Đế Chế Zombie

Chương 9: Sự tồn tại vô nghĩa



Chương 9: Sự tồn tại vô nghĩa

Without God, life has no purpose, and without purpose, life has no meaning.

-Rick Warren

“Em thì sao, Aja?”

Thầy Ivan nhắc tên hắn, khiến Aja giật mình như vừa từ một cõi xa xôi nào đó trở về.

“Mọi thứ đều là tưởng tượng”, Aja mở lời, một câu nói dường như chẳng chút liên quan tới đề tài tranh luận.

“Xin lỗi?”, thầy Ivan nhẹ nhàng cất giọng, biểu cảm vô cùng kiên nhẫn như muốn khích lệ hắn tiếp tục.

“Homo Sapiens là một chủng loài ưu việt, và chúng ta, có thể còn gây tranh cãi, là giống loài đầu tiên có được sức mạnh của trí tưởng tượng. Thần thoại, tín ngưỡng, tôn giáo, tiền tệ, pháp luật, nhà nước, công ti, tín dụng, chứng khoán… tất cả đều là sản phẩm của trí tưởng tượng. Chúng không hề có thực, nhưng lại được nhân loại đồng thuận và chấp nhận. Không có trí tưởng tượng chung ấy, hàng trăm hàng ngàn hay hàng triệu cá thể đã không thể nào cùng hợp tác với nhau để tạo nên nền Văn minh rực rỡ ngày nay.”, Aja dần quay mặt về phía bục giảng, vừa nhìn về phía thầy Ivan vừa như không nhìn vào ông, hắn nhìn vào một huyễn ảnh nào đó ngay trước mắt mình.

Và cả lớp học gồm toàn những Nghiên cứu sinh xuất sắc của vùng Đông Âu và một số quốc gia khác trên thế giới, cũng đang đồng loạt nhìn về phía hắn.

“Và hiển nhiên, sự công bằng, lẽ phải, công lí, tất cả cũng đều nằm trong trí tưởng tượng của chúng ta. Mắt đổi mắt, mạng đổi mạng? Bộ luật Hammurabi, bộ luật đầu tiên của loài người? Bộ luật nhân danh các thánh thần, và quy định rằng một người đàn ông thuộc tầng lớp tinh hoa sẽ đáng giá hơn một nô lệ hoặc một phụ nữ? Đó có phải công lí không? Chà, đối với Hammurabi và thần dân của ông, đó là công lí, nhân danh thánh thần. Vậy đối với Hiệp chủng quốc Hoa Kì, Hiến pháp của họ nhân danh đấng Tạo hóa và tuyên bố rằng mọi con người đều bình đẳng? Đối với người Mĩ, đó cũng là công lí, nhân danh Chúa trời. Công lí của Hammurabi, và công lí của người Mĩ, tại sao lại mâu thuẫn với nhau như vậy, và đều nhân danh những đấng siêu phàm? Và những đấng siêu phàm cũng lại là sản phẩm của trí tưởng tượng?”

Aja vẫn tiếp tục nói với giọng nói đều đều, đôi lúc pha thêm chút ngữ điệu lên xuống, không nhằm thể hiện một biến chuyển cảm xúc rõ rệt, mà càng như muốn thể hiện sự mỉa mai và đôi chút khiêu khích, với bất kì ai đang lắng nghe. Đôi mắt hắn khép hờ, đôi đồng tử vẫn nhìn về hướng xa xăm, nhưng đã hơi toát lên chút ánh sáng.

“Trong vũ trụ này không hề tồn tại thứ gọi là Công lí. Đó không phải là phán quyết của thánh thần. Vì vậy, cũng không hề có tội ác, không có sự lương thiện, không có đạo đức. Không có thứ gọi là Xã hội lí tưởng, và bản thân Xã hội cũng tồn tại dựa trên trí tưởng tượng. Quốc tịch Xa’tara của tôi, hay Rumania, Bulgari, hay bất cứ quốc gia nào, có gì khác ngoài một dòng chữ trên hộ chiếu? Là những khái niệm mà tự chúng ta quy ước với nhau? Và… vì sao suy nghĩ này khơi gợi trong chúng ta một nỗi sợ cổ xưa, nỗi sợ gây nên bởi chính trí tuệ của chúng ta, từ cái ngày chúng ta biết nhận thức về bản thân và thế giới?”

Aja ngừng lại, liếc mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng, những kẻ cũng đang chết lặng nhìn hắn, một thiếu niên nhỏ tuổi hơn bất kì ai.

“Kể từ khi nhân loại biết nhận thức về thế giới, chúng ta đã luôn tin rằng Sự tồn tại của mình hẳn phải có một ý nghĩa lớn lao. Hay nói đúng hơn, chúng ta đã tự ép mình tin vào điều ấy, bằng không, sự ngạo mạn của Homo Sapiens sẽ sụp đổ, như tòa tháp xây bằng những lá bài bị rút đi lá dưới cùng. Hẳn phải có một lý do tối cao nào đó mà con người ra đời. Hẳn rằng mọi sự khổ đau và bất hạnh trong cuộc đời chúng ta phải ẩn chứa một ý nghĩa nào đó. Tôi được sinh ra trên cuộc đời, ắt hẳn cá nhân tôi được định sẵn để làm nên một điều vĩ đại nào đó. Đáng buồn thay, tất cả đều nằm trong trí tưởng tượng của chúng ta. Chúng ta ra đời như kết quả của một biến cố ngẫu nhiên, và thực tế, sự tồn tại của ta về mặt khách quan hoàn toàn không hề mang một ý nghĩa nào.”

Đôi lúc, Aja thực sự cảm thấy mình đứng cao hơn nhân loại, cao hơn tất cả giống loài tầm thường và xuẩn ngốc. Ngay lúc này đây, hắn vẫn có thể nhớ rõ mồn một phản ứng của tất cả sinh viên trong phòng học ngày hôm đó. Họ không la ó phản đối, không lớn tiếng mỉa mai hay chửi rủa. Họ chỉ buông những ánh mắt kì quái nhìn về phía hắn. Dấu hiệu của sự e ngại, né tránh, và xa lánh.

Cuộc tranh luận đã đến hồi kết. Không còn ai muốn nói về chủ đề này nữa. Thậm chí, chủ đề ban đầu của cuộc tranh luận là gì, họ đều sớm đã quên.

Chỉ có Ivan Rumanov là nhìn Aja Dracul với ánh mắt chứa đầy sự hứng thú.

Nào có lạ gì? Đám sinh viên tự nhủ. Những kẻ lập dị thật là hợp nhau. Bọn họ nghĩ vậy. Ivan Rumanov đúng là một giáo sư tiếng tăm lẫy lừng, và được theo học lớp của ông là một vinh dự, nhưng điều đó không đồng nghĩa rằng những kẻ theo học ông sẽ quý mến ông.

Ôi nhân loại, hèn mọn và thấp kém. Cả cuộc đời sống trong ảo tưởng do đồng loại tạo nên, và do chính bản thân họ tự nguyện chấp nhận. Nhưng đồng thời, Aja cũng sợ giống loài ấy. Giống loài của những con linh trưởng to xác và hung hãn.

Ngay như bây giờ đây, khi mẹ và em gái hắn đang bị đe dọa bởi những con linh trưởng khốn kiếp nằm ở tầng dưới cùng của cái kim tự tháp xã hội tưởng tượng của chính chúng.

Thứ bậc của loài người, những đơn vị để đánh giá kẻ này có địa vị cao hơn người khác, tiền bạc, của cải, quyền lực, tất thảy đều không có thực. Tất cả đều chỉ là sự tự huyễn hoặc của nhân loại đối với chính mình. Nhưng bằng cách nào đó, Aja vẫn cảm thấy bản thân mình cao quý hơn những kẻ ti tiện đang vây quanh hắn. Phải rồi, có lẽ bởi vì bản thân hắn cũng là con người.

Với tư cách một con người, hắn hoàn toàn cảm thấy bất lực. Trong tầm nhìn đã mờ mịt dần, hắn thấy những tên đực rựa to xác đang dùng vũ lực khống chế mẹ và em gái mình. Họ vùng vẫy và kêu la. Emily dường như đã buông một hành động chống trả quyết liệt, và hắn nghe thấy tiếng bạt tai đanh thép. Hắn nghe thấy Elly gào khóc gọi tên hắn.

Aja chống khuỷu tay mình xuống đất, dồn hết sức lực để nâng thân mình lên. Máu hộc ra từ miệng hắn, đỏ thẫm mu bàn tay. Dòng máu nóng rừng rực được truyền lại qua bao thế hệ nhà Dracul. Cha đã từng nói với hắn, hồi hắn còn sáu hay bảy tuổi gì đó, khi nhắc tới lịch sử vẻ vang của tổ tiên. Dòng máu Dracul có nhiệt độ cao hơn máu người thường, như một luồng dung nham luôn chực chờ phun trào trong huyết quản. Dòng máu của Ngài Vlad Đệ Tam, Nam tước Dracula, người đã lãnh đạo đất nước Rumani bé nhỏ chống lại sự xâm lăng của Đế chế Ottoman hùng mạnh.

Aja lảo đảo đứng dậy. Có vài tên được cắt cử ra để khống chế và đánh đập hắn, nhưng ngay sau khi hắn nằm gục dưới đất, chúng đã ngay lập tức bị cuộc vui bên này cuốn hút. Aja nhìn lũ du thủ du thực đang đùa bỡn với Emily và Elly, vờn hai người như cách một bầy cá heo ác độc đùa bỡn con mồi trong vòng vây.

Aja vô cùng ý thức được mình vẫn còn khẩu súng bên hông, điều mà lũ vô học đầu đường xó chợ này vốn không hề ngờ tới. Sẽ chẳng ai nghĩ tới việc đi lục soát súng của một đoàn trông có vẻ như là khách du lịch cả. Tất nhiên, nếu chúng tiến hành trấn lột tư trang của hắn, khẩu súng chắc chắn sẽ bị phát hiện. Một lần nữa, nhờ có Emily và Elly, cả đám đã buông lỏng Aja.

Hắn không thể giơ súng lên bắn ngay bây giờ, vì đạn có thể sẽ trúng Emily và Elly. Hắn càng không muốn đưa súng lên hăm doạ, vì thể trạng hắn đang vô cùng yếu ớt, chỉ cần vài tên nhanh nhẹn chia các hướng lao vào khống chế hắn, chuyện sẽ chấm dứt. Hắn tự phản biện bản thân rằng những tên này sẽ rất sợ chết và không ai dám liều mình hi sinh, nhưng Aja quyết định không đánh cược.

Hắn loạng choạng lao tới, ngay khi lũ côn đồ còn chưa kịp phản ứng, áp sát kẻ mà hắn cho là cầm đầu.

Đoàng! Đoàng! Đoàng!!!!

Ba tiếng súng vang lên, khiến cho đám người giật mình kinh hãi mà lùi ra xa.

Tên thủ lĩnh với ba phát đạn trên lưng, chậm rãi gục xuống, để lộ ra thân hình Aja đang trừng mắt giương súng chĩa về phía đám người.

Emily và Elly nhanh chóng chạy tới núp sau lưng hắn.

Đây là lần thứ hai hắn ra tay giết người. Và lần này, bàn tay hắn không còn run rẩy nữa.