Đệ Nhất Thần Y - Tịch Linh

Chương 33: Bây giờ hỏng hết bánh kẹo rồi



Khi hai người đang nói chuyện, bốn người kia đã đi đến cổng.

Bảo vệ chỉ vào Diệp Trường Thanh rồi nói với người đàn ông mập mạp mặc quần áo bình thường: "Tổng giám đốc Lưu, anh ta là người kêu anh đến tiếp đón."

Lưu Thụy đánh giá Diệp Trường Thanh từ trên xuống dưới, càng nhìn càng tức giận: "Chỉ dựa vào cậu cũng dám kêu tôi ra tiếp đón, cậu nghĩ nhà họ Lưu là nơi nào?"

Triệu Minh Phong đứng bên cạnh cũng đổ thêm dầu vào lửa: "Tôi nói rồi mà, cái đồ nít ranh này chỉ giỏi ba hoa, không có tư cách bước vào phủ Lưu nên dùng cách này để gặp mặt. Nhưng mà gặp rồi thì sao, tổng giám đốc Lưu sẽ không bao. giờ hợp tác với hai người đâu!"

Triệu Thu Yên tái chớp mắt, một chút hi vọng vừa được thắp lên đã vụt tắt trong

Cuối cùng Diệp Trường Thanh vẫn lừa cô ấy, tất cả đều là những lời hoang đường, vô căn cứ. Giờ thì hay rồi, chịu biết bao nhục nhã và khinh miệt.

"Diệp Trường Thanh... có cần phải như vậy không? Tại sao lại không nói thật?"

Diệp Trường Thanh cũng rất phiền muộn: "Tôi thực sự quen biết tổng giám đốc Lưu, nhưng không phải tổng giám đốc Lưu này mà là tổng giám đốc Lưu - Lưu Hằng Dự."

Khóe miệng Lưu Thụy nở nụ cười lạnh lùng: "Cậu còn muốn gặp ba tôi? Cậu còn không có tư cách để gặp tôi chứ đừng nói đến ba tôi, đừng nằm mơ nữa! Nhà họ Lưu không chào đón hai người đâu! Đi khỏi đây đi!"

Triệu Minh Phong cũng đứng bên cạnh mỉa mai: "Mau đi thôi! Hai người còn không vào được nhà họ Lưu, đừng hòng mơ tưởng được ủng hội!"

Ông ta nói xong bèn quay đầu kêu Triệu Thu Sơn nghênh ngang rời đi.

Mặt Triệu Thu Yên đỏ tới tận mang tai. Cuộc ời cô ấy chưa khi nào mất mặt như vậy, hôm nay lại trở thành trò cười trước mặt bác cả.

Tất cả là do Diệp Trường Thanh.

Chuyện lần này khiến cô ấy hoàn toàn mất niềm tin vào Diệp Trường Thanh. Truyện Quan Trường

Hai năm trước ông cụ Lưu Hằng Dự bắt đầu ở ẩn không ra ngoài, ông nội mình đến cũng không gặp được chứ huống gì là một Diệp Trường Thanh không

quyền không thế.

Cô ấy nhìn Diệp Trường Thanh đầy thất vọng: "Tại sao phải nói hươu nói vượn? Bây giờ mất hết hi vọng rồi, anh vui chưa?”

Nói xong, cô ấy xoay người rời đi.

Diệp Trường Thanh vội vàng giải thích: "Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm. Tôi quen Lưu Hằng Dự thật mà. Cô đừng đi!"

Triệu Thu Yên hừ lạnh một tiếng, sau đó bước lên ô tô, đánh xe rời đi, để mặc Diệp Trường Thanh ở lại đây một mình.

Lưu Thụy nhìn Diệp Trường Thanh rồi khẽ lắc đầu, dùng mấy trò mèo này lừa ông ta ra mặt, cuối cùng cũng chỉ chuốc lấy nhục nhã ê chề.

Ba bảo vệ nhìn Diệp Trường Thanh, cảm thấy hả hê.

Không khác gì một thăng hề, những lời ba hoa khoác lác đã bị vạch trần trong chốc lát.

Vẻ mặt Diệp Trường Thanh hơi khó coi, biết vậy thì trước đây đã lưu số điện thoại của lão già kia.

Bây giờ hỏng hết bánh kẹo rồi.

Bỗng nhiên, một chiếc xe hơi dừng lại, Lưu Thụy chạy chậm đến đến cửa ô tô, xoay người mở cửa xe.

Một ông lão chống batoong bước xuống xe.

Ông lão có mái tóc bạc phơ, sắc mặt hồng hào, đôi mắt khép hờ, ông ấy sở hữu khí thế khiến người khác phải sợ hãi. Ông ấy nhìn thấy Lưu Thụy thì hơi ngạc nhiên: "Sao anh lại ở đây?"

Lưu Thụy chỉ vào Diệp Trường Thanh: "Tên nhóc này nói quen biết con để lừa con ra đây. Con chưa kịp đuổi cậu ta đi thì ba đã về. Ba à, ba đi chậm thôi."

Lưu Hằng Dự ngẩng đầu nhìn lướt qua Diệp Trường Thanh, đột nhiên sửng sốt.

Ánh mắt như dính cứng lên người Diệp Trường Thanh, không thể di chuyển được, ông ấy thốt lên: "Là... thần... thần y Diệp ư?”