Tâm sự lộn xộn rối bời, tôi ở trong mộng cực kỳ không an ổn, vừa giống như bị người lôi kéo lại vừa giống như ngày hôm ấy ngồi trên lưng ngựa, theo Công tử rong ruổi nơi tái ngoại hoang vu, bên tai ồn ào như thể có tiếng người đang nói chuyện.
Bất ngờ, đầu tôi rớt xuống khỏi gối, giật mình tỉnh dậy.
Tôi đưa tay dụi mắt, mất một hồi lâu mới hoàn toàn tỉnh táo, thấy mình vẫn đang nằm trên tháp, gối tựa lệch sang một bên nhưng trên người chẳng biết từ khi nào đã được đắp thêm một tấm chăn.
Tôi nhìn về phía giường của Thẩm Xung, thấy Công tử cùng hai người hầu đang vây xung quanh, không biết đang nói chuyện gì.
Tôi cả kinh, vội vàng xuống khỏi tháp, đi tới.
Thẩm Xung cuối cùng đã mở mắt, một người hầu đang đút nước cho chàng.
Tôi đưa tay sờ lên trán chàng, thấy sốt cũng đã hạ.
“Biểu công tử tỉnh lại từ khi nào vậy?” – Tôi vừa mừng vừa lo, hỏi Công tử.
Công tử nói – “Vừa mới tỉnh, ta phát hiện ra liền gọi người tới.”
Tôi kinh ngạc – “Sao công tử không gọi ta?”
“Gọi rồi nhưng nàng không chịu tỉnh.”
Tôi – “…”
Công tử cong cong khóe môi, không nói tiếp, chỉ bảo người hầu đi thông báo với Thẩm Diên, rồi lại quay lại nói với Thẩm Xung – “Hiện tại huynh cảm thấy thế nào?”
Thẩm Xung tựa hồ có chút khó chịu, nhìn Công tử, hơi hé miệng nhưng lại không thốt được lên lời. Người hầu ở bên cạnh liền đút cho chàng một thìa nước, lát sau mới nghe rõ được chàng hỏi – “Hoàng thái tôn…”
“Hoàng thái tôn đang ở trong cung Thái hậu, bình yên vô sự, huynh cứ yên tâm.” – Công tử lập tức nói.
Thần sắc của Thẩm Xung cuối cùng cũng buông lỏng, được một lát lại lẩm bẩm nói – “Thái tử…”
“Thái tử hoăng rồi.” – Công tử nói – “Tất cả mọi chuyện đều đã qua, huynh vừa mới tỉnh lại, đợi sau hãy nói.”
Công tử quay đầu, bảo người hầu đi lấy thuốc cùng đồ ăn, đem tấm nệm ướt mồ hôi thay bằng một tấm khác khô ráo. Đám người hầu dưới sự chỉ huy của Công tử ra vào liên tục, làm việc đâu ra đấy.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Diên cùng Dương thị vội vã chạy tới, thấy Thẩm Xung bình yên vô sự thì mừng rỡ vô cùng.
Tất cả vây xung quanh giường, nhìn Thẩm Xung vừa khóc vừa cười, líu ra líu ríu hỏi han. Mãi cho đến khi Công tử phải khuyên rằng Thẩm Xung vừa mới tỉnh lại, vẫn nên tĩnh dưỡng nhiều hơn thì người trong phòng mới ngừng lại.
Khuôn mặt Thẩm Diên đã không còn nét hoảng hốt lo sợ, thần thái khôi phục lại vẻ sáng láng.
Ông ta đánh giá tôi, nét mặt tươi cười – “Vân Nghê Sinh, lần này ngươi quả thật đã lập công lớn.”
Tôi khiêm tốn nói – “Bẩm, đây là bổn phận của nô tỳ.”
Tôi còn cho rằng Thẩm Diên sẽ nhắc tới chuyện ban thưởng, ai ngờ ông ta lại quay sang nói với Công tử – “Tuy Dật Chi đã tỉnh lại nhưng vết thương vẫn còn chưa lành hẳn, thân thể yếu nhược, Nghê Sinh này sợ là phải ở lại hầu hạ thêm một thời gian nữa, không biết ý của Nguyên Sơ thế nào?”
Công tử nói – “Mọi chuyện xin tùy theo ý của biểu cữu.”
Thẩm Diên yên lòng, tinh thần phơi phới sai hạ nhân đi chuẩn bị vật cúng, đến miếu trả lễ tạ ơn thần linh.
“Nghê Sinh, tốt quá!” – Huệ Phong mừng đến chảy nước mắt, nắm tay tôi – “Ta biết mà, công tử cát nhân thiên tướng, nhất định không thể bị kẻ gian làm hại được.” – Dứt lời, nàng ấy lau nước mắt, lộ ra vẻ ngượng ngùng thì thầm vào tai tôi – “Cô… hay cô khuyên công tử nhà cô… ở lại ít ngày…”
Tôi – “…”Thẩm Xung tuy vẫn còn yếu nhưng từ sau khi tỉnh lại thương thế cũng dần dần tốt lên, mặc dù đôi khi vẫn phát sốt nhưng không còn hôn mê nữa.
Ngày hôm sau, Công tử sai người đưa y phục của tôi tới. Hiện giờ, tôi tạm thời ở lại phủ Hoài Âm Hầu, hầu hạ ở trong phòng Thẩm Xung giống như trước kia hầu hạ Công tử.
Chuyện này tôi cầu còn không được. Từ ngày không còn phải lo lắng về tính mạng của chàng nữa, con nai nhỏ trong lòng tôi lại bắt đầu rục rịch chạy loạn. Mỗi ngày nhắm mắt mở mắt đều có thể nhìn thấy người trong lòng, đúng là tuyệt vời như thể nằm mơ. Thậm chí tôi còn có thể đàng hoàng chạm vào Thẩm Xung, mượn cớ sờ trán, thay y phục, lau người… chẳng thiếu gì cơ hội.
Mà chuyện làm tôi mặt đỏ tim đập nhất là khi Thẩm Xung ngồi lâu cảm thấy không thoải mái, hoặc là muốn dịch người, tôi phải đỡ lấy lưng chàng, giúp chàng từ từ điều chỉnh tư thế. Cánh tay tôi dán sát vào tấm lưng rộng rãi của Thẩm Xung, chẳng khác gì đang ôm ôm ấp ấp. Khoảng cách giữa cả hai rất gần, đại khái có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người chàng, xuyên qua lớp đơn y mỏng, lấp đầy cả cõi lòng tôi. Trên người Thẩm Xung có một mùi nhàn nhạt, rất dễ ngửi, tuyệt đối không phải là mùi thơm do xức dầu xông hương mà thành.
Tôi giống như một tên trộm nhỏ, lẻn vào bên cạnh chàng, ôm trong lòng tâm tư không thể phơi bày, đục khoét mọi nơi, tham lam dò xét.
Ví dụ như trước đây, tôi chưa từng có cơ hội được đặt chân vào trong nội thất của Thẩm Xung.
Trong mấy chuyện thế này, Huệ Phong dạn dĩ hơn tôi nhiều. Nhờ có tôi mà nàng ấy ngay cả hoa văn trên nệm Công tử có hình gì cũng nắm rõ như lòng bàn tay, còn tôi thì lại chừa từng hỏi nàng ấy nơi Thẩm Xung ở có hình dáng ra sao. Tôi cảm thấy chuyện như vậy chỉ nghe ngóng xuông thì chẳng có gì thú vị, còn không bằng tự mình lén đến trộm xem.
Hiện tại, cuối cùng cũng xem như được toại nguyện.
So với Công tử thì nội thất của Thẩm Xung nhỏ hơn một chút, mọi thứ trong phòng được sắp xếp đơn giản, đồ dùng cũng không chú trọng như Công tử.
Huệ Phong từng nói, Thẩm Xung đối với vật dụng luôn tùy ý, chỉ cần không quá dung tục thì chàng chẳng bao giờ bắt bẻ quá nhiều. Tôi rất thích điểm này ở chàng, thoải mái phóng khoáng, ấy mới là khí khái nam tử. Tổ phụ từng nói “hữu dung nãi đại”[1], đối với quân tử chân chính mà nói, khí chất cao quý là xuất phát từ bản thân, không phải là nhờ kim ngọc châu báu nạm khắc mà thành. Hoài Âm Hầu trọng sĩ diện, học theo điệu bộ của Đại trưởng công chúa kén chọn đủ bề, lại dạy ra được một nhi tử như vậy, đúng là ông trời mở mắt.
Phàm là nhà dòng dõi quý tộc, bất luận là nữ quân hay công tử, trong phòng luôn được xông hương quanh năm, sở thích về mùi hương cũng đa dạng bất đồng. Ví dụ như Công tử, hắn không thích những mùi hương quá nồng, có khuynh hướng thiên về những mùi nhạt như hương lan, cách điều chế hương hoàn sử dụng trong phòng cũng hoàn toàn do hắn tự mình quyết định. Mà mùi hương trong phòng Thẩm Xung lại tựa như hương đàn, không hề tục khí, trái lại trộn lẫn với mùi hương tươi mát của trúc xanh, có thể khiến người ta tinh thần thoải mái.
Huệ Phong có chút thất vọng, bởi vì từ ngày sức khỏe của Thẩm Xung chuyển biến tốt hơn, Công tử cũng ít lui tới phủ Hoài Âm Hầu.
Vết thương trên tay hắn lành lại rất nhanh. Sau cái hôm tôi bôi thuốc cho hắn, chỉ mấy ngày sau là vết thương kết vảy, Công tử thấy không còn vấn đề gì cũng không chịu cho tôi bôi thuốc nữa, vì vậy những ngày sau đó không cần thường đến tìm tôi.
Còn về việc hắn đang bận chuyện gì thì không cần đoán cũng biết.
Nghe nói bởi vì Hoàng đế vẫn bệnh liệt giường nên chuyện trong cung lại lần nữa rơi vào thế mờ mịt nan giải, hiện tại người nắm đại quyền biến thành Hoàng hậu. Tôi nghe nói, Hoàng hậu khác với Tuần Thượng, không chơi trò cấm ngặt người ngoài thăm viếng Hoàng đế nhưng Hoàng đế nằm liệt ở trên giường, không cử động được, cũng không thể nói. Lúc này nếu muốn Hoàng đế ra mặt chủ trì cục diện, chẳng khác nào nằm mơ.
Hoàng hậu nắm trong tay cấm quân nội ngoại, lấy danh nghĩa của Hoàng đế hạ chiếu, phong cho người thân cận nhất với bà ta trong số tông thất là Lương Vương đảm nhiệm vị trí Thái tử Thái phó, người của Bàng thị cùng thân cố thì nhanh chóng được trám vào những chức vụ quan trọng để trống sau khi Tuần Thượng sụp đổ. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà cảnh sắc trong cung đã hoàn toàn thay đổi.
Cộng thêm chuyện gặp phải thích khách đêm đó, phía bên Đại trưởng công chúa tuy không đến nỗi náo loạn nhưng cũng khó tránh khỏi cảnh trằn trọc khó yên. Công tử là nhi tử của Đại trưởng công chúa, tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Song cũng may, Đại trưởng công chúa đã có dự đoán từ trước, trước khi khởi sự còn giữ lại hậu chiêu, để Tạ thị thành oan quỷ, còn Hoàn thị, Vương thị, Thẩm thị đều bình yên vượt qua kiếp nạn.
Về phía Tào thúc, tôi từng mượn cớ trở về phủ Hoàn lấy chút vật dụng để ra khỏi phủ Hoài Âm Hầu, lén đến ngõ Cây Hòe một chuyến.
Tất cả đều giống như lời dặn dò của ông, căn viện kia vẫn ở đó nhưng Tào thúc và Tào Lân đều đã rời đi.
Người trông coi căn viện bây giờ là lão Trương, là một người hoàn toàn xa lạ, tuổi tác có vẻ như xấp xỉ Tào thúc, tướng mạo xấu xí, dáng vẻ thật thà. Ông kể lại với tôi rằng Tào thúc và Tào Lân đã rời đi ngay sau ngày hôm đó.
Tôi hỏi bọn họ đi đâu, lão Trương nói không biết nhưng lại đưa cho tôi một phong thư, nói là của Tào thúc để lại cho tôi.
Tôi mở thư ra, trên giấy quả đúng là bút tích của Tào thúc. Tào thúc nói, ông và Tào Lân buôn bán ở khắp nơi, tuy hành tung bất định nhưng nếu như tới Lạc Dương thì nhất định sẽ tới tìm tôi. Nếu như tôi gặp chuyện phiền phức thì có thể đến ngõ Cây Hòe, lão Trương sẽ giúp tôi. Còn nếu như tôi muốn đi tìm bọn họ thì có thể tới Thành Đô, ông đã để lại địa chỉ trong thư cho tôi.
Trong thư ông còn nói, chuyện tôi nhờ ông làm, ông sẽ nhanh chóng làm xong, không cần phải lo lắng.
Xem xong thư, tôi cuối cùng cũng yên bụng.
Thực ra thì ngày hôm đó, khi tôi nói với Tào thúc rằng phủ Hoàn sẽ không dễ dàng thả người, cũng không hoàn toàn là sự thật. Hiện tại, tình thế trong triều như vậy, tất nhiên Đại trưởng công chúa sẽ không tùy tiện vứt bỏ tôi. Nhưng bà sùng bái chuyện quái lực loạn thần, giả như lúc này tôi gieo một quẻ nói cho bà biết thời vận đã thay đổi, nếu như không thả tôi ra khỏi phủ Hoàn thì ắt sẽ có đại họa ập đầu, như vậy dám chừng chẳng cần Tào thúc tới chuộc người, chính bà ta sẽ bảo tôi cút xa được chừng nào hay chừng ấy.
Dĩ nhiên, đó là kế lâu dài.
Hiện tại, tôi vẫn chưa tính đến chuyện rời khỏi phủ Hoàn, chủ yếu là bởi vì tiếc vàng. Ở trước mặt Đại trưởng công chúa giả thần giả quỷ là phương pháp làm giàu nhanh nhất. Với tình thế triều đình hiện này, tôi đoán Đại trưởng công chúa sẽ còn có việc phải cầu cạnh tôi, chỉ cần vừa dỗ vừa lừa thêm vài lần nữa thì coi như nửa đời sau không cần sầu lo cơm áo. Vả lại giờ có thêm cả chuyện của Thẩm Xung. Nhờ phúc của Hoàng hậu mà tôi rốt cuộc cũng thực hiện được nguyện vọng mà trước đây ngày nhớ đêm mong, có thể cả ngày dính ở bên cạnh chàng, sao có thể dễ dàng bỏ đi?
Còn chuyện mà tôi nhờ Tào thúc trong thư chính là chuyện điền sản ở Hoài Nam.
Lấy số tiền tôi dành dụm được lúc trước, cộng thêm vàng của Đại trưởng công chúa thưởng cho, cuối cùng cũng đã gom đủ tiền chuộc đất. Có điều hiện giờ tôi vẫn thuộc nô tịch, không thể tự ra mặt vì vậy mới suy tính làm một cái thư tịch giả, hoặc dứt khoát ngụy tạo một thân phận khác trở về Hoài Nam chuộc lại điền sản của tổ phụ. Chuyện này không quá khó khăn bởi vì điền trang kia bỏ không đã lâu, treo giá lại cao, người của phủ Hoài Nam nhìn thấy vàng nhất định là sẽ bán vội. Tương lai sau khi thoát khỏi chỗ này, tôi lại cầm giấy tờ đất tự bán cho chính mình, tuyệt đối không lộ ra chút sơ hở nào. Nhưng muốn hoàn thành việc này cần phải đi xa một chuyến, tôi lại ngày ngày bị cầm chân ở trong phủ Hoàn, không có cơ hội ra ngoài, lại không thể tìm được một người đáng tin có thể phó thác cho nên mới kéo dài mãi.
May mà Tào thúc kịp thời đến Lạc Dương.
Lần đó, sau khi thương lượng chuyện đột nhập vào phủ Tuần Thượng trộm sách xong, tôi mới hỏi ông có thể giúp tôi làm một cái thư tịch giả được không. Tào thúc hỏi tôi muốn làm giả thư tịch để làm gì. Tôi đem ý tưởng của mình nói cho ông biết, ông suy nghĩ một hồi cũng cảm thấy khả thi.
“Cần gì phải lòng vòng như vậy.” – Tào thúc nói – “Ta thay con mua lại điền trạch kia, tương lai con thoát khỏi đây rồi, trả lại cho con là được.”
Tôi nói – “Không cần, con sẽ tự chuộc lại.”
Tào thúc hỏi – “Nhưng con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Tôi cười nói – “Thúc quên rồi sao, người mà con hầu hạ là Hoàn công tử, công tử luôn rất hào phóng, thưởng cho con rất nhiều tiền.”
Tôi không kể với Tào thúc chuyện tôi hiến kế, lừa tiền của Đại trưởng công chúa. Ông vẫn luôn hy vọng tôi làm một đại gia khuê tú, nếu biết tôi dùng thủ đoạn giả thần giả quỷ, sợ rằng sẽ vô cùng thất vọng.
Còn về lý do vì sao tôi không đồng ý để Tào thúc thay tôi ra mặt chuộc lại điền trạch, không phải bởi vì tôi không tin ông mà là vì lời dặn dò của tổ phụ vẫn còn bên tai. Tuy tôi không hiểu vì sao tổ phụ lại dặn dò như vậy nhưng tổ phụ làm việc luôn tự có đạo lý của mình. Nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy bất luận là phó thác cho ai cũng không yên tâm bằng tự mình thực hiện.
Tào thúc áng chừng cũng biết những người dòng dõi quý tộc như Công tử sống xa hoa đến cỡ nào liền gật đầu, không hỏi thêm nữa. Có điều, lựa lúc không người, ông nghiêm túc khuyên bảo tôi – “Ngày trước con chỉ vì một sai lầm nhất thời mà sa cơ lỡ bước thành nô bộc, phải lấy đó làm gương, đừng dẫm lên vết xe đổ một lần nữa. Sau khi chuyện này xong xuôi, con phải mau chóng rời khỏi đó, tuyệt đối không thể tham luyến vinh hoa ở phủ Hoàn có biết không?”
Tôi tưởng rằng ông đã nhìn thấu mánh khóe của mình liền ngập ngừng nói – “Thúc nói gì vậy, con sao lại tham luyến vinh hoa phú quý được?”
Tào thúc thở dài nói – “Con cho rằng ta không biết vì sao công tử kia lại đối đãi hào phóng với con như vậy hay sao? Cô nương ở độ tuổi như con là dễ động lòng nhất. Chuyện hôn nhân phải cưới hỏi đàng hoàng, công tử kia cho dù có đối đãi với con tốt thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng không thể cưới con. Nghê Sinh, con nhất định phải nhớ cho kỹ.
Tôi sửng sốt, vành tai nóng lên, dở khóc dở cười.
“Tào thúc, thúc yên tâm đi, con sao lại ngốc như thế được, tuyệt đối không có chuyện đó.” – Tôi vội vàng nói.
Tào thúc thấy tôi thề như chém đinh chặt sắt, nét mặt cuối cùng cũng thả lòng.
Mặc dù tôi cảm thấy Tào thúc vẫn còn có chuyện giấu diếm tôi nhưng ông hành sự luôn chu toàn, chuyện đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được.
Bàn tính xong xuôi, tôi yên tâm ở lại phủ Hoài Âm Hầu tận tình hầu hạ bên cạnh Thẩm Xung, không hề lo lắng đến chuyện bên ngoài.
Giống như hiện tại.
Tôi ngồi ở bên giường, giúp chàng vá lại chiếc áo trong bị rách chỉ.
Nắng sớm xuyên qua lớp sa trên cửa sổ, rực rỡ rớt xuống cạnh giường dịu dàng khôn kể. Trong đình viện, tiếng chim hót lúc trầm lúc bổng, uyển chuyển thánh thót. Tôi đưa mắt nhìn khuôn mặt đang say giấc của Thẩm Xung, chỉ cảm thấy tháng năm tĩnh lặng yên bình, ngay cả loại chuyện nhàm chán như khâu vá cũng trở nên dễ chịu hơn hẳn.
Một lát sau, người nằm trên giường khẽ cử động.
Tôi hơi dịch người, ngồi gần vào thêm một chút, lại giả bộ như vẫn đang chăm chú khâu vá. Giây lát sau, tôi nghe thấy tiếng chàng trầm thấp truyền vào trong tai – “Nghê Sinh…”
Tạm dịch: Biển thu nhận trăm con sông, dung chứa được nên mới to lớn như vậy.
Câu thành ngữ này muốn nói lên sự rộng lớn của một con người có thể bao dung tất cả. Trong cuộc sống, chúng ta ắt sẽ gặp phải những người tốt, người xấu, nhưng nếu chúng ta có thể bao dung cho những điều xấu mà người khác làm cho mình thì mỗi chúng ta sẽ như vùng biển rộng lớn kia, rất vĩ đại và cao cả.