Đến Bao Giờ Có Nắng?

Chương 40: Nỗi lòng



Hân Di cứ ngồi lý giải mãi về hành động kỳ lạ nhất thời bộc phát của Đăng Nguyên, càng lý giải càng bế tắc, càng lý giải càng sợ hãi.

Đăng Nguyên đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà có thái độ lạnh nhạt với nhỏ như thế?

- Di... Hân Di..

- Hả?

Nhỏ mãi đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn không hay biết Duy Anh đang ra sức kêu gào... à không là lay gọi, đến tiếng thứ ba nhỏ mới hoàn hồn lại vẻ mặt ngờ nghệch nhìn chằm chằm cậu. Duy Anh buồn cười với vẻ mặt này của nhỏ nhưng vẫn cố gắng nín nhịn kéo nhỏ ra khỏi lớp học. Trống báo hiệu ra về nãy giờ rồi, tất cả học sinh đã về quá nửa mà Hân Di vẫn cứ ngồi ngây ngốc khó khăn lắm mới kéo nhỏ về thực tại cậu đâu có ngu mà để nhỏ lại tiếp tục như thế.

- Anh đưa em về!

Cả hai đang đi về hướng bãi đỗ xe thì Duy Anh mở miệng đề nghị, Hân Di lúc này mới sực nhớ thường thì Đăng Nguyên sẽ đợi nhỏ ở trước cửa lớp hoặc sân trường rồi cùng về vậy mà bây giờ không thấy bóng dáng của cậu đâu. Trong lòng không khỏi buồn thêm, không lẽ Đăng Nguyên giận gì nhỏ hay sao? Trước giờ cậu thường rất ít khi nổi giận với nhỏ, đều là nhỏ giận cậu trước còn cậu lại ra sức năn nỉ, Hân Di thực sự chịu hết nổi cái cảm giác khó chịu trong lồng ngực ngay lúc này nên quyết định về nhà phải nói chuyện rõ ràng với Đăng Nguyên.

Ngồi sau xe Duy Anh, Hân Di lơ đễnh nhìn cảnh vật bên đường, xe chạy bon bon trên đường đến công viên thì Hân Di vỗ vỗ vào vai Duy Anh miệng không ngừng can ngăn tốc độ lúc này của cậu.

- Này chậm... chậm thôi... đằng kia người ta đang quay phim phải không?

Từ xa Hân Di đã nhìn thấy một đám người vây quanh phim trường, nhỏ cũng tò mò muốn nhìn một chút. Ở giữa đám người ấy nhỏ thấy một cô gái mặc chiếc váy trắng gương mặt rất xinh xắn đang tay trong tay với một anh chàng cao ráo điển trai, nhỏ đoán có lẽ là nam chính và nữ chính, họ thật đẹp đôi. Phía sau họ khoảng chừng 100m có một người đàn ông đầu đội mũ lưỡi trai, anh ta mặc áo sơ mi màu xanh lam đang ngồi trước màn ảnh chỉ đạo diễn viên, quay phim, có lẽ anh ta chính là đạo diễn. Trông anh ta thật oai phong, nhất thời Hân Di lại tưởng tượng đến dáng vẻ khi làm đạo diễn sau này của Đăng Nguyên không biết sẽ thế nào, càng nghĩ càng tò mò không thôi. Nhìn lại người đàn ông đó một lần nữa đúng lúc anh ta ngẩng đầu lên làm diện mạo hoàn toàn hiện ra rõ ràng trước mặt Hân Di, người này nhỏ trông quen lắm, cố gắng vắt óc nhớ lại cuối cùng nhỏ cũng nhớ ra một cái tên “Trương Bình”. Vị đạo diễn trẻ Trương Bình 29 tuổi tốt nghiệp trường Đại học Sân Khấu điện ảnh và từng ra nước ngoài học tập mất 4 năm chuyên ngành đạo diễn, Hân Di nhớ vài ngày trước anh ta mới nhận giải thưởng tại buổi trao giải, bộ phim đó đều mang về gải thưởng cho nam nữ diễn viên chính, thật đáng ngưỡng mộ. Bất giác Hân Di muốn được tốt nghiệp nhanh nhanh để theo học lớp diễn viên, hôm nay gặp vị đạo diễn nổi tiếng này càng làm nhỏ vô cùng hy vọng và phấn kích.

- Cậu biết không ước mơ của tôi là trở thành diễn viên đó!

Hân Di nheo mắt tránh ánh nắng mặt trời gay gắt phía trước, không nhanh không chậm mở miệng, Duy Anh có hơi bất ngờ khi nghe nhỏ nói vậy. Cậu chưa từng nghĩ ước mơ của Hân Di lại là diễn viên, cậu cứ ngỡ nhỏ sẽ thích hội họa hơn, sau này nhỏ sẽ trở thành một họa sĩ chẳng hạn, thế là vì tò mò Duy Anh hỏi lại.

- Em không định trở thành họa sĩ à?

- Ừm... cũng từng, nhưng...

Giọng nói của nhỏ thoáng trở nên mơ hồ bên tai cậu, ngập ngừng vài câu rồi chìm vào im lặng, Hân Di dừng lại ở chữ nhưng rồi không mở miệng nói thêm câu nào nữa. Duy Anh nghi hoặc vấn đề này khó trả lời lắm sao?

- Cậu có biết nơi nào yên tĩnh không? Tôi... muốn đến...

Nơi Duy Anh dừng lại là một cửa hàng cây cảnh, vừa bước vào đã có một chàng trai khoảng chừng 23 đến 25 tuổi từ trong đi ra, thấy nhỏ và Duy Anh cậu ta mặt mày hớn hở.

- Lâu rồi không thấy em ghé!

Cậu ta vỗ vai Duy Anh cười cười nói, rất nhanh ngay sau đó liền quay sang nhìn nhỏ, ánh mắt mang theo sự tò mò không che giấu buộc miệng hỏi.

- Đây là?

- À giới thiệu với anh đây là Hân Di bạn em.

Như sực nhớ ra sự tồn tại của nhỏ cậu liền quay sang giới thiệu với người con trai được cậu gọi là anh kia, đến đây Hân Di mới gật đầu cười nhẹ rồi thắc mắc nhìn ngó xung quanh. Cửa hàng này bày trí cũng thật nhẹ nhàng quá đi, gam màu chủ yếu là xanh da trời tạo cảm giác mát mẻ vô cùng. Hai bên trưng bày rất nhiều loại cây cảnh, và hoa. Màu xanh da trời hòa cùng sắc xanh của cây cỏ, sắc hồng, tím, trắng của hoa... tạo nên bức tranh thiên nhiên đầy màu sắc. Lại có hương hoa tươi thoang thoảng trong không khí truyền đến mũi kích thích khứu giác của nhỏ, mùi hương này dịu dàng, dễ ngửi vô cùng, vừa mới bước vào một chút thôi Hân Di cảm giác như trút bỏ được rất nhiều muộn phiền. Nơi này quả thật không tồi nha.

Trong lúc Hân Di lơ đễnh quan sát xung quanh nên không hề hay biết chàng trai kia ghé sát tai Duy Anh hỏi một câu “Bạn em.... là bạn gái đúng không?”, Duy Anh lại đáp một câu “Chưa... nhưng nhanh thôi!”. Đến khi nghe tiếng cười giòn tan của họ Hân Di mới cau mày quay lại, nhỏ thật chẳng hiểu hai người bọn họ vì cái gì mà cười sảng khoái như thế.

Hàn huyên đôi ba câu Duy Anh đưa nhỏ đi sâu vào bên trong đến trước một cánh cửa thì dừng lại, cậu quay sang cười nhẹ rồi đẩy cánh cửa ra.

- Woaa.... tuyệt thật!

Hân Di phấn khích reo lên, nhỏ cất bước tung tăng chạy vào. Điều khiến nhỏ reo lên vui sướng như vậy là vì phía sau cánh cửa chính là một khu vườn xinh đẹp, nơi đây trồng rất nhiều loại hoa và cây cảnh, không khí bên trong khu vườn này tươi mát vô cùng, đây chính là một khu vườn thu nhỏ nhỏ vừa lọt vào.

Trông thấy vẻ phấn khích không thể che giấu kia của Hân Di Duy Anh lại đứng đó cười ngây ngốc, ngay lúc này trước mắt cậu khung cảnh thật đẹp đẽ biết bao. Phía trước cô gái ấy đang ngửa mặt lên trời giang tay nhắm mắt lại xoay một vòng, bên môi cong lên một nụ cười vô cùng hoàn mỹ, mái tóc ngắn theo cái xoay người đung đưa bồng bềnh trong gió. Hân Di thật sự rất đẹp, vô cùng đẹp. Cậu ước thời gian dừng lại ngay giây phút này.

Duy Anh không dám bước lên sợ phá tan khung cảnh đẹp đẽ kia, cậu đấy đó ngay cửa ra vào toàn tâm toàn ý im lặng ngắm nhìn.

- Hoa này là hoa gì thế?

Bất chợt Hân Di quay đầu nhìn cậu hỏi, Duy Anh tiến về phía nhỏ mắt nhìn theo tay của nhỏ bên môi cong lên chậm rãi hồi đáp.

- Hoa bạch thiên hương!

- Thơm quá!

Nhỏ vén tóc cuối người ngửi đóa hoa trắng buông một câu tán thưởng, rất nhanh sau lại đứng thẳng dậy đưa mắt nhìn chậu hoa khác.

- Thế còn hoa kia thì sao?

Duy Anh vẫn từ tốn giải đáp thắc mắc của nhỏ.

- Là hoa Linh lan!

- Nhìn cứ như cái chuông nhỏ ấy nhỉ? Đẹp quá!

- Nó còn được gọi là Lan chuông. Em biết ý nghĩa của loài hoa này là gì không?

Hân Di đưa tay mân mê từng đóa hoa nhỏ trắng xinh xắn và ngọt ngào này nhẹ nhàng lắc đầu trước câu hỏi của Duy Anh, nhỏ đưa mắt nhìn cậu như thể chờ đợi câu trả lời. Duy Anh cười dịu dàng nhìn xuống chậu Linh Lan chậm rãi cất lời.

- Linh lan mang ý nghĩa sự trở về của hạnh phúc. The Return of Happiness.

- Hử? Tại sao lại có ý nghĩa như thế?

Có lẽ vì mỏi chân Hân Di ngồi xuống ghế đá cạnh đó, Duy Anh cũng ngồi xuống từ tốn nhìn nhỏ giải đáp.

- Có một huyền thoại kể về tình yêu của bông hoa Linh lan dành cho chú chim sơn ca đã không trở lại khu rừng xưa cho đến khi hoa Linh Lan nở vào tháng 5.

Nhìn thấy vẻ gật gù của nhỏ Duy Anh kiềm không được khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen tuyền kia. Hân Di giật mình vì hành động bất ngờ này của cậu, lại nhìn vào đôi mắt vốn tràn ngập ý cười bỡn cợt thường ngày nay nóng bỏng, thâm tình không thể ngờ. Hân Di đưa mắt sang hướng khác tránh ánh mắt của Duy Anh lòng cực lực phũ định không thể nào có lẽ do nhỏ nhìn lầm chăng, Duy Anh không thể nào nhìn nhỏ như vậy, đó là ánh nhìn của một kẻ đang yêu, cậu sao có thể yêu nhỏ.

Nhìn vẻ mặt bối rối kia của Hân Di cậu thoáng một chút thất vọng.

- Hôm nay trông em có vẻ buồn...

Tâm tư đang bối rối của Hân Di bỗng chuyển sang ngạc nhiên, làm sao cậu biết được. Im lặng một lúc nhỏ mới nhẹ giọng.

- Ừm... tự nhiên có hơi buồn một chút.

- Có thể nói không?

Hân Di gật đầu.

- Cậu hỏi tôi vì sao không muốn trở thành họa sĩ mà lại muốn trở thành diễn viên. Vì... diễn viên có thể xuất hiện trên báo chí, trên ti vi, trên khắp mọi nơi biển quảng cáo, poster.

Duy Anh không mở lời chỉ im lặng chở nhỏ nói tiếp.

- Cậu rất thắc mắc đúng không? Tôi muốn nổi tiếng, muốn được nhiều người biết đến và... tôi muốn cha mẹ nhìn thấy tôi.

Giọng nói kia đã trở nên nghẹn ngào, hóa ra đây mới chính là nguyên nhân thực sự khiến Hân Di muốn trở thành diễn viên, Duy Anh chưa từng nghĩ đến. Lúc nghe nhỏ nói cậu chỉ đơn thuần nghĩ rằng nhỏ thích thế thôi, nào ngờ sau ước mơ tưởng chừng hết sức bình thường kia lại chất chứa nỗi lòng khó giải bày, nỗi buồn đến thê lương thế này. Cậu nhìn cô gái ngồi cạnh mình, dáng vẻ của nhỏ ngay lúc này khiến tim cậu nhói lên từng hồi đau đớn, bỗng nhiên cậu thấy hối hận vì câu hỏi vô tình ấy của mình, nếu không phải vì sự tò mò không đúng chỗ của mình thì đã không khiến Hân Di trở nên đau buồn như vậy. Sao cậu quên mất Hân Di là cô nhi, từ nhỏ sống trong cô nhi viện chứ. Sao cậu lại không hiểu nỗi lòng của nhỏ, một cô gái từ nhỏ đến lớn đều không biết mặt mũi cha mẹ mình là ai, không biết tên, không biết tuổi, trong lòng luôn dằn vặt giữa oán trách và nhớ nhung.

- Đừng nghĩ nữa. Nhìn em như vậy anh rất đau lòng!

Duy Anh không tự chủ vươn tay ôm nhỏ vào lòng, cậu muốn dùng sự chân thành xoa dịu nỗi mất mát kia, cậu muốn dùng cái ôm vỗ về trái tim đang đau đớn của nhỏ.

Hân Di không đẫy cậu ra, cả buổi đều vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của cậu nấc lên từng tiếng bi ai. Nhỏ khóc, đây là lần đầu tiên nhỏ gỡ bỏ dáng vẻ kiêng cường, lần đầu tiên nhỏ yếu đuối trước mặt một người con trai khác mà không phải Đăng Nguyên.

Nhỏ từng nói với lòng mình rằng dù có đau lòng cỡ nào, có uất ức cỡ nào cũng không được khóc trước mặt người khác. Giọt nước mắt rơi xuống đó chỉ đổi được sự thương hại nhất thời của họ mà thôi. Nhưng ngay giây phút này so với sợ bị Duy Anh thương hại thì Hân Di lại sợ đối diện với nỗi đau này hơn, nhỏ thèm được khóc, lâu lắm rồi nhỏ không khóc kể từ Hồng Nhung đi nhỏ không hề rơi một giọt nước mắt nào, có lẽ kiềm nén quá lâu khiến nhỏ thực sự mệt mỏi rồi.

Như với được chiếc phao khi sắp chìm xuống, như tìm được chỗ dựa trong lúc chới với nhất Hân Di càng khóc càng lớn. Nước mắt của nhỏ thấm ướt một mảng lớn trên chiếc áo sơ mi trắng của Duy Anh. Mà cậu lại không để ý một lòng một dạ vỗ về Hân Di.

Cô gái này thà đừng khóc thì hơn, tiếng khóc thê lương đó như rạch từng mãnh trên da thịt cậu, không đến mức đau đợn tột độ chỉ là âm ĩ không thôi.

Duy Anh cậu trên đời này chẳng biết sợ điều gì ngoại trừ nước mắt của cô gái này.

Lần đầu tiên Hân Di chủ động dựa vào cậu khóc nức nở lại là hồi ức khiến cậu quên mà chẳng quên.

“Hân Di à, em biết không giữa năm tháng thanh xuân đó em chính là đóa Linh Lan không bao giờ tàn.”