Dẫn Lối Vào Tim Em

Chương 44: Cuộc gọi bất ngờ (H)



Dứt lời, Hàn Chấn Đông cúi người khẽ cắn nhẹ lên bờ vai của người dưới thân khiến cô bị đau mà lên tiếng trách móc. Liền lập tức, cánh môi cô đã bị người đàn ông xâm chiếm, không nói nên lời. Chiếc áo ngực trên người cô bị anh kéo xuống bụng, lộ ra cặp đào ửng hồng ngay trước mắt. Liền lập tức, anh đặt đôi tay mát lạnh của mình lên mà ướm thử, sau đó trầm giọng đáp:

- "Còn nhỏ, chưa được căng lắm."

Nghe những lời này khiến sắc mặt Quế Anh bỗng tối sầm lại. Cô tức giận, nghiêng người sang một bên, giận dỗi nói:

- "Đúng rồi. Cô gái mới lớn như em sao có thể sánh bằng những người phụ nữ đã trưởng thành, phát triển về mọi mặt chứ."

Hàn Chấn Đông khẽ phì cười trước thái độ giận dỗi này của cô mà nhanh chóng lật người cô trở lại, ánh mắt trìu mến nhìn cô, nhỏ giọng nói:

- "Nhưng anh thích. Đào này chỉ cần bàn tay anh tích cực xoa bóp mỗi đêm có lẽ sẽ mau chóng chín tới."

- "Anh biến thái...ưm..."

Cô chưa kịp dứt câu liền cảm nhận hai cặp đào ửng hồng của mình đã nằm trọn trong lòng bàn tay của người đàn ông. Hàn Chấn Đông ôm trọn mà xoa xoa chúng theo chiều kim động hồ khiến cả người Quế Anh như bị kích thích. Bất ngờ, anh cúi người cắn nhẹ lên hai hạt đào nhỏ ở đỉnh đầu, há miệng ngậm lấy như thể muốn nuốt thứ mềm mại này vào trong miệng, còn không quên mút mút, tạo ra âm thanh khiến người con gái xấu hổ mà đưa tay đánh mạnh vào lồng ngực anh, mắng:

- "Nhỡ bên ngoài có ai đi ngang nghe thấy được thì sau? Bây giờ là ban ngày đấy."

- "Thì sao? Anh chẳng quan tâm là ngày hay đêm cả."

Hàn Chấn Đông lúc này tựa như một đứa trẻ mà không ngừng ngậm lấy bầu ngực của người dưới thân khiến cô cảm thấy cả người khó chịu mà lên tiếng ngăn lại:

- "Anh đủ rồi. Mau bỏ em ra. Đã hơn năm phút rồi đó."

Người đàn ông liền đưa tay ra sau, khẽ kéo chiếc quần con bên dưới của cô đến giữa chân thì dừng lại, mà đưa tay vỗ mạnh lên mông cô, giọng tà mị đáp:

- "Anh đang cố tìm sữa từ ngực của em đấy."

- "Biến thái."

Nghe những lời này khiến dục vọng bên trong người đàn ông càng thêm trổi dậy. Liền tức khắc, anh lật người cô nằm úp, sau đó đưa tay tháo chiếc mắc gài áo ngực mà kéo ra khỏi người cô, ném mạnh xuống sàn. Chiếc quần con bên dưới cũng nhanh chóng bị ném đi không thương tiếc. Hiện tại, cả thân thể của cô phô bày trước mắt người đàn ông. Hàn Chấn Đông khẽ di chuyển đầu lưỡi của mình trượt dài từ bầu ngực mịn màng của thiếu nữ mới lớn sau đó di chuyển xuống tận cặp đùi thon thả bên dưới. Thoáng chốc, khắp người cô ướt đẫm những giọt nước bọt của anh mà lên tiếng cằn nhằn:

- "Cả người em bị anh làm ướt hết rồi."

- "Bên dưới sao?"

Hàn Chấn Đông không chút do dự mà tách rộng hai chân cô ra, sau đó đưa đầu mình vào giữa nhìn chằm chằm vào hang động quyền bí trước mắt, khiến Quế Anh vô cùng xấu hổ. Nước từ miệng hang cũng vì thế mà không ngừng chảy ra.

- "Quả thật. Nó ướt rồi này."

- "Đừng chọc em nữa. Không vui chút nào."

- "Vậy thì anh sẽ giúp em."

Ngay khi Hàn Chấn Đông định đưa tay kéo khóa quần bên dưới của mình liền vang lên tiếng chuông điện thoại khiến vẻ mặt đang vui vẻ bỗng chốc trở nên tối sầm, vội rút điện thoại từ trong túi ra hiện lên số điện thoại quen thuộc, kèm với dòng tin nhắn.

- "Chuyện gấp. Mau nghe máy."

Hàn Chấn Đông tức đến mức khẽ đưa tay lên trán, miệng không ngừng chửi rủa:

- "Gọi lúc nào không gọi, lại gọi ngay lúc này."

Liền sau đó, anh kéo ngược khóa quần trở lại mà rời khỏi giường, đi đến một góc để nghe điện thoại. Nhân lúc anh không để ý, Quế Anh vội vàng nhặt lên quần áo rơi xuống giường mà hớt hải chạy vào bên trong phòng tắm, khóa chặt cửa lại.

Hàn Chấn Đông giọng điệu có chút hậm hực mà lắng nghe người ở phía đầu dây bên kia.

- "Tình hình sức khỏe của cha mẹ Linh Lang vẫn ổn chứ? Có cần tôi phải lái xe đến không?"

Hóa ra là Lãnh Bá Siêu. Chuyện gấp mà anh nói là chỉ vậy thôi sao. Liền lập tức, Hàn Chấn Đông khẽ nghiến răng, lạnh giọng đáp:

- "Chuyện chỉ có vậy thôi sao?"

- "Đúng vậy. Bởi vì sức khỏe của hai người họ rất quan trọng đối với Linh Lang."

Hàn Chấn Đông khẽ xoay người nhìn sang phía giường. Lúc này người con gái trên giường đã tẩu thoát khiến anh càng thêm hụt hẫng mà không ngừng trách cứ người ở đầu dây bên kia:

- "Hai người họ không bị làm sao cả, nhưng tôi thì có sao. Lãnh Bá Siêu, sau này có gọi điện cho tôi thì bớt gọi vào giờ thiêng nhé."

Tút...Tút...

Phía bên này, Lãnh Bá Siêu hoàn toàn ngơ ngác trước thái độ giận dữ vô cớ của người bên kia.

- "Mình đã làm gì sai sao?"