Sau khi thưởng thức đủ các thể loại bữa sáng, Từ Thời Thê đã cảm thấy mình thu đủ vốn cho vụ phải dậy sớm ngày hôm nay.
Bất tri bất giác đã tám giờ, lúc xuống tiệm, nàng nhận ra tiệm này làm ăn thật khá, bên ngoài đầy xe đậu. Có điều bữa sáng tốt đẹp này không đem lại kết quả vui vẻ gì, sau một đoạn từ lúc Văn Già La bắt đầu lái xe, sắc mặt cô đột nhiên trở nên cực kì khó coi.
"Sao thế?" Từ Thời Thê vội hỏi.
Văn Già La không nói gì, nhíu chặt mày, dừng xe ở ven đường, sau đó cô chạy nhanh tới ngồi xổm bên một chiếc thùng rác.
Từ Thời Thê thở dài, thực chất... nàng đã lờ mờ đoán được kết cục như vậy. Nàng trở về xe tìm một chai nước, mở nắp đi đến đưa Văn Già La - người mà đã cống hiến toàn bộ bữa sáng của mình cho cái thùng rác.
"Cảm ơn..." Văn Già La ngẩng đầu, ánh mắt lóng lánh, mặt xanh lét.
Yếu ớt tựa như đêm hôm đó vậy. Từ Thời Thê khom người khẽ vuốt đôi vai còn run rẩy của cô, thở dài. "Dạ dày em kém quá, ăn nhiều thì không chịu nổi đâu." Thấy cô gái kia vẫn còn đang nôn, ngón tay cũng co rút, nàng mải mốt duỗi tay ra bắt lấy. Cô gái ấy lập tức nắm ngược lại tay nàng, hai người nắm chặt tay nhau, đầu ngón tay cật lực dính lấy nhau, lòng bàn tay tương sát, lạnh như băng.
Bị xiết hơi đau, Từ Thời Thê không tránh, chỉ đành để mặc cho năm ngón tay của mình vô lực mở ra, "Dạ dày đau lắm à?"
"... Không sao." Rốt cuộc Văn Già La cũng trở lại bình thường, từ từ đứng dậy, sau đó kéo Từ Thời Thê trở lại trong xe.
Từ Thời Thê ngồi ở vị trí phó lái quan sát bàn tay trắng bệch do bị đối phương bóp, đầu suy nghĩ dáng vẻ cô gái kia tuy gầy gò nhưng sức lực lại không hề yếu. Nàng vẫy vẫy tay hỏi, "Em có thật là không sao không?"
"Nói không sao là không sao." Văn Già La cầm vô lăng, đạp ga, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Từ Thời Thê nhanh chóng ngồi yên, nhìn sắc mặt của cô gái kia cũng biết mình đang bị chê là dài dòng, song điều nên nói thì nàng vẫn phải nói, "Em như thế là không bình thường."
Cô gái giảm tốc độ nhìn lướt qua nàng một cái, hé miệng không nói gì.
Ôi, được rồi, lời kia có chút kì dị. Từ Thời Thê điều chỉnh lại tư thế ngồi, "Ý chị là đùng một cái em chẳng thiết ăn bất cứ cái gì, xong rồi lại đùng một cái, cái gì em cũng ăn, có gì đấy không đúng. Chị khuyên em nên đi bệnh viện kiểm tra một chuyến, thử tìm nguyên nhân xem."
"Không nguyên nhân gì hết," Văn Già La trả lời lãnh đạm, "Chỉ là đói nên muốn ăn, không có gì không đúng."
Từ Thời Thê rất muốn đáp nó là không đúng, tất nhiên là không đúng. Trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy chuyện cô gái kia tự dưng thay đổi có chút liên quan tới mình. Dĩ nhiên nàng không còn ảo tưởng giống nửa đêm hôm nọ nữa, chỉ là trực giác mách bảo nàng nó có quan hệ tới bí mật của bản thân. Bởi vì việc em ấy bất chợt thấy đói mới chỉ xảy ra mấy ngày này. Cho nên Từ Thời Thê chẳng biết phải làm sao, thật giống như nàng đang phải chịu trách nhiệm cho những chuyện không nên có vậy.
"Không được," Từ Thời Thê cắn răng, "Để chị dẫn em đi bệnh viện một chuyến, ít nhất cũng phải kiểm tra dạ dày."
Văn Già La trầm mặc một hồi, đổi làn xe, quẹo phải tại một giao lộ. "Không cần đến bệnh viện, trùng hợp là hôm nay bác sĩ sẽ tới lão trạch khám sức khỏe cho bà nội em."
Từ Thời Thê nhìn đường về nhà ngày càng xa, tránh không khỏi chẳng biết sao lại để cô gái kia dắt mũi. "Chẳng lẽ chị cũng phải theo em về lão trạch nhà em?"
"Không phải chị bảo muốn dẫn em đi khám bác sĩ sao?"
Cái chị bảo là muốn dẫn em đi bệnh viện mà? Từ Thời Thê lười nói những lời này ra khỏi miệng, dù sao cô gái này có những lúc vô cùng bá đạo, nàng đã được lĩnh giáo rồi.
Có điều tại sao, ngay cả khi nàng biết sau chuyện này, và cả những lần gặp gỡ thường ngày nữa, bản thân thậm chí sẽ còn dấn sâu hơn trước đây?
Thêm một lần bước trên những viên đá cuội nhẵn bóng, Từ Thời Thê suy nghĩ nếu như nàng mà biết sẽ tới đây thì thể nào cũng phải mang đôi giày đế bằng. Hết lần này đến lần khác, hôm nay nàng còn đeo một đôi gót đã cao lại còn nhọn, khiến cho nàng phải cúi đầu rà đường như rà vàng, tốc độ chậm ngang với ốc sên.
Cô gái đứng phía trước đợi nàng, sau đó nhịn không nổi mà tới kéo nàng đi. "Giữ thăng bằng kém còn học đòi người ta đi giày cao gót."
Từ Thời Thê lập tức đỏ mặt. Cho đến bây giờ nàng vẫn chưa bị ai phê bình qua vì việc đi giày cao gót. Từ Thời Thê cố gắng bám theo nhịp bước của Văn Già La, tận lực không thèm chú ý đến bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình của cô.
Đợi tới khi nghiên cứu xong xuôi đủ thể loại cây cối cao lớn ở hai bên đường, nàng được chiêm ngưỡng một ngôi nhà lớn tựa như lâu đài sừng sững trước mặt, tay tức khắc rời bỏ tay của cô gái. Nàng cảm giác Văn Già La quay đầu nhìn nàng một cái, lại có cảm giác chột dạ không nói nên lời, chỉ đành nhắm mắt cúi đầu nấp sau thân người ta.
Văn Già La dừng ở cửa một chút xong mới đẩy cửa đi vào.
Có mấy người đang ngồi ở đại sảnh, thấp giọng trò chuyện. Thấy hai người bước vào, lập tức có ai đó kinh ngạc vui mừng kêu lên, "Già La, vừa mới ăn sáng à?"
Người nọ là mẹ Văn Già La, Từ Thời Thê từng gặp mặt.
"Vâng." Văn Già La đáp.
La Lâm Y cười hỏi, "Gọi cho con toàn những món Quảng, ăn thấy được không?"
"Tạm được." Văn Già La lại trả lời ngắn gọn, kéo Từ Thời Thê đứng sau lưng ra.
"Cháu là..." La Lâm Y nhìn nàng.
"Cháu là bạn học Bảo Học, từng ghé chơi một lần, chào cô." Từ Thời Thê cười đáp.
"Chị ấy theo con cùng đi ăn sáng." Văn Già La vừa nói vừa dẫn Từ Thời Thê đến bên ghế salon, "Đây là bác em, đại thẩm, còn đây là bác hai và nhị thẩm."
Từ Thời Thê xoay đầu theo động tác của cô, chào hỏi, nụ cười trên mặt hơi gượng gạo. Cho dù chơi thân với Bảo Hoa đã lâu nhưng cũng chỉ dừng lại ở giữa hai người, nàng quả thực chưa từng nghĩ lần đầu tiên gặp mặt bố mẹ Bảo Hoa sẽ là ở đây, càng không nghĩ là do Văn Già La giới thiệu.
"Cô nhớ cháu rồi." La Lâm Y ngồi một bên nói. Bà tiếp tục nhìn Từ Thời Thê, nhớ lần đó cũng vì muốn giúp con gái giải quyết vấn đề ăn uống nên mới gặp nhau, ai ngờ hai đứa còn qua lại, thậm chí hôm nay cùng đi ăn điểm tâm với nhau. Chẳng lẽ cô gái kia thật sự chữa trị được cho con gái? "Già La không cho cô theo nó đi ăn, hóa ra là đã có bạn. Ăn thấy được không?"
"Rất phong phú ạ." Từ Thời Thê cười. "Có điều dạ dày Già La không tốt lắm, nên dưỡng thật tốt." Đây là lần đầu tiên nàng gọi tên cô gái kia mà không kèm theo họ, bất ngờ thay thời điểm phát ngôn không hề khó chịu chút nào.
"Nói đúng." La Lâm Y bắt đầu suy nghĩ, "Vậy nên ăn cái gì tốt tốt chút."
Lúc hai người bàn bạc, Văn Già La cùng nói chuyện phiếm với mấy bậc trưởng bối, song chỉ mới trao đổi vài câu, sau đó mọi người đều đứng dậy.
Có người từ trên lầu đi xuống, dẫn đầu là một ông lão ngoài sáu mươi, theo sau là hai thanh niên trẻ tuổi xách cặp.
Con trai và con dâu Văn gia vây lại. Hôm nay viện trưởng đích thân tới kiểm tra thân thể cụ nhà, cụ nhà không cho ai đến xem, viện trưởng cũng yêu cầu phải an tĩnh, cho nên mọi người ở hết dưới nhà chờ.
"Thân thể cụ nhà thế nào rồi?" Con trai lớn nhà họ Văn hỏi.
Viện trưởng đẩy mắt kính, "Thân thể cũng không có gì chuyển biến, tuy nhiên mùa đông là mùa rất độc, nhất là phải chú ý việc đo huyết áp mỗi ngày. Nếu như có gì không yên tâm thì dứt khoát phải tới bệnh viện kiểm tra toàn diện. Hơn nữa mấy đứa cũng nên về thăm bà ấy, già rồi, già rồi, sẽ cô đơn." Ngữ điệu ông có chút than thở, "Cái lão già kia sao không ở nhà, mùa đông lạnh còn chạy ra ngoài." Dứt lời lại quay đầu nhìn thấy Văn Già La, ông trợn mặt trợn mũi, "Tiểu quỷ, sao trông cháu như khúc củi thế?"
La Lâm Y cười, "Viện trưởng, dạo này nó mới bắt đầu thèm ăn thôi đấy."
"Ôi, có thể ăn chính là cái phúc, đối với ai cũng vậy." Viện trưởng nói xong bèn tiêu sái phất tay rời đi, mọi người cùng tiễn họ ra ngoài.
Từ Thời Thê đi cuối cùng kéo tay áo Văn Già La một cái, Văn Già La quay đầu nhìn thấy nàng nỗ lực dùng khẩu hình kêu cô mau gọi ông bác sĩ kia về, tuy nhiên cô cũng chẳng hưởng ứng. Mấy vị đại nhân vừa đi, cô dừng bên cửa, sau đấy xoay người, "Đi thôi, lên lầu."
"Này, em không thể như thế được." Từ Thời Thê vội gọi, song lại không ngăn được sức kéo của Văn Già La. Cho đến khi lên tầng, thấy cô đột nhiên bắt đầu dùng ánh mắt cẩn thận, động tác cũng nhẹ nhàng, nàng mới không tự chủ mà nhón chân dè dặt giẫm lên sàn gỗ.
Văn Già La khẽ đẩy một cánh cửa. Bên trong, đối diện với cửa là một chiếc cửa sổ lớn được che kín mít, còn một ngọn đèn rất mực cổ xưa, chiếu sáng căn phòng bằng thứ ánh sáng vàng ôn hòa dịu êm.
"Ai?"
"Bà nội, cháu đây." Văn Già La tới bên mép giường, cúi người nhìn bà lão tóc bạc trắng an tĩnh nằm trên giường.
Cụ nhà mới bị lão viện trưởng càu nhàu kiểm tra một loạt, đang hơi mệt mỏi. Bà nằm trên giường lớn, còn đương tính chuyện nghỉ ngơi, thế nhưng mãi vẫn chưa chợp mắt nổi. Già rồi, già rồi nên thời gian ngủ cũng ít, bà vốn không muốn kinh động đám trẻ, song cháu gái bé nhỏ tinh tế vẫn phát hiện ra vấn đề.
"Già La à." Nghe được thanh âm cháu gái bé nhỏ, bà lục tìm kính lão, nhìn cô, sau đó chậm rãi phát hiện ra người đứng bên cạnh, "Vị này là?"
"Một người bạn." Văn Già La thay bà sửa chăn, lại tăng cao nhiệt độ của máy điều hòa trong phòng thêm một chút, "Tối bà không ngủ được sao."
"Bà nội già rồi." Cụ nhà mỉm cười, gật đầu với Từ Thời Thê, Từ Thời Thê mải mốt lặp lại y chang động tác ấy.
"Bà cứ nói vậy, bà vẫn còn trẻ mà." Văn Già La cũng cười, cầm lấy chiếc cốc giữ ấm trên bàn, "Bà muốn uống nước không?"
"Ừ."
Từ Thời Thê lẳng lặng ngồi một bên quan sát.
Văn Già La ngồi xuống mép giường, trên mặt thể hiện nét ôn nhu chưa từng có, cô vô cùng ngoan thuận, những phòng vệ bao khắp toàn thân cũng tạm thời biến mất. Còn ánh mắt cụ nhà kia khi nhìn cháu mình cực kì từ ái, có thể thấy cảm tình giữa hai người rất tốt đẹp.
Cụ nhà ngồi dậy uống nước trên tay cháu gái bé nhỏ, mí mắt bắt đầu rũ xuống, Văn Già La đỡ bà nằm, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve chăn. "Bà nội, bà ngủ một lát đi, cháu trông cho bà."
Cảm giác có cháu gái bé nhỏ ở bên thật giống như quay trở lại hai mươi năm trước. Có điều khi đó thật trái ngược, giữa tiết hè, bà ngồi dưới tán cây lớn trong sân, trông nom cho giấc ngủ trưa của cô cháu gái. Khi đó thật tốt đẹp, cụ nhà híp mắt cười một hồi, sau đấy chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Từ Thời Thê đứng một bên như bị cô lập, thật ra nàng không muốn phá vỡ giây phút này. Song nàng thấy mắt cụ nhà khẽ chuyển động, hiểu rõ bà vẫn chưa ngủ được. Vốn dĩ nàng đang dựa bên bàn đọc sách, vừa quay đầu lại thấy ngay một chồng sách chép màu xanh da trời, cầm thử một quyển, dòng chữ nho nhỏ viết "Hồng Lâu Mộng". Có điều nhìn số lượng này, nhất định là chưa chép xong.
Đột nhiên trong lòng Từ Thời Thê xuất hiện một chủ ý. Nàng vơ một quyển lên, lật một cái rồi dịu dàng đọc.
[Những đoạn trích từ Hồng Lâu Mộng sẽ không được edit]
"Lâm đại ngọc nhân bất đại cật tửu, hựu bất cật bàng giải, tự lệnh nhân xuyết liễu nhất cá tú đôn ỷ lan can tọa trứ, nã trứ điếu can điếu ngư. Bảo sai thủ lý nã trứ nhất chi quế hoa ngoạn liễu nhất hồi, phủ tại song hạm thượng kháp liễu quế nhị trịch hướng thủy diện, dẫn đích du ngư phù thượng lai xiệp điệp. Tương vân xuất nhất hồi thần, hựu nhượng nhất hồi tập nhân đẳng, hựu chiêu hô sơn pha hạ đích chúng nhân chích quản phóng lượng cật. Tham xuân hòa lý hoàn tích xuân lập tại thùy liễu âm trung khán âu lộ. Nghênh xuân hựu độc tại hoa âm hạ nã trứ hoa châm xuyên mạt lỵ hoa..."
Thời điểm nàng mới bắt đầu đọc, người trên giường và cả người ngồi mép giường đều phản ứng. Văn Già La lập tức quay đầu, nhìn gò má Từ Thời Thê chìm đắm trong ánh đèn vàng, ấm áp động lòng người. Nhớ lần đầu tiên thấy cô gái này ở tiệm nhà người ta, hẳn cũng vì nguyên nhân đang ngồi cho nên khi ngửa cổ nói chuyện khe mắt rất nhỏ, nhìn vô cùng tùy tiện. Bây giờ lại ở vị trí trái ngược, Từ Thời Thê rũ mắt, rốt cuộc cũng thể hiện ra thanh âm dịu dàng bậc nhất của nàng. Không phải ai đọc "Hồng Lâu Mộng" cũng có thể bộc lộ được ý vị, mà cái miệng kia lại như câu cả tâm hồn người ta đi, dù cho khuôn mặt đầy nghiêm nghị cùng trân trọng.
Cụ nhà nghe được thanh âm ấy lại chỉ hơi giật giật mí mắt, chưa có mở ra. Bà lẳng lặng lắng nghe những lời nước chảy bên tai, mát lạnh như suối, mỗi lần đều không nhanh không chậm gột rửa thân thể, xương cốt yếu ớt dần rơi vào trạng thái hư không buông thả....
Mấy người lớn tiễn viện trưởng xong cùng nhau lên lầu, vừa mới đứng trước cửa phòng cụ nhà đã nghe được một đoạn thi từ hồng lâu.
"Ly bạn thu hàm vừa cảm giác thanh, cùng vân bạn nguyệt chẳng phân biệt được minh. Lên tiên không phải là mộ trang sinh điệp, ức cũ còn tìm đào làm minh. Thiếp đi vẫn như cũ theo nhạn đoạn, kinh trở về cố cố não cung minh. Tỉnh lúc u oán cùng ai tố, suy cỏ hàn yên vô hạn tình..."
Mọi người trố mắt nhìn nhau, khẽ đẩy cửa, thấy Già La cúi đầu ngồi bên giường vỗ chăn như dụ trẻ nhỏ chìm vào giấc ngủ, cô gái đứng bên tựa như mượn ánh đèn hát lên những khúc tuồng Côn Sơn cùng chất giọng xưa cổ đầy hoài niệm.
Căn phòng lớn như thế, chỉ vì hơi nồng ấp áp tỏa ra từ chiếc giường mà không còn trống trải.
Lão đại nhà họ Văn rón rén đi lên phía trước ngó thử, cụ nhà đã ngủ, sắc mặt ôn hòa, hô hấp cũng đều đều. Ông thấy hai cô gái kia còn đang chuyên tâm làm việc của mình bèn mỉm cười, lại lén lút đi ra, cẩn thận đóng cửa lại.
Mọi người lại xuống lầu, lão đại nhà họ Văn nhẹ giọng hỏi, "Thế đấy là bạn học Bảo Hoa à?"
La Lâm Y gật đầu một cái, mấy người trao đổi ánh mắt, gia trưởng nhà họ Văn lập tức quả quyết bắt đầu điện thoại cho cô con gái, gọi cô mau chóng trở về lão trạch một chuyến.
- -----------------------------------------------
Nếu có một hôm không xuất hiện thông báo chương mới, xin hãy hiểu là tay chân mình đang nhũn ra và sắp tan chảy đến nơi rồi:"( =)))