỗn loạn, như vậy không đúng nha, không phải nên một tay vả người cũ, một tay đánh tra nam sao? Buco vừa mới xông vào không thấy được đoạn đầu, chỉ thấy sếp của mình đang dùng tay che cổ, trong lòng thở dài than thầm: ài, đây là cái tội nghiệt gì cơ chứ, biết trước sẽ có ngày này thì trước đây cơ gì phải làm vậy, nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay sẽ có tiết mục này thì trước đây đã chẳng lấy Keith ra làm bia chắn, rồi còn ký kết cái hiệp định gì đó nữa, hiện tại thời hạn hiệp định đến rồi nhưng một bên muốn gia hạn còn bên kia lại muốn kết thúc.
Cũng không biết vết thương của sếp có nghiêm trọng không, phải biết rằng trên cổ có rất nhiều mạch máu, nếu chẳng may chúng động mạch chủ là sẽ chết người đó, nghĩ đến đây thì Buco cũng không sợ bị Nghiêm Hoa Miểu mắng nữa, lập tức bước nhanh tới hỏi han: “Sếp anh thế nào rồi, cho tôi xem miệng vết thương nào.”
Buco vươn tây đẩy bản tay đang che vết thương của Nghiêm Hoa Miểu ra, đập vào mắt cậu là một cái dấu hôn đỏ ửng trên làn da trắng tinh, nháy mắt Buco trở lên ngây ngốc, đây là tính huống gì, mình đã bỏ lỡ gì à? Buco hóa đá luôn, Nghiêm Hoa Miểu thì vẫn trong trạng thái đờ đẫn, ngay cả việc bị Buco đẩy tay ra khiến tất cả mọi người đều nhìn thấy miệng vết thương cũng không nhận ra.
Huyết Thần vô cùng hài lòng nhìn lướt qua từng người, thầm nghĩ: tốt nhất là cứ đứng ngốc ở đó mà gặm cẩu lương đi, đợi đến lúc rời đi tôi bắt mấy người viết một bài cảm nhận 800 từ, đây chính là cơn phẫn nộ của một người bị thồn quá nhiều cơm chó đó.
Tầm mắt mọi người lướt qua lướt lại sau đó dừng lại trên người đang quỳ trên mặt đất kia, vị này còn chưa kịp giới thiệu luôn ấy, có điều cũng chẳng còn hiệp sau nữa rồi, chỉ cần một đòn đã hạ gục được đối thủ rồi, cũng chẳng cần 3 trận thắng 2, hình như hơi bị nhẹ nhàng quá rồi.
Huyết Thần đứng thẳng người rũ mi xuống liếc nhìn ai đó, cậu vươn ngón tay chỉ vào Nghiêm Hoa Miểu rồi nói: “Của tôi, hiểu không?”
Chỉ một câu này đã dọa Keith chết khiếp, nếu là người khác thì có lẽ khi này chỉ có thể cúi đầu rơi lệ, nhưng Keith thì không, gã quá mức thèm muốn địa vị của Nghiêm Hoa Miểu, gã chắc rằng chỉ cần có Nghiêm Hoa Miểu thì gã sẽ bước được vào thế gia, chỉ cần có Nghiêm Hoa Miểu là gã có thể rũ bỏ thân phận thường dân cản trở này.
Hơn nữa cho dù tình hình hiện tại xấu đến mức nào thì gã cũng có thể trèo được vào Nghiêm gia, tin chắt với mị lực của gã thì cho dù hiện tại hắn có nhất thời ghi hận thì về lâu về dài cũng sẽ bị mình làm cho rung động, huống hồ hiện tại gã đã có người bao che, tuy Đỗ Minh là một kẻ không làm được trò chống gì nhưng không phải không có ưu điểm, ít nhất là gã ta đủ ngốc, gã ta luôn tin tưởng gã, cho dù lý do gã giải thích có sứt sẹo đến đâu đi chăng nữa cũng chưa từng nghi ngờ.
Hiện tại quan trọng nhất là phải khiến người trước mặt này rời bỏ Nghiêm Hoa Miểu, như vậy thì Nghiêm Hoa Miểu không thể không cùng gã khôi phục hiệp nghị, một lính gác không có dẫn đường sẽ bị mọi người lên án, chỉ cần Huyết Thần rời đi thì hắn không thể không tìm một dẫn đường làm bia đỡ, gánh bớt áp lực từ phía quân đội, như vậy gã có thể mượn danh tiếng của Nghiêm Hoa Miểu để tham gia các bữa tiệc của thế gia tìm kiếm con mồi mới, có điều lần này phải thông minh một chút, tốt nhất là có thể tóm mấy nhà một lượt, như vậy thì dù ra sao cũng sẽ có đường lui.
Keith không biết rằng nếu vì gã mà Huyết Thần rời đi thì việc mà Nghiêm Hoa Miểu sẽ làm không phải là nối lại hiệp nghị vì sợ quân đội đoạt quyền mà là đập vỡ cửa nhà gã, mang đao tới cắt đầu gã mang đi cầu Huyết Thần tha thứ, cho nên gã nên cầu cho kế hoạch của gã không thành công, nếu không ngày chết của y cũng đến gần rồi.
Keith quỳ trên mặt đất, nước mắt lưng tròng, nhìn có vẻ rất đáng thương nhưng mọi người xung quanh cũng không dám thưng tiếc cho gã, ngay cả những người vốn thì thầm này nọ cũng vì khí phách của Huyết Thần biến thành trạng thái ngồi không xem kịch.
Thấy khóc nửa ngày cũng chẳng có ai đứng ra nói giúp, trong lòng Keith thầm hận nhưng mà gã biết người cứng rắn thì không nên mạnh tay, gã rất biết cách lôi kéo lòng người vì thế thút thít nói: “Tôi đã ở bên anh ấy nhiều năm, chúng ta từng cùng nhau vừa uống cà phê vừa nghe những tình ca bằng dương cầm ở đây, tôi cũng từng gặp người nhà của anh ấy, bác trai bác gái đều rất tốt, họ giống như những người thân của tôi vậy, tôi luôn cho rằng thời gian sẽ vì tình yêu này mà dừng lại.” Nói tới đây thì y lại nghẹn ngào một chút, sau đó mới tiếp tục nói: “Tôi chỉ cầu cậu trả lại anh ấy cho tôi thôi cũng không được sao? Tôi sẵn sàng trả bằng mọi giá, cầu xin cậu đó.”
Keith bày ra dáng vẻ yếu đuối khiến không ít người thay đổi vẻ mặt, nhìn gã khóc như vậy thực sự không giống như giả bộ, vì thế mọi người lại bắt đầu đưa mắt nhìn nhau. Nhìn gã tự biên tự diễn như vậy, Nghiêm Hoa Miểu muốn tiến lên giải thích cho rõ nhưng lại bị Huyết Thần ngăn lại.
Quần chúng ăn dưa lại nhìn sang một vị đương sự khác, cậu nhìn Keith quỳ gối lôi kéo sự đồng cảm, trong lòng thầm nghĩ: Được đấy, nhóc này có tiền đồ đấy, kỹ thuật diễn rất được, than thở khóc lóc, làm người ta động lòng. Nhưng chỉ có những thứ này thì chưa thể khiến Huyết Thần game over dễ thế đâu.
Cả căn phòng không chỉ nghe thấy tiếng Keith thút thít mà còn nghe thấy âm thanh Huyết Thần sờ mặt, ánh mắt mọi người chuyển từ Keith sang Huyết Thần, thấy ánh mắt mọi người chuyển sang người mình thì Huyết Thần mới hoàn hồn: “Gì, đến lượt tôi à?” Mọi người nghe vậy thì đồng loạt gật đầu, trong lòng thầm nghĩ cậu không có sự tự giác của đương sự à? Sao chẳng chuyên tâm gì vậy.
Huyết Thần tiến lên nhìn Keith đang khóc lóc, cậu móc khăn giấy ra đưa về phía gã, một tay chụp lên vai gã an ủi: “Không khóc vốn đã xấu rồi, giờ khóc lên lại càng xấu hơn.” Những lời này tuyệt đối là có ý tốt, ít nhất thì khi Huyết Thần nói những lời này không có nghĩ gì khác cả, nhưng đối với Keith thì đây tuyệt đối là cố ý gài gã, đưa gối nhưng lại giấu dao.
Huyết Thần lại nói tiếp: “Vừa nãy đoạn đầu cậu nói tôi đây không nghe rõ lắm, nhưng không sao cả, mấy lời sau thì tôi có thể trả lời cậu, hắn là điều duy nhất tôi không có khả năng nhường lại cho cậu, cho dù cậu có đồng ý đánh đổi mọi thứ, xin lỗi nha, người của tôi không phải là món hàng.” Huyết Thần cảm thấy bản thân không có ác ý, cậu chỉ ăn ngay nói thật thôi, nhưng chỉ vài câu ngắn ngủi đó đã khiến cho Keith cảm thấy nhân cách bản thân bị vũ nhục.
Gã ngẩng đầu mở to hai mắt, biểu tình hoang mang, không chờ gã tỉnh táo lại thì đã bị một cái khăn tay úp vào mặt: “Nào không khóc, để tôi lau mặt cho nha.” Keith muốn từ chối nhưng đã muộn, nước mắt hòa với nước mũi đã phủ đầy mặt, thực sự muốn khóc mà, làm sao mà gã biết được “Cao lớn thô kệch” lại hố người như vậy chứ, thật quá đáng, gã lên án đây là công kích cá nhân.
Cho dù là vậy thì gã cũng sẽ không từ bỏ ý định, nói: “Tôi biết cậu xuất thân từ Liên Bang không phải người Đế Quốc, tôi cũng biết ban đầu cậu là một dẫn đường hoang dã mưu sinh ở một tinh cầu rác thải, tôi biết cậu đã trải qua quá nhiều sự bất hạnh nên mới tham luyến sự ấm áp của anh ấy, nhưng chính tôi cũng ở trong gió lạnh mà, tôi cũng cần có người để sưởi ấm mà.” Lần này ánh mắt mọi người nhìn Huyết Thần trở lên kỳ quái, dẫn đường hoang dã tuyệt đối là một vết nhơ, nói người ta là dẫn đường hoang dã tương đương nói dẫn đường này từng bán thân.
Nghiêm Hoa Miểu sửng sốt, xem ra mấy người từ Liên Bang đến đó không biết giữ miệng cho lắm, có điều dù cậu có lịch sử đen cũng chẳng đáng sợ, Huyết Thần gật đầu nói: “Cậu nói không sai, tôi là một dẫn đường hoang dã, nhưng cũng đâu có ảnh hưởng đến chuyện hắn thích tôi, tôi còn nói cho cậu biết từ nhỏ tôi đây đã bị hải tặc bắt cọ boong tàu, mười tuổi bị ném xuống hành tinh rác thải, mười hai tuổi đã học người ta kéo bè kéo phái đi đánh nhau, mười ba tuổi đã diệt cả khu, mười lăm tuổi thì thi cốt dưới chân đã xếp thành núi, mười bảy tuổi thành thợ săn tiền thưởng, thời điểm tôi bị đánh thì cậu còn đang bú sữa, lúc tôi đang phải dành giật sự sống thì cậu còn đang đi nhà trẻ, đối với tôi chỉ có 2 loại người, thích thì chiếm hữu, không thích thì hủy diệt, cậu cảm thấy cậu là loại nào?”
Mùi vị huyết tinh lan tràn, từ từ lấn át cả hương vị cà phê tinh khiết và thơm ngon, mọi người sợ hãi muốn rời đi nhưng chân lại run rẩy không ngừng, bọn họ tự chửi bản thân sao rảnh rỗi đi hóng chuyện như vậy làm gì chứ, sát khí quá mạnh khiến Keith run bần bật, Huyết Thần chỉ cho gã một ánh mắt xem thường, không phải vừa nói có thể trả bằng mọi giá sao? Không phải trong đó bao gồm cả mạng sống sao, run rẩy làm gì?
Huyết Thần quay đầu nhìn Nghiêm Hoa Miểu rồi nói: “Biết sai chưa?” Vẻ mặt Nghiêm Hoa Miểu có chút bất đắc dĩ, hắn tiến lên vài bước cúi đầu nói: “Biết sai rồi.” Huyết Thần không có trả lời mà chỉ móc lấy ví tiền của hắn, lấy ra vài tờ tiền nhét vào tay hắn rồi nói: “Biết sai thì tốt, nhớ lần sau phải tìm thứ gì đẹp đẽ hơn một chút, đừng khiến cho tôi cảm thấy bị mất giá.”
Nghiêm Hoa Miểu nhìn tiền lẻ trong tay, thầm nghĩ: thì ra mình sai như vậy, hắn lắc đầu rồi sờ sờ cổ mình rồi cùng Huyết Thần rời đi, chỉ lại một mình Keith ở đó mà tự xúc động, gã run bần bật, chỉ là hai người họ rời đi mà không biết rằng hình ảnh của bọn họ và Keith đã bị chụp lại, thậm chí còn gián tiếp dẫn đến cái chết của một người.