Tất cả mọi người trong kháng phòng đều nhất loạt nhìn về phía cửa chính, nơi Yến Du vừa xuất hiện. Cô mặc bộ váy dạ hội màu đỏ tươi, vạt trước dài đến đầu gối, vạt sau có tà kéo dài. Bên trên có đính đá lấp lánh, phía trước có phần trên xẻ sâu khoe vòng 1 gợi cảm. Nếu lúc này đem Yến Du và Hân Di ra so sánh thì sẽ tạo nên một sự đối lập rõ ràng. Hân Di đẹp một cách ngây thờ và thuần khiết trong bộ dạ hội màu trắng, đối lập hoàn toàn với một Yến Du quyến rũ, gợi cảm trong bộ dạ hội màu đỏ. Hai người hai cá tính cùng đồng thời xuất hiện tại buổi tiệc đã làm dấy lên không ít ý kiến để mọi người tranh luận.
So với sự xuất hiện của Hân Di thì Yến Du có vẻ rầm rộ hơn nhiều. Cô nàng bước vào đã mỉm cười thật tươi, Hân Di không thể phủ nhận Yến Du đẹp theo một cách rất riêng. Giống như lúc này làn da trắng hòa vào trong sắc đỏ trông càng nổi bật hơn bao giờ hết. Yến Du thong thả khoác tay ông bầu Tiến Khoa chậm rãi tiến vào, khi đi qua chỗ Hân Di, cô nhếch miệng cười một cái, điệu cười đó làm Hân Di rùng mình. Chẳng biết nụ cười đó của cô ta có ẩn ý gì.
- Cô gái đó cũng xinh đấy, mỗi tội đi đến đâu cũng kéo cả đống nhà báo.
Hiểu Nhi nhìn theo cái bóng của Yến Du hòa lẫn vào trong đám đông chép miệng lắc đầu. Hân Di chỉ cười cười không lên tiếng.
Hơn 10 phút sau, khi khách khứa đã tới đông đủ, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Trong kháng phòng, mỗi người một góc trò chuyện vui vẻ. Hân Di bế theo Thiên Hương di chuyển đến một bàn trống ở góc phòng. Cả hai cô cháu trò chuyên vui vẻ, tiếng cười giòn tan thu hút không ít ánh mắt của mọi người gần đó. Đăng Nguyên đang nói chuyện với một vài người quen lâu lâu lại vô thức hướng mắt về phía cô rất lâu cũng không rời đi. Khung cảnh đó rất đẹp, rất bình dị. Cô ngồi trên ghế còn Thiên Hương ngồi trên đùi cô, không biết cả hai đang nói chuyện gì mà nụ cười hòa tan vào trong ánh mắt, nụ cười của hai cô cháu ngọt như kẹo đường. Chốc chốc cô lại đút một ít bánh ngọt cho con bé còn nó mỗi lần má miệng nhai bánh lại chu miệng hôn chụt vào má cô một cái. Rồi cả hai cô cháu lại nhe răng cười. Đăng Nguyên cứ nhìn mãi nhìn mãi khóe môi cũng cong lên. Anh ngắm mãi ngắm mãi cho đến khi có một bàn tay vỗ nhẹ lên vai mới giật mình trở lại. Khi quay sang đã thấy Khắc Huy đang nhìn mình.
- Có lúc anh cũng thắc mắc vì sao chúng ta bằng tuổi mà anh đã có con rồi còn em vẫn độc thân.
Anh ấy cũng theo tầm mắt của Đăng Nguyên nhìn về phía hai cô cháu đang vui vẻ phía trước, bên môi ẩn hiện một nụ cười khẽ khàng. Ánh mắt khi dừng lại trên người đứa bé gái càng thêm cưng chiều. Chính anh cũng không ngờ con gái mình lại thích cô gái đó đến như vậy, đúng là ở cô gái đó toát ra nét đặc biệt khác lạ, chính anh cũng không thể nói rõ ràng đó là gì. Chỉ biết cô luôn mang lại một cảm giác dễ chịu cho người đối diện mỗi khi tiếp xúc.
Nghe Khắc Huy nói vậy Đăng Nguyên cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ.
- Đành chịu thôi, em trai anh trồng cây si mười mấy năm cũng chưa khiến người ta gật đầu.
Lần này Khắc Huy im lặng như đang suy nghĩ gì đó lại như đang không mấy quan tâm câu trả lời của Đăng Nguyên, ít nhất thì Đăng Nguyên nghĩ như vậy cho đến khi...
- Em có tin duyên phận không?
Bất ngờ anh ấy hỏi một câu làm Đăng Nguyên lấy làm lạ, lúc nhướng mày quay sang đã kịp để ý thấy ánh mắt anh ấy dừng lại trên người Hiểu Nhi cùng nụ cười dịu dàng, bấy nhiêu cũng đủ để Đăng Nguyên hiểu. Tình cảm anh ấy dành cho Hiểu Nhi cũng sâu đậm như anh dành cho Hân Di vậy.
- Em tin!
Đúng, anh tin trên đời này có thứ gọi là duyên phận, có câu nói thế này “ Những người yêu nhau dù có đi xa cách mấy cuối cùng cũng sẽ trở về bên cạnh nhau.” Giống như anh và cô vậy, đi một vòng lớn, từ ngày gặp nhau năm 7 tuổi chia xa vì hiểu lầm rồi mười năm sau gặp lại mới nhận ra tình cảm đã cắm rễ trong lòng, sâu đến nổi có muốn nhổ cũng không thể.
Ít phút sau, nhạc trong kháng phòng chợt tắt, tất cả các ánh đèn đột ngột đổi màu như đang dồn tất cả hào quang về phía sân khấu. Mà lúc này trên sân khấu cũng bất ngờ xuất hiện một vị dẫn chương trình.
- Xin chào tất cả các vị quang khách đã đến với buổi tiệc kĩ niệm 20 năm thành lập tập đoàn H & H ngày hôm nay.
Anh ta nói tới đây chợt dùng lại, mà kháng phòng đang im ắng cũng vang lên tiếng vỗ tay, lớn dần lớn dần. Tất cả mọi người đã dừng lại cuộc trò chuyên ban nãy của mình để theo dõi những chuyện đang xảy ra trên sân khấu.
- Để mở màn cho dạ tiệc hôm nay, tôi xin mời chủ tịch hội đồng quản trị Phạm Khắc Huy lên phát biểu vài lời.
Lần này tiếng vỗ tay càng thêm lớn hơn.
Cái bóng cao lớn, đỉnh đạc của Khắc Huy từ một góc kháng phòng đang từ từ bước lên bục phát biểu.
Hân Di hướng mắt về phía sân khấu tập trung quan sát anh ấy. Thiên Hương thấy bố của nó ở trên đó thì không ngừng “cổ vũ” hết mình, còn không ngừng quay sang nói với Hân Di “ Bố con rất đẹp trai phải không cô?”. Những lúc như vậy Hân Di đều phải cười thật tươi kịch liệt gật đầu nó mới chịu ở yên.
Khắc Huy đã nhanh chóng đứng tại bục phát biểu, gương mặt bình thản, anh đưa tay chỉnh ca vát, ánh mắt quét khắp kháng phòng. Hân Di nhướng mày, lúc nãy anh ấy không hề đeo ca vát, chẳng biết chỉ trong chốc lát đã hô biến ở đâu ra. Nhưng cô phải công nhận so với dáng vẻ phong túng lúc nãy thì bây giờ khi có thêm ca vát anh ấy lại toát lên sức hút của một thương nhân, vừa nghiêm túc lại đĩnh đạc.
- Trước hết tôi xin gửi lời cảm ơn đến mọi người vì đã bỏ chút thời gian đến dự buổi dạ tiệc ngày hôm nay.
Giọng nói của Khắc Huy từ micro truyền đến tai trầm ấm toát lên một sức hút khó cưỡng. Anh đang tóm tắt lại quá trình hình thành tập đoàn cũng như những thành công đã đạt được và định hướng phát triển trong tương lai. Anh ấy nói còn mọi người lắng nghe say sưa đủ để thấy sức hút không hề nhỏ. Hân Di ở bên này còn nghe loáng thoáng có cô gái nói rằng “ Người đàn ông như thế này dù làm tình một đêm tớ cũng cam tâm tình nguyện lao thân vào lửa. Chỉ tiếc là anh ấy đã có vợ lại còn rất yêu vợ, thật đau lòng!”. Mấy lời đó lọt vào tai Hân Di không sót chữ nào, càng nghe Hân Di càng rùng mình, đúng là hài hước, suy nghĩ ấy mà họ cũng dám nghĩ ra.
- Cuối cùng, ngoài mục đích kĩ niệm 20 năm thành lập tập đoàn, thì buổi tiệc hôm nay còn có một mục đích khác đó là ra mắt mẫu thiết kế chủ đạo của bộ sưu tập mới, bộ váy dạ hội của nhà thiết kế Alice, đó cũng là bộ váy sẽ góp mặt buổi đấu giá diễn ra ở Paris vào ngày 15 tháng này. Chúng tôi cần tìm ra một người đại diện phát ngôn cho mẫu thiết kế trên.
Khắc Huy nói đến đây thì ngưng trong giây lát mà bên dưới mọi người đã không còn yên lặng, tất cả đều đang thảo luận về mẫu thiết kế độc nhất vô nhị trong bộ sưu tập lần này. Vốn dĩ các mấu thiết kế từ trước đến nay của Alice đều được mọi người đánh giá cao. Cộng thêm việc mẫu thiết kế lần này được chọn tham gia đấu giá đủ để nói lên giá trị của nó. Ai cũng mong chờ được chiêm ngưỡng bộ váy dạ hội ấy.
- Bây giờ không để mọi người chờ lâu chúng ta cùng mời nhà thiết kế Alice Trịnh lên giới thiệu về mẫu thiết kế!
Tiếng vỗ tay vang dội cả kháng phòng. Hiểu Nhi trong bộ dạ hội màu be đang từng bước tiến lên sân khấu, cô vừa xuất hiện đã thu hút không ít các máy ảnh. Ban đầu đây là một buổi dạ tiệc không công khai, nhưng cuối cùng Hiểu Nhi cũng đồng ý để một vài nhà báo vào kháng phòng với yêu cầu đợi sau khi buổi đấu giá kết thúc mới được đăng bài nếu không tập đoàn sẽ đứng ra kiện.
Hiểu Nhi đứng ở vị trí trung tâm nhất trên sân khấu, cô gật đầu nhẹ tỏ ý chào mọi người rồi mới cất tiếng.
- Cảm ơn mọi người. Ngay sau đây tôi sẽ giới thiệu với mọi người bộ váy dạ hội đặc biết nhất trong đêm nay.
Khi Hiểu Nhi vừa dứt tiếng tất cả mọi ánh đèn đều tắt phụt khiến không ít người hoang mang chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì. Nhưng hoang mang không bao lâu mọi người lại nghe tiếng nhạc du dương của đàn violon điểm xuyến trong bóng đêm. Và rồi trong bóng đêm đen kịt ấy một vài tia sáng nhỏ đã lóe lên trên sân khấu. Chậm rãi từng chút một lóe lên rồi sáng rõ hơn.
- Trời ơi, đẹp quá!
- Cái gì thế?
- A... ánh sáng màu xanh lục, ở đâu ra thế?
- Đó là gì?
Ngay tức khắc sau khi từng đốm ánh sáng màu xanh lục lóe sáng lên mọi người đã vô cùng ngỡ ngàng, ai nấy đều không giấu nổi vẻ tò mò với vật thể đang phát sáng trên sân khấu. Gần một phút sau tất cả ánh đèn mới nổi lên, màu vàng dịu đủ để làm nền cho thứ ấy. Trên sân khấu không biết từ lúc nào đã xuất hiện một ma nơ canh mà điểu đặc biệt chính là trên người ma nơ canh đang mặc một bộ váy dạ hội đẹp, độc đáo đến nỗi làm tất cả mọi người tròn xoe mắt kinh ngạc.
- Sao có thể làm ra bộ váy này?
- Tuyệt thật!
- Trời ạ, tôi có đang nhìn lầm hay không?
Lại không ít người tỏ ra không thể tin khi nhìn thấy bộ váy.
Trên sân khấu ngay lúc này đang trưng bày một bộ váy dạ hội màu xanh lam. Phần trên của váy được thiết kế theo kiểu vạt chéo, một bên có tay còn bên kia được thiết kế theo kiểu đóa hoa nở. Phần dưới chính là phần điểm xuyến quan trọng nhất của chiếc váy. Đằng trước dài hơn đầu gối 5cm gồm có hai lớp, lớp trong cùng là hoa văn nổi được thêu lên 5 đóa hoa mẫu đơn dọc theo eo, lớp ngoài là voan mỏng. Vạt sau dài đến đất được thiết kế kiểu đuôi công xòe ra rực rỡ. Trên mỗi mắt công được đính đá gì đó lấp lánh nhìn mãi nhìn mãi cũng không biết đó là loại đá gì, ai nấy đều thắc mắc về thứ ánh sáng màu xanh lục mà mình nhìn thấy. Tổng thể bộ váy chỉ có thể miêu tả bằng hai từ “ độc, lạ”
- Trước mặt mọi người đó là bộ váy dạ hội có tên là “ Ma thuật”. Sở dĩ có tên là ma thuật bởi vì nó có thể biến đổi khi không có ánh sáng. Mọi người hãy nhìn lại lần nữa.
Lại một lần nữa ánh đèn vụt tắt, thứ ánh sáng màu xanh lục lại phát quang rực rỡ hơn bao giờ hết.
- Trên mỗi mắt được khảm viên đá quý meteorolite, đó là loại đá có thể phát quang trong bóng tối. Loại đá được tôi sang tận tỉnh Vân Nam, Trung Quốc để đấu giá. Tiếc là lúc đó chỉ mang về được một miếng đá quý meteorolite rất nhỏ, nên không thể khảm mắt công đến độ hoàn mĩ nhất. Giá trị của viên đá rất cao.
Giọng của Hiểu Nhi đều đều vang lên tạo nên một hiệu ứng nổi trong màn đêm dưới sự phát quan của đuôi công trên bộ váy dạ hội mang tên “ ma thuật”.