Dẫn Đường Này Bị Điên À

Chương 46: Lý do tức giận



Dưới vẻ ngoài bình yên của đế đô che đậy những âm mưu không dứt, ngụy trang cho dã tâm từng người, Vu gia chủ nâng ly rượu lên thưởng thức. Hắn khẽ giơ lên như đang kính rượu chúc mừng một người vô hình, hai mắt mông lung nhẹ nhấp một ngụm nói, "Đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, sau mấy chuyện xấu xảy ra vài ngày nay mà nói, đây là chuyện khiến người ta vui vẻ, hiện trường có để lại cái gì không?"

"Không chủ thượng, không có bất kỳ dấu vết gì, lần này Hạ gia ra tay rất dứt khoát, người bên Đỗ gia còn không có cơ hội vào bệnh viện thì đã mất mạng." Thị vệ trả lời. Vu gia chủ đứng thẳng người, châm chọc mà cười, "Lão già sống dai bên Đỗ gia quá bảo hộ đứa con trai bảo bối kia, nhưng rồi cũng rơi vào kết cục như vậy, đúng rồi, quý tử của ông ta ngã ở chỗ nào?"

Thị vệ nghe được lời này thì nhíu nhíu mày mở miệng nói, "Hắn ngã xuống ở một quán cà phê, nhưng chỉ có một mình hắn, không có vị hôn thê cũng không có hộ vệ khác bên cạnh, từ cách ăn mặc mà nói hắn đi rất vội vàng, chưa kịp chuẩn bị gì, mà lúc trước hắn chưa từng tới đó."

Vu gia chủ nghe được lời này thì xoa khóe miệng, "A, chuyện thật thú vị, hắn không mang theo hộ vệ, hắn cảm thấy bản thân mang mai rùa quá nặng nên muốn chạy ra thả lỏng gân cốt một chút sao?" Thị vệ lại lắc đầu nói, "Hắn mang theo hộ vệ ra ngoài, chẳng qua sau khi tới quán cà phê kia, việc đầu tiên hắn làm là phân phối thị vệ đi, không để bọn họ đi cùng, một mình vào quán cà phê, sau đó bị tập kích."

Vu gia gia chủ sửa sang lại tay áo, qua một lúc lâu sau mới xoay người nhìn về phía thị vệ, "Một người không thể khống chế hoảng loạn lại chạy đến nơi chưa từng đến, sau đó bị người lén tập kích đến chết, nghe như một vở kịch vậy. Hãy đi tra xem trước đó hắn có liên hệ với ai không, nói cách khác là nguyên nhân khiến hắn chỉ muốn chạy đến nơi đó mà không phải là chỗ khác là gì?"

Thị vệ cúi đầu chuẩn bị rời đi, nhưng đột nhiên nhớ tới gì đó lại dừng bước nói, "Đại nhân, quang não trên cổ tay Đỗ Minh đã bị hủy, bên trong có rất nhiều tin tức bị mất, nhưng có một thông tin thất lạc khiến tôi cảm thấy khả nghi, thông tin không lớn, khả năng chỉ có một tấm hình hoặc không đến một trăm tin tức, nhưng sau khi tin tức được tra ra không lâu thì Đỗ Minh có gọi điện thoại cho chủ hắn, thuộc hạ cả gan suy đoán hai việc này có khả năng liên quan đến nhau."

Vu gia chủ nghe được lời này, dùng đầu ngón tay xoa cằm, "Được, ta biết rồi, ngươi lui xuống trước đi, nghĩ cách điều tra thông tin kia giúp ta, phải tra thật nhanh, ta phải biết được thông tin sớm nhất." Sau khi hắn nói xong, thị vệ có chút không hiểu, Đỗ Minh đã chết, chuyện này xem như chấm dứt, lúc này điều tra còn có ý nghĩa gì?

Có lẽ nhìn ra được nghi hoặc của cấp dưới, Vu gia chủ mở miệng nói, "Ngươi có biết ta và lão thất phu Hạ gia kia khác nhau chỗ nào nhất không?" Cấp dưới vội vàng mượn cơ hội này biểu đạt sự trung thành, "Gia chủ trí lực vô song, hai người sao có thể so sánh với nhau." Vu gia gia chủ chậm rãi bước đến trước mặt thị vệ khẽ cười nói, "Ngươi nói đúng nhưng cũng sai rồi, như ngươi nói ta với lão thất phu kia khác nhau lớn nhất chính là ta thông minh hơn lão, khác nhau là lão chơi cờ luôn tính trước một bước, nhưng ta chơi cờ sẽ tính trước ba bước."

Cấp dưới nghe được lời này càng thêm nghi hoặc, nhưng y thập phần thức thời không tiếp tục hỏi lại, chỉ cúi đầu lui ra.

Huyết Thần bên này đang cùng Nghiêm Hoa Miểu ngốc trong trường học, Buco đứng ngoài cửa chán đến chết, trong lòng chửi thầm, lúc này anh nhìn Huyết Thần như nhìn một kẻ lập dị, bộ dáng người này tự tại hoàn toàn không lo lắng, còn sếp có vẻ đứng ngồi không yên.

Thấy Buco nhìn như vậy, Nghiêm Hoa Miểu trong lòng xoắn xuýt như bím đuôi sam, hắn muốn mở miệng giải thích quan hệ với Keith, nhưng lại sợ làm điều thừa tự đào hố chôn mình, nhưng thấy bộ dáng Huyết Thần hình như không thật sự để ý đến.

"Mau xem, tiết mục này thật sự thú vị, người này cũng thật hậu đậu." Huyết Thần vỗ tay tán dương, nhân tiện chọc chọc Nghiêm Hoa Miểu, ngón tay chỉ hướng hình ảnh phóng to từ quang não ra ý bảo hắn cùng xem, trong hình chiếu, người chủ trì trét đủ màu lên mặt, động tác thì vô cùng khoa trương, trong video lâu lâu còn truyền ra từng trận cười.

Nghiêm Hoa Miểu thấy Huyết Thần không chủ động đề cập mới mở miệng nói, "Về chuyện kia, tôi muốn giải thích một chút." Động tác Huyết Thần dừng lại, quay đầu nhìn hắn hỏi, "Chuyện nào?" Ánh mắt Nghiêm Hoa Miểu nhìn Huyết Thần càng thêm nặng nề, áy náy bất an không đè nén được bộc phát trong lòng, qua sau một lúc lâu mới mở miệng nói, "Chuyện về Keith."

Huyết Thần nghe xong sửng sốt, cái tên này từ đâu mà ra, "Keith." Huyết Thần nghĩ nghĩ mở miệng nói "Không quen biết, đó là ai vậy?" Buco nghe được lời này chỉ xém nói ra, tình huống gì vậy, ngay cả tên tình địch cậu cũng không biết sao, Nghiêm Hoa Miểu lúc này cũng có chút xấu hổ nhưng không thể không giải thích nên mở miệng nói, "Chính là người ở quán cà phê chiều hôm qua."

Huyết Thần suy nghĩ, qua hồi lâu sau mới nhớ đúng là có người như vậy, "Là cậu ta sao." Nói xong còn gật gật đầu như bừng tỉnh, Nghiêm Hoa Miểu xoa xoa giữa mày, cảm thấy giống như có một cây đinh đang cắm trên đầu, mà Huyết Thần đang cầm cây búa đập xuống. Thấy động tác của Nghiêm Hoa Miểu, Huyết Thần rất vô tội mà nói, "Lúc cậu ta truyền tin với tôi cũng không nói ra tên, nên tôi làm sao biết cậu ta là ai."

Lực chú ý của Nghiêm Hoa Miểu bị dời đi, "Truyền tin, lúc trước khi em đến sao?" Huyết Thần gật đầu, Nghiêm Hoa Miểu hỏi tiếp, "Cậu ta nói gì với em?" Huyết Thần bấm quang não trong tay, hiện mấy hình ảnh hôm qua ra, dùng ngón tay chỉ vào nói, "Chính là cái này, tấm hình có anh và Keith chụp ảnh chung."

Nghiêm Hoa Miểu thấy hình ảnh đó thì giật mình một chút, rất nhanh hắn liền nhớ ra ảnh chụp này, "Đây là hình tôi và cậu ta chụp rất lâu trước kia, lúc ấy vì đối phó với áp lực từ quân đội nên tôi và cậu ta thỏa thuận, để cậu ta giả làm dẫn đường của tôi, tôi cho cậu ta cơ hội tiến vào thế gia thượng tầng, có giao ước là không can thiệp vào chuyện của nhau."

Nghiêm Hoa Miểu vừa nói vừa nhìn Huyết Thần, trong lòng vô cùng thấp thỏm, hắn rất muốn biết đáp án này có khiến người ta hài lòng hay không, thấy tầm mắt Nghiêm Hoa Miểu vẫn luôn dính trên người mình, Huyết Thần mở miệng nói, "Nhìn tôi làm gì? Trên mặt có hoa sao?" Lời này như một thùng nước lạnh dội xuống đầu Nghiêm Hoa Miểu, trong lòng tự nhủ phải bình tĩnh.

Thấy Nghiêm Hoa Miểu không nói chuyện nữa, Huyết Thần tới gần mở miệng hỏi, "Anh tức giận?" Nghiêm Hoa Miểu quay sang một bên, Huyết Thần thấy thế lại mở miệng giải thích, "Tôi không gào với anh, không cần tức giận." Nghe nói vậy, trong lòng Nghiêm Hoa Miểu có chút ghét bỏ, môi khẽ mở, vẻ mặt lạnh lùng mở miệng "Không." Dứt lời hắn quay đầu, trong lòng bi ai đau khổ, chẳng lẽ chỉ có mình hắn để ý chuyện này sao? Chẳng lẽ là bản thân lo sợ không đâu?

Thấy Nghiêm Hoa Miểu không cao hứng, trong lòng Huyết Thần có chút khó chịu, mình lại làm sai gì sao? Sao lại giận mình? Cậu vận dụng đầu óc, dùng hết kinh nghiệm hữu hạn tìm kiếm đối sách, đột nhiên linh quang chợt lóe, chẳng lẽ bởi vì mình không thể hiện sự ghen tuông nên "em ấy" không hài lòng.

Huyết Thần càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, vì thế nhanh chóng quyết định mở miệng nói, "Nghe cậu ta nói, anh và cậu ta lúc đầu thường xuyên ra vào quán cà phê kia, mà chúng ta chưa từng ghé qua." Thế này chắc là được đi, như vậy sẽ không tức giận đi, cậu nhìn trộm biểu tình của Nghiêm Hoa Miểu. Không biết làm như vậy là đúng hay sai, nghe thấy lời này mắt Nghiêm Hoa Miểu sáng lên, Huyết Thần như được đại xá.

Quả nhiên hữu hiệu, quả nhiên em ấy là vì mình không ghen cho nên mới tức giận, thế giới của Huyết Thần như được ánh sáng chiếu rọi, dường như ánh mặt trời chiếu đến toàn thân đều ấm áp, mình thật là quá cơ trí, trong lòng Huyết Thần tự tán thưởng nói. Vì thế cậu không ngừng cố gắng dịch sát vào, cẩn thận vén tóc Nghiêm Hoa Miểu lên, để lộ cái trán có dấu răng trên đó, trong lòng vô cùng thỏa mãn, người này về sau chính là của mình, vừa định mở miệng...

Đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh báo tin nhắn, Huyết Thần có chút khó chịu, lia mắt tìm khắp nơi để hủy thứ đồ thấy ghét này, tầm mắt sau mấy phen dao động cuối cùng dừng ở một vật, đây là quang não truyền tin của Nghiêm Hoa Miểu. Huyết Thần có chút bất mãn, cảm thấy thật mất hứng, lại thấy Nghiêm Hoa Miểu cầm lên.

"Cha..., cái gì..., tại sao lại như vậy, này quá kỳ quái, được..., được... Con lập tức trở về." Dứt lời, Nghiêm Hoa Miểu đứng lên nói, "Nhanh lên Huyết Thần, đã xảy ra chuyện, thiếu chủ Đỗ gia bị giết." Nghe lời này Huyết Thần đứng lên, vừa định hỏi đây là chuyện gì, nhưng thấy Nghiêm Hoa Miểu nôn nóng vạn phần liền không hỏi nữa, chỉ đứng dậy phủ thêm áo ngoài rồi theo sát phía sau Nghiêm Hoa Miểu về nhà chính Nghiêm gia.

Xe đi thẳng một đường, Huyết Thần do dự mãi mới hỏi, "Thiếu chủ Đỗ gia là ai?" Một hồi lâu sau vẫn không có tiếng đáp, đến tận khi Nghiêm Hoa Miểu thoát khỏi dòng suy nghĩ mới mở miệng giải thích, "Là Đỗ gia trong năm đại gia tộc, con trai khi già mới có của Đỗ gia cũng là con trai duy nhất, gọi là Đỗ Minh."

"Hắn bị giết? Là mấy nhà kia làm sao?" Huyết Thần mở miệng hỏi, Nghiêm Hoa Miểu gật đầu tỏ vẻ khẳng định, "Có thể xác định chuyện này không phải Hạ gia làm mà là Vu gia làm, bởi vì thiếu chủ Đỗ gia chết có lợi cho bọn họ nhất, hiện tại phải xem ai không kiềm chế được mà ra tay đoạt 'miếng bánh kem' này trước."

Huyết Thần xoay đầu, tầm mắt nhìn con đường phía trước, nói, "Thế gia thật là một thứ kỳ quái, không giành tất cả trên chiến trường mà lại có tâm tư chiếm đoạt đồ nhà người khác." Nghiêm Hoa Miểu đồng ý với lời này của Huyết Thần,, dù là người vô tội hay người có tội đều phải chết, cuộc chiến này như một cái động không đáy, cuốn mọi người vào, không ai có thể may mắn thoát khỏi. Nghiêm Hoa Miểu ngửa đầu nhìn phía chân trời xanh thẳm bên ngoài, trong lòng có một dự cảm, hắn cảm thấy đây là sự bắt đầu cho một kết thúc không xa.

===---0o0o0o0---===

Tác giả có lời muốn nói: Thành tích cuộc thi đã có, tác giả thật muốn khóc, tủi thân hề hề.