Dẫn Lối Vào Tim Em

Chương 57: Giẫm nát móc khóa



Ngay khi cả hai nắm tay nhau bước vào nhà thì phía cổng đã vang lên tiếng cười giòn tan của người ngồi trong xe. Lạc An Tâm dõng dạc tiến về phía cổng đã bị khóa mà đập mạnh liên tục, gào giọng nói lớn:

- "Mở cửa, mau mở cửa."

Giọng nói quen thuộc khiến Lãnh Bá Siêu phút chốc nhận ra liền đi lại gần, lạnh giọng nói:

- "An Tâm, nếu cha mẹ quay trở về, em sẽ gặp rắc rối lớn đấy."

Vệ Ngữ Đồng đứng cạnh bắt đầu cảm thấy rùng người khi nhìn thấy người con gái bên ngoài như thể sắp hóa điên đang không ngừng trừng mắt về phía mình.



- "Họ về thì càng tốt. Như vậy em sẽ đường đường chính chính mà kết hôn với anh và vạch trần bộ mặt thật của người vợ giả mạo kia."

Dứt lời, Lạc An Tâm chỉ tay về phía Vệ Ngữ Đồng đang đứng bên cạnh Lãnh Bá Siêu mà dõng dạc đáp.

- "Em nói nhăng nói cuội gì thế hả?"

- "Anh cho người mở cửa đi, em sẽ nói rõ mọi chuyện cho anh biết."

Lãnh Bá Siêu có chút chần chừ, nhưng thoạt nghĩ chỉ có mỗi Lạc An Tâm nhất định sẽ không làm gì gây hại đến người con gái mà anh yêu. Liền lập tức, anh giơ tay ra lệnh cho Tiểu Lan đang đứng gần đó chậm rãi tiến ra mở cửa. Tiểu Lan chẳng mấy ưa gì Lạc An Tâm, nhưng cô cũng không thể làm trái ý anh. Thoáng chốc, cánh cổng đã được mở ra, Lạc An Tâm dõng dạc tiến vào trong, đứng đối diện hai người, chậm rãi nói:

- "Anh nghĩ rằng người phụ nữ đang đứng bên cạnh nắm tay anh là Diệp Linh Lang sao?"

Hàng lông mày Lãnh Bá Siêu khẽ nhíu lại ngay khi nghe những lời này mà lạnh giọng nói:



- "Không phải cô ấy thì là ai? Chính cha mẹ anh đã đến tận nhà để hỏi cưới Linh Lang."

Bất ngờ, người đối diện không nhịn được mà bật cười thật lớn. Nụ cười đáng sợ đến mức khiến Tiểu Lan tái xanh cả mặt mà bịt kín tai lại.

- "Hahaha, toàn bộ người trong Lãnh gia đều đã bị cô ta đánh lừa rồi."

Dứt lời, Lạc An Tâm đưa ra những tấm ảnh mà cô ta đã chụp lại trong điện thoại và có cả thoại ghi âm của người hàng xóm, thừa nhận về việc Vệ Ngữ Đồng giả mạo Diệp Linh Lang vì lợi ích muốn làm dâu nhà giàu.

- "Cô gái trong tấm hình này mới chính là Diệp Linh Lang. Cô ấy đã mất cách đây tám năm, trước khi cố lão phu nhân cho người quay trở lại tìm kiếm người đã cứu anh khỏi trận hỏa hoạn mà xin hỏi cưới."

Bàn tay Lãnh Bá Siêu khẽ run run mà kéo xem từng tấm ảnh. Hai mắt anh sốc đến mức nổi đầy gân máu, liền sau đó nhìn xuống bàn tay vẫn đang giữ chặt lấy tay mình mà lạnh lùng gạt ra, nhìn thẳng vào người bên cạnh, chậm rãi nói:

- "Em...à không...cô...cô rốt cuộc là ai? Mau nói cho tôi biết, cô là ai? Tại sao lại phải giả mạo thành Linh Lang? Cô nói đi?"

Lãnh Bá Siêu buông lỏng tay làm rơi chiếc điện thoại xuống đất, may thay Lạc An Tâm kịp thời chụp lấy liền sau đó nhếch môi chứng kiến vở bi kịch sắp diễn ra trước mắt mình. Bàn tay anh đặt lên vai Vệ Ngữ Đồng, không ngừng lay mạnh mà lớn giọng hỏi. Tuy nhiên, người trước mặt lúc này khóe môi lắp bắp không thốt nên lời. Khóe mi bất giác rơi xuống một giọt nước mắt.

- "Bá Siêu...em...em..."

Lãnh Bá Siêu ánh mắt tràn ngập đau khổ mà nhìn trừng trừng vào mắt người đối diện. Mãi một lúc sau, bàn tay đã nổi đầy gân xanh của anh chậm rãi rút từ bên trong túi ra chiếc móc khóa bằng len mà khi trước cô đã tặng cho mình thẳng tay ném mạnh xuống đất. Lạc An Tâm vẻ mặt đắc thắng nhưng cố nhịn cười. Cô ta giả vờ tỏ ra bình thản mà lẳng lặng di chuyển lại gần nơi móc khóa rơi xuống, sau đó dùng mũi giày cao gót nhọn của mình giẫm lên thật mạnh khiến nó bị bung ra, thoáng chốc chẳng ra hình thù gì mà cười thầm trong bụng:

- "Tình yêu của hai người cũng giống như chiếc móc khóa này vậy, nát bét, dơ bẩn, không thể nào có thể hàn gắn lại được."