Đến Bao Giờ Có Nắng?

Chương 68: Thanh mai trúc mã



Đối với những bữa tiệc như thế này Hân Di không còn lạ lẫm gì. Cô là diễn viên phải thường xuyên trang điểm và ăn mặc thật lộng lẫy để xuất hiện trong các bữa tiệc với hình ảnh đẹp nhất trước ống kính. Vậy mà hôm nay... khi xe dừng lại trong lòng có đôi chút lạ lẫm. Sau khi dừng xe, Đăng Nguyên nhanh chóng bước xuống rồi vòng sang mở cửa cho Hân Di. Cô bước xuống tầm mắt hướng về cổng chính, vừa nhìn đã không khỏi trầm trồ vì sự lớn mạnh của tập đoàn. Đây là một tập đoàn đã lên sàn. Theo như thông tin mà cô tìm hiểu thì tập đoàn H & H kể từ hai năm trước đã đạt được thỏa thuận hợp tác xác nhập với FLY- một công ty thời trang khá nổi ở Pháp. Trước khi xác nhập H & H đã chiếm một vị thế không thể đánh gục trong nền thời trang nước nhà, nên sau khi xác nhập lại như hổ mọc thêm cánh, càng ngày càng phát triển lớn mạnh, vươn ra khu vực Châu Á và một phần thị trường châu Âu. Khi đứng trước một tập đoàn như thế, Hân Di vừa cảm thán lại vừa lo lắng. Mong là tối nay không xảy ra sự cố gì nếu không sẽ thực sự rất mất mặt vì Đăng Nguyên đã nói tối hôm nay có rất nhiều đối tác nước ngoài đến tham dự.

Hân Di đóng cửa xe rồi đứng thẳng người ánh mắt vẫn đang chăm chú ngắm nhìn dòng người đi vào tập đoàn, lát sau cô lại ngẩng đầu ngắm tòa nhà cao trọc trời trước mắt nhẩm tính, có khoảng 90 tầng. Thật đồ sộ, đây là con đường nằm trong trung tâm quận 1, một quận đắt đỏ nhất thành phố. Thấy Hân Di cứ đứng thờ ra im lặng hết nhìn trước lại ngó lên, trong mắt hết ngạc nhiên, trầm trồ rồi đến thích thú, Đăng Nguyên mím môi cười cười. Rất nhanh ngay sau đó, anh đưa tay ra cất giọng kéo cô về từ cõi mơ hồ.

- Vào thôi!

- Anh nhéo em một cái, đây thực sự là tập đoàn của anh họ anh?

Cô lờ đi câu nói của anh, chỉ ngước đôi mắt bán tính bán nghi nhìn anh. Lúc ở trên xe Đăng Nguyên có nói sẽ dẫn cô đến dự buổi tiệc kỷ niệm 20 thành lập tập đoàn thời trang H & H. Anh còn nói đó là tập đoàn của nhà họ Phạm, người đang giữ chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị là Khắc Huy. Cô còn nhớ khoảnh khắc ấy mình đã ngỡ ngàng đến mức nào, thậm chí hai con mắt mở to muốn rớt xuống. Đối với thời trang cô là một tín đồ, thế nên mức độ nổi tiếng của thương hiệu thời trang H & H có muốn không biết cũng không thể. Nhưng mà đối với vị chủ tịch kia cô hoàn toàn mù mờ, thế nên khi nghe anh nói nhất thời chưa thể tiếp nhận được. 

Phạm Khắc Huy.

Đối với cái tên này, người đàn ông này, cô có ấn tượng sâu sắc. Ngay từ lần gặp đầu tiên vào đêm Noel năm ấy đã xác định là không thể quên. Ngoại hình của anh ta quả thực rất nổi bậc. Cho đến lần gặp mặt trước, anh ta để lại trong lòng cô một ấn tượng đặc biệt khó quên. Từ ánh mắt thâm sâu như biển, trầm ổn mà kiên định đã nói cho cô biết người đàn ông này thông minh trí tuệ, kiêu ngạo nhưng quyết đoán. Anh ta lạnh lùng, khó gần trong mắt chỉ chứa người phụ nữ của mình hoàn toàn không dung nạp thêm bất cứ ai. Thế giới của anh ta muốn bước vào trừ phi có kỳ tích.

Nghe thấy câu hỏi của Hân Di, Đăng Nguyên mỉm cười, anh không lên tiếng khẳng định chỉ dùng hành động trực tiếp nhất, đó chính là kéo tay cô khoác vào tay mình rồi kéo cô bước vào trong. Đây chẳng phải là cách thức chứng minh nhanh nhất sao?

Tập đoàn H & H nằm từ tầng 1 đến tầng 12. Đăng Nguyên cùng Hân Di đi thang máy lên đến tầng 12 - nơi có phòng hội trường, buổi tiệc hoành tráng được tổ chức trong không gian khép kín của phòng hội trường. Vừa bước ra khỏi thang máy đã có người hướng dẫn họ đi thẳng đến hội trường. Khi đặt chân lên thảm đỏ trải trước cửa, Hân Di hoàn toàn choáng ngợp vì cảnh tượng bên trong. Hội trường rất rộng, sức chứa lên đến 700- 800 người, kiểu thiết kế của hội trường là không gian 3D, với màu sắc chủ đạo là xanh lam khiến cô cảm thấy mình vừa lạc vào không gian dưới đáy biển. Ánh đèn được sử dụng có màu trắng, rất nhiều góc lại sử dụng màu vàng, vừa khiến căn phòng có chút mát mẻ, lại có chút ấm cúng. Cả quá trình, từ lúc bước vào Đăng Nguyên đã nắm chặt lấy tay Hân Di, còn cô cũng không để ý, dọc đường chỉ mải mê quan sát sự hoành tráng của hội trường. Đăng Nguyên cuối xuống vừa hay bắt gặp ánh mắt sáng rực, miệng chép chép chốc chốc lại nuốt nước bọt của cô mà không khỏi buồn cười. Là diễn viên xuất sắc, đâu phải cô chưa từng đến mấy nơi sang trọng vậy mà lại trừng bộ dạng như nhà quê lên tỉnh này ra. 

- Thu lại ánh mắt phấn khích tột độ của em lại đi, mất mặt chết được!

- Anh nói xem, người anh họ này của anh tại sao lại giàu đến như vậy?

Lúc này Hân Di mới tạm thu hồi ánh nhìn chòng chọc của mình lại quay sang hỏi Đăng Nguyên. Tiếc là cô chỉ nhận được cái nhún vai tỏ ý không biết của anh. 

- Này, sao anh có thể không biết chứ?

Đăng Nguyên không vội trả lời mà tảng lờ biểu cảm quá khích kia đi, anh xiết chặt tay cô rồi thong thả tiến vào trong, rất lâu sau môi anh mấp máy một câu, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa đủ để cô nghe thấy.

- Anh và anh ấy chỉ mới gặp nhau cách đây hai năm thôi, có những chuyện cũng không biết tường tận lắm. 

Hân Di nghe xong định ngẩng đầu lên hỏi anh thêm mấy vấn đề nữa thấy có người bước tới nên đành thôi.

- Ôi Nguyên, cháu đến rồi à, lâu rồi không gặp cậu nhớ cháu quá!

Đứng đối diện với họ là một người đàn ông khá lớn tuổi, cô đoán khoảng chừng 55 hay 56 tuổi gì đó. Gương mặt ông ấy góc cạnh, các đường nét vô cùng cân đối chỉ là nếp nhăn đã ngầm ám chỉ ông là một người đã chịu nhìu gió mưa của cuộc đời. Khuôn mặt của ông ấy khá nghiêm nghị khi cười rộ lên lại trông khá giống một người à không là hai người. Ông ấy xưng cậu với Đăng Nguyên, lẽ nào..... Hân Di bán tính bán nghi.

- Vâng, cũng vài năm rồi. Sức khỏe của cậu sao rồi? Cháu nghe anh Huy bảo cậu bị bệnh.

- Không sao, bố mẹ cháu vẫn đang du lịch vòng quanh thế giới hả?

Ông ấy lại bật cười, mà Hân Di sao khi nghe ông ấy nói câu này cũng mím môi cười, thì ra Đăng Nguyên đã gặp được bố mẹ của mình, không những thế bố mẹ anh còn có sở thích “ ngao du sơn thủy” ấy nữa.

- Vẫn đang ở Ai Cập, xong tiệc cậu cũng nên bay sang đấy làm một chuyến du hành với bố mẹ cháu rồi.

- Thằng nhóc này! 

Cả hai người nói chuyện vui vẻ, Hân Di cũng không tiên xen vào, nói thêm mấy câu nữa, tầm mắt ông ấy di chuyển sang cô với vẻ nghi hoặc.

- Đây là...?

- À, cô ấy là Hân Di, thanh mai trúc mã của cháu ở cô nhi viện năm xưa. 

Câu “ thanh mai trúc mã” từ miệng Đăng Nguyên bật ra khiến hai má Hân Di đỏ bừng. Cô không ngờ anh lại nói như vậy nhất thời có hơi ngại, cất giọng lí nhí.

- Cháu chào bác!

- A, chào cháu. Không ngờ thanh mai trúc mã của Đăng Nguyên lại xinh đẹp như vậy.

Ông ấy mỉm cười thân thiện, thuận miệng khen ngợi, Hân Di nghe thấy càng thêm ngại ngùng.

- Bác quá khen rồi ạ!

- Thôi hai đứa cứ tự nhiên, bác đi chào hỏi một số khách khứa.

Nói rồi ông ấy rời đi. Cô đưa mắt quan sát những người xung quanh, ai ai cũng diện những bộ cách đắt tiền, đủ để thấy sự giàu có của họ. Nhìn sang hướng khác cô mới phát hiện dáng người nổi bật của hai người, một nam một nữ. Là Hiểu Nhi và Khắc Huy. Hai người đều đang say sưa trò chuyện với một cô gái xinh đẹp nào đó, thoạt nhìn hình như cô gái đó không phải người Việt Nam. Trên tay cô gái đó đang bế một đứa bé gái xinh xắn, cô không còn xa lạ gì với đứa bé gái đó nữa, là Thiên Hương. Rất nhanh ánh mắt của Thiên Hương đã di chuyển sang bên này vừa vặn nhìn thấy cô. Nó nhìn chăm chú hồi lâu sau đó mỉm cười quay sang nói gì đó với bố mẹ nó. Cô đoán chắc là nó đã nói rằng nó nhìn thấy cô, muốn sang chỗ cô thì phải, Thiên Hương vẫn luôn dành một tình cảm đặc biệt cho cô mà. Đúng như dự đoán không lâu sau co gái kia đã thả con bé xuống, Hiểu Nhi nói một hai câu gì đó với cô gái kia rồi cả ba người họ lần lượt tiến về phía này. 

- Cô xinh đẹp!

Thiên Hương nhanh chóng sà vào người Hân Di, cái miệng bé xíu cất tiếng gọi nũng nịu. Hân Di không kìm lòng được cuối xuống bế con bé lên.

- Thiên Hương có nhớ cô không?

- Nhớ ạ, con nhớ cô lắm!

Nói rồi con bé vùi mặt vào cổ cô khiến tất cả bật cười, Hiểu Nhi nhìn thấy con mình quý Hân Di như vậy không khỏi trầm trồ.

- Nó cứ nhắc em mãi, ngày nào cũng đòi gặp cô xinh đẹp.

Hân Di mỉm cười đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc con bé. Cô quay sang nói với Hiểu Nhi.

- Dạo này chị khỏe chứ?

- Chị khỏe. Nghe Đăng Nguyên bảo em đang quay phim ở đây nên chị nhờ nó mời em đến dự tiệc. 

Cô gật đầu cười nhẹ, ánh mắt thầm quan sát Hiểu Nhi. Hôm nay chị ấy xinh đẹp lạ thường. Trên người mặc bộ váy dạ hội màu be đuôi cá khiến từng đường nét trên cơ thể đều hiện lên rõ ràng. Có một chút xinh đẹp nhưng phần lớn là quyến rũ chết người. Mái tóc búi cao, lộ ra vầng trán thông minh, sáng sủa, ánh mắt sáng ngời dưới ánh đèn càng rực rỡ. Có lẽ chị ấy là một cô gái khá bướng bỉnh. Hân Di lại nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh chị ấy, Khắc Huy. So với vẻ chững chặc của Đăng Nguyên tối nay, Khắc Huy lại ở một hình tượng khác. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen cùng quần âu màu xám đậm, anh không đeo ca vát, chỉ khoác hờ chiếc áo vest cùng màu xám, áo để hở hai cúc, trông có vẻ tùy hứng nhưng lại đỉnh đạc, nam tính. Cả hai người bọn họ khi đứng cạnh nhau lại tạo nên một khung cảnh đẹp đẽ, không cho phép người thứ ba bước vào. Hân Di không thể không thừa nhận, họ rất đẹp đôi.

- Chị đã có ý mời sao em nỡ từ chối. Với lại em cũng đến để chiêm ngưỡng bộ sưu tập mới chứ.

Dứt lời, chị ấy liền bật cười, nụ cười ấy hòa tan vào trong ánh mắt, một nụ cười hàm chứa hạnh phúc và thỏa mãn. Đúng, chị ấy đã thành công vững chắc trong cả sự nghiệp lẫn hôn nhân. Hân Di có đôi chút ghen tỵ.

- Chị không chỉ mời em đến chiêm ngưỡng đâu. Tối nay chị muốn thông qua một thiết kế nổi bật trong bộ sưu tập để chọn người đại diện. Mà em chính là một ứng cử viên sáng giá.

Câu nói ấy khiến Hân Di sững người trong giây lát, cái này Đăng Nguyên không có nói với cô. Hân Di vô thức ngẩng đầu nhìn Đăng Nguyên đang trò chuyện cùng Khắc Huy gần đó. Trong khi cô còn đang chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên, tiếng động khá lớn ở cửa ra vào thu hút ánh nhìn của mọi người. 

Dáng người con gái quyến rũ trong váy dạ hội màu đỏ rực đang khoát tay người đàn ông tiến vào trong. 

Hóa ra tối nay Yến Du cũng có mặt.

Có lẽ vì vị trí người đại diện.