"Ngươi." Kiều Tòng An nhấc tay muốn chỉ râu của hắn rồi lại sợ mình nhận lầm người, tay dừng ở giữa chừng lại buông xuống.
Nam tử theo bản năng sờ cằm của mình, nhìn nàng, thanh âm quen thuộc truyền đến, "Khó coi?"
Lúc này Kiều Tòng An mới xác định người trước mắt chính là Hoài Sơn, góc cạnh rõ ràng phác hoạ khuôn mặt của hắn, mang theo một chút bóng dáng khi còn bé, che lấp không đi chính là vẻ tang thương lắng đọng những năm tháng kia, thấy hắn đang chuyên chú nhìn mình, trong lòng Kiều Tòng An thoáng hiện cảm giác lo sợ không biết từ đâu tới.
Kiều Tòng An tránh tầm mắt hắn nói ra. "Không có."
Hoài Sơn lại lần nữa sờ cằm, chuyện là hai ngày trước Diệc Dao cùng Ứng Trúc hợp lực khuyên hắn cạo râu, nói cái gì mà nhị ca thành thân là đại hỷ sự, phải thay đổi diện mạo hắn mới xuống tay được.
"Ta cũng nhận không ra bản thân." Hoài Sơn cười khổ một tiếng, đã để râu nhiều năm như vậy, cạo xong soi gương, hắn thiếu chút nữa không nhận ra người trong gương.
"Ta vừa rồi cũng có chút nhận không ra." Hoài Sơn chứng kiến Kiều Tòng An nở nụ cười, khóe mắt đều để lộ ra vui vẻ, tâm tình của hắn đột nhiên cũng thoải mái lên.
"Ngươi đi phòng trước ngăn cản rượu thay Mộ Viễn được không, ba huynh đệ Vương gia kia, sợ là tối nay không muốn cho tiểu thúc trở về." Kiều Tòng An mỉm cười đi qua bên cạnh hắn.
Hoài Sơn quay đầu lại, giống như có cái gì bất đồng, nói không ra.
...
Sáng sớm hôm sau, Sở Mộ Viễn cùng Vệ Sơ Nguyệt thức dậy khá sớm, cùng nhau đến từ đường dâng hương kính trà cho Sở lão gia Sở phu nhân, cuộc sống của Vệ Sơ Nguyệt tại Sở gia chính thức bắt đầu rồi.
Sở Diệc Dao nói muốn để Sở Mộ Viễn nghỉ ngơi ba tháng, tốt nhất là có thể sớm một chút sinh hạ hài tử cho Sở gia càng thêm nhiệt náo, vì vậy nhận hết toàn bộ việc trên tay hắn qua, Sở Mộ Viễn ba tháng sáu bảy tám coi như nhàn rỗi.
Ba ngày lại mặt, Sở Mộ Viễn cùng Vệ Sơ Nguyệt tới tòa nhà trước khi xuất giá, Vệ Sơ Dương đã sớm chờ ở cửa, nhìn thấy tỷ phu đỡ tỷ tỷ xuống xe ngựa, khóe miệng vui vẻ không thể giấu đi, tỷ tỷ rốt cục xuất giá.
Dẫn hai người vào phòng trong, Vệ Sơ Dương đã thu thập không sai biệt lắm, sau ba ngày lại mặt hắn phải trở về Hồng Đều, chuyện trong cửa hàng còn rất nhiều.
Sở Mộ Viễn biết rõ tỷ đệ có nhiều lời muốn nói liền ra ngoài cho hai người bọn họ không gian riêng, chính mình thì đứng ở trong sân, chắp tay nhìn bầu trời xa xăm.
Trong phòng, Vệ Sơ Dương nhìn sắc mặt tỷ tỷ không sai, yên tâm rất nhiều, "Tỷ, sáng sớm ngày mai đệ sẽ về, tỷ ở đây cùng tỷ phu sống qua ngày thật tốt, không cần lo lắng cho đệ, trong nhà đã có Lan bà bà rồi."
Vệ Sơ Nguyệt cảm thấy em trai thoáng cái đã trưởng thành, nhất là hai năm qua, càng lớn càng hiểu chuyện, nàng đều cảm thấy cao hứng, chỉ là để một mình hắn ở Hồng Đều, trong lòng mơ hồ có chút khổ sở.
"Đệ cũng đừng quá liều mạng, tuổi đệ còn nhỏ, nếu đám người trong nhà không phục đệ cũng đừng vội vã cậy mạnh, Vệ gia chúng ta ở Hồng Đều cũng là lão nghề làm lên, có gì không hiểu phải đi tìm Lam thúc, không được một mình đương đầu." Vệ Sơ Nguyệt dặn dò.
Vệ Sơ Dương gật đầu, "Tỷ, Sở gia so với nhà khác vắng vẻ hơn rất nhiều, tỷ nhanh chóng sinh hài tử cho Sở gia, như vậy cha mẹ cũng sẽ yên tâm, nên sinh vài cái."
Vệ Sơ Nguyệt gõ đầu hắn một cái, trừng mắt, "Đệ coi ta là heo?"
Vệ Sơ Dương nhìn tư thế muốn đấu võ cùng đại thẩm cửa hàng đối diện của tỷ tỷ, giả giọng lão thành giáo dục, "Tỷ, hiện tại tỷ là nhị thiếu phu nhân Sở gia, đừng bày ra bộ dáng như vậy nữa, đệ nghe người ta nói, nữ nhân là phải dịu dàng hiền thục, tỷ phải học đại thiếu phu nhân ấy."
Vừa dứt lời Vệ Sơ Dương lại bị nàng cốc một cái, bên tai truyền tiếng Vệ Sơ Nguyệt đè thấp nói, "Phải, về sau đệ liền cưới cô nương dịu dàng hiền thục, đừng như tỷ tỷ của đệ!"
Vệ Sơ Nguyệt phủi hắn nói sang chuyện khác, "Đừng cợt nhả, sau khi trở về việc trước tiên là phải ổn định mọi chuyện trong nhà."
Lúc này Vệ Sơ Dương mới nghiêm chỉnh lại, gật đầu, "Tỷ yên tâm, đệ sẽ không để bọn họ lấy bất kỳ thứ gì nương để lại."
Vệ Sơ Nguyệt đối với hắn cũng an tâm, lại bổ sung một câu, "Ta thành thân, bọn họ đưa tới cái gì đều trả lại, nương đã sớm không có bất cứ quan hệ nào với bọn họ."
"Tỷ, nương lưu lại thêu mẫu đệ để ở chỗ tỷ." Vệ Sơ Dương lấy ra một cái hộp, bên trong là nửa đoạn thêu mẫu cùng bản vẽ, "Cả ngày đề phòng bọn họ cướp mất còn không bằng để ở chỗ của tỷ cho an toàn."
Vệ Sơ Nguyệt vốn không đồng ý, thứ này trước khi nương mất có dặn là phải lưu lại cho em dâu, nghe hắn nói như vậy cũng không cự tuyệt nữa, "Vậy ta tạm thời giữ giúp đệ."
Tỷ đệ hai người nói hồi lâu Vệ Sơ Nguyệt còn chưa chịu ngừng, buổi chiều lúc rời đi, cảm xúc Vệ Sơ Nguyệt có chút xuống thấp, nàng chỉ còn một thân nhân là đệ đệ, muốn gặp lại, không biết phải đợi tới khi nào.
"Nếu hai người muốn thường xuyên gặp mặt, cũng có thể để đệ ấy đến Kim Lăng." Bên tai truyền đến âm thanh của Sở Mộ Viễn, Vệ Sơ Nguyệt ngẩn ra, lập tức lắc đầu, "Đệ ấy ở đó có thể qua vô cùng tốt." Đến Kim Lăng sẽ mang tiếng phụ thuộc Sở gia, nàng không muốn như vậy.
Sở Mộ Viễn nhìn ánh mắt kiên trì của nàng, không lên tiếng nữa, hắn hiểu không phải là mỗi nữ tử đều phải phụ thuộc vào trượng phu mới có thể sống, điển hình như Diệc Dao, hay như tân nương tử trước mắt hắn đây.
Nhưng trong lòng Sở Mộ Viễn vẫn hi vọng, mình có thể trở thành chỗ dựa để người trước mắt có thể ỷ lại, các nàng xứng đáng nhận được yêu thương che chở, được người yêu thương.
...
Có lẽ là phù bình an Kiều Tòng An mang Sở Diệc Dao đi cầu hiển linh, sáu tháng cuối năm Sở Diệc Dao bình an trải qua, không có nửa điểm bất ngờ xảy ra, càng không có người đến Sở gia nháo loạn gì.
Đầu tháng mười, thương thuyền xuất phát đi đến Đại Đồng, Sở Diệc Dao lần đầu tiên đến xem ruộng dâu mình mua.
Từ lúc Điền gia đem khế đất giao cho nàng, ruộng dâu này vẫn được các các nông hộ thuê như cũ, cho nên hàng năm ngoài tiền thuê đất cũng có thể nhận được một khoản thuế nhỏ, Sở Diệc Dao nhấc chân đi lên sườn núi nhìn xuống, vụ mùa đã thu hoạch, hiện giờ trên mặt ruộng chồng chất những đống cỏ khô, theo thôn dân nói, những đống cỏ khô này sau khi phơi khô xử lý sạch sẽ có thể dùng để lót xuống dưới giường, phía trên trải thêm đệm giường, mùa đông cũng đủ ấm áp.
"Nhị cữu, hắc sông cũng có thể thu hoạch được rồi, năm nay có khả năng cần rất nhiều." Sở Diệc Dao đang nghĩ có càng nhiều người mở cửa hàng gia vị giống nàng càng tốt, như vậy nàng vừa có thể bán thành phẩm, vừa bán nguyên liệu, hắc sông thu hoạch nhiều hơn, hoàn toàn có thể bán sỉ cho cửa hàng khác.
Hình Kiến Quốc nói. "Đều đã thu về, chờ phơi khô sẽ mài nhỏ."
Sở Diệc Dao nở nụ cười, đôi mắt hiện lên độ cong rất đẹp, lơ đãng nhìn khói bếp lượn lờ trong thôn cách đó không xa.
Chỉ chốc lát, có hai lão nhân đi về hướng nàng, người đi trước còn chống quải trượng, đến gần thấy rõ, trên mặt Sở Diệc Dao thoáng hiện vẻ kinh ngạc, "Trần lão?"
Đây không phải là lão nhân gia ngày đó dùng hai nghìn năm trăm lượng bạc mua một bức tượng Quan Âm sao, không ngờ còn có thể gặp được ở nơi này.
"Trí nhớ Sở tiểu thư thật tốt." Thẩm lão gia tử khẽ mỉm cười đi tới, Sở Diệc Dao vội vàng đưa tay ra đỡ ông, "Trần lão ngài cẩn thận chút, vùng này hai ngày trước mới vừa có mưa, mặt đất vô cùng trơn."
Thẩm lão gia tử đi lên sườn núi, Giang quản gia đi theo phía sau ông, gật đầu với Sở Diệc Dao một cái xem như chào hỏi.
"Thật là nơi địa linh nhân kiệt a." Thẩm lão gia tử thở dài một hơi, nhìn qua một mảnh ruộng dâu lớn như vậy, đâu chỉ là địa linh nhân kiệt, đáng nhẽ ra phải là vật trong túi ông rồi.
Sở Diệc Dao nghe ra trong ngữ khí của ông có chút tiếc hận, cười nói tiếp. "Địa linh thì cháu đã nhìn ra, về phần nhân kiệt, chẳng lẽ nơi này có người tài nào ạ?"
"Nha đầu, đấy là do ngươi không biết, năm sáu mươi năm trước, có một đại nhân vật từ nơi này bước ra, hiện giờ chính là nội các đại thần - Tiền Chính, người này một đời chưa lập gia đình, tận sức với đất nước, đào lý khắp thiên hạ, còn bồi dưỡng ra không ít nhân tài." Tính thời gian khi Tiền Chính đến Lạc Dương, Sở lão gia còn chưa ra đời, tất nhiên Sở Diệc Dao không biết người này là phải.
"Hắn cả đời làm quan thanh liêm, nếu không ruộng dâu này cũng không phải chỉ để phí như vậy." Thẩm lão gia tử bội phục nhất là quan phong của Tiền Chính, làm nội các vài chục năm, hắn có thể giúp mở một cánh cửa cho đám thương nhân ở Kim Lăng phát triển tốt hơn, nhưng lại chưa từng tranh thủ cho nguyên quán của mình, nếu đổi lại là ông, ông cũng không làm được.
"Cháu lại cảm thấy ruộng dâu như bây giờ vẫn rất tốt." Sở Diệc Dao nhìn qua này một vùng núi rừng trước mắt, lộ ra cảm giác chất phác ở trong thành Kim Lăng không thể có, lại nói tương lai không lâu sau, nơi này còn là một mảnh của Hoàng thất, đây còn không phải Tiền Chính tạo phúc với các hương thân phụ lão ở quê nhà hay sao.
Thẩm lão gia tử nhìn gò má nàng, lại thầm cảm thán trong lòng, ánh mắt của nhị tiểu tử quả thật không tệ!
Sở Diệc Dao quay đầu lại, chứng kiến Thẩm lão gia tử đang nhìn nàng không khỏi cười cười, "Trần lão, nơi địa linh nhân kiệt như vậy, ngài cũng tính tới đây kiếm một tòa nhà để ở phải không?"
Trong lòng lão nhân gia còn đang oán thầm, ông muốn mua, chẳng phải đã bị nha đầu nhà ngươi cướp trước rồi sao.
Trần lão sờ râu cười, "Để xem một chút, có ý đó, không bằng nha đầu ngươi theo ta đi xem một chút."
"Hảo a." Sở Diệc Dao thấy sắc trời còn sớm, sảng khoái đáp ứng, mặc dù không biết thân phận của ông, Trần lão cũng không nói rõ, nhưng người vung tay một lần đặt đơn hai nghìn năm trăm lượng chắc hẳn cũng là đại gia, giao hảo nhất định không sai.
Giang quản gia nhìn lão gia được Sở tiểu thư đỡ đi xuống, trên mặt hiện lên ý cười, mấy lần gặp mặt lão gia cũng không nói trắng thân phận mình ra, không biết sau khi vào cửa nhị thiếu phu nhân sẽ có biểu cảm như thế nào.
Xa xa nhìn sang chính là khung cảnh ông cháu hai người tản bộ vui vẻ, Sở Diệc Dao thích loại cảm giác an bình này, nhìn bọn nhỏ trong thôn vui đùa ầm ĩ, tiếng động vật kêu to xen lẫn âm thanh xe ngựa lộc cộc, đi qua trước cửa nhà người dân, ngẫu nhiên còn có thể ngửi thấy mùi đồ ăn bên trong bay ra.
Thẩm lão gia tử thấy nàng cố ý thả chậm bước chân phối hợp với mình, ha ha cười, "Sở tiểu thư có nói mới vừa mười lăm, đã làm mai chưa?"
"Trần lão, cháu đã đính hôn cùng nhị thiếu Thẩm gia." Sở Diệc Dao cũng không giấu giếm gì, mọi người ở Kim Lăng cơ hồ ai cũng biết việc này, có thể là do Trần lão không thường đi ra ngoài nên không nghe nói đến.
"Đáng tiếc a, nhà ta còn có tên tiểu tử lớn hơn ngươi một chút, làm sao làm mai đây." Trong giọng nói Thẩm lão gia tử lộ vẻ tiếc nuối, Sở Diệc Dao cười, dứt khoát không tiếp lời chủ đề này.
Đi đến trước một hộ tương đối lớn, Thẩm lão gia tử dừng bước, cao giọng âm hô, "Không đi nữa, mệt quá, chúng ta đi vào xin miếng cơm."
Sở Diệc Dao dìu ông đi vào, nói với Hình Kiến Quốc, "Nhị cữu, cữu đi nói trước với đại nương kia một tiếng, phiền đại nương làm vài món ăn cho chúng ta, thanh đạm một chút."
Giang quản gia liếc nhanh Thẩm lão gia tử, đi theo vào trong phòng, hình kiến quốc đưa cho đại nương chút bạc, đại nương thu thập sạch sẽ để cho bọn họ ngồi xuống, Sở Diệc Dao nhìn đại nương tựa hồ đang tìm cái gì có thể pha uống, cười hô, "Đại nương, cho chúng ta mạch trà của các ngươi cũng được."
Đại nương nhìn bọn họ, có chút thẹn thùng, "Này... Này sao được." Mạch trà là nhà bọn họ tự phơi tự pha uống, quá bình thường.
"Không có gì đáng ngại, đại nương, ngài pha một chút để cho chúng ta nếm thử." Mạch trà cũng là một loại đặc sắc ở ruộng dâu này, Sở Diệc Dao đã đi qua một mảnh cuối thôn, chính là dùng để trồng toàn lúa mạch.
"Vậy để ta đi lựa cho các ngươi." Đại nương đi ra ngoài, kêu con dâu nhà mình đi tìm con trai về gϊếŧ gà, còn mình thì ra ra vào vào phòng bếp, chỉ chốc lát liền bưng tới cho bọn họ bốn tách trà, còn cầm ra một cái ấm để thêm.
Sở Diệc Dao đưa cho Thẩm lão gia tử truớc, xong mới bưng lên uống một ngụm, không giống trà thường ngày nàng uống, mạch trà này thuần một mùi thơm lúa mạch, màu sắc thì tương đối nhạt, trong chén còn nổi lơ lửng ít vỏ hạt mài nhỏ.
Sở Diệc Dao nếm trong mạch trà một chút vị đắng, ở nhà nông xào chế lúa mạch sẽ không kết hợp thêm bất kỳ gia vị đặc biệt gì, nghĩ xong, Sở Diệc Dao nói với Thẩm lão gia tử, "Trần lão ngài ngồi đây cháu đi ra ngoài một lát."
Sở Diệc Dao đi ra ngoài phòng, đại nương đang ngồi sàng gạo, Sở Diệc Dao đến gần, "Đại nương, ngài có thể cho ta xem ngài pha trà lúa mạch như thế nào không?"
Đại nương buông cái sàng xuống mang nàng đến một căn phòng, lấy ra một túi vải màu trắng bên trong là hạt lúa mạch khô quắt tròn tròn dẹt dẹt, còn lẫn vỏ hạt, hỗn độn đều cầm đi nghiền nhỏ, lựa ra pha trà uống, "Đại phu trong thôn nói cái này uống khai vị, giải nhiệt, có đôi khi bọn ta xuống đồng làm việc sẽ pha sẵn mang theo, mùa hè uống nhiều."
Sở Diệc Dao cầm túi hạt mạch kia, "Lúc xào có cho thêm gì không?"
Đại nương lắc đầu, "Thêm gì? Bỏ thêm lá trà đáng quý, chúng ta cũng uống không nổi, cứ uống như này là được."
Sở Diệc Dao cười cười trở về phòng, nhìn chén trà nghĩ một lát.
Bên tai truyền đến tiếng cười của Thẩm lão gia tử, "Nha đầu, ngươi nghĩ gì thế, xem ra trong mạch trà này lại có huyền cơ gì rồi?"
Sở Diệc Dao gật gật đầu, "Trần lão, ngài nói trà như vậy, hương vị cũng không tồi, tại sao ở Kim Lăng lại không thấy bán?"
"Quá bình thường, hương vị không đủ." Thẩm lão gia tử rất trực tiếp nói ra hai điểm, giống trình tự giai cấp vậy, cho dù một dạng đồ dễ uống nhưng quá phổ biến bình thường, tầng hạ cấp đều thích mua, người thượng tầng lại rất ít uống, trà cũng giống vậy, trà quý đắt tiền đại biểu thân phận địa vị cao mà nhóm thương hộ trong thành luôn muốn khẳng định địa vị sao có thể uống cái này, hương vị cũng không đủ tinh xảo.
"Nó bình thường thì làm cho nó quý hơn, hương vị không tốt vậy tìm cách cho nó tốt hơn." Sở Diệc Dao quay đầu lại, "Cùng là cải trắng giống nhau, phân lượng trong tiệm ăn nhỏ còn được nhiều hơn trong tửu lâu, hương vị cũng không tồi, nhưng bán trong tiệm ăn nhỏ thua kém hơn trong tửu lâu nhiều, không phải chỉ khác tấm bảng thôi sao."
Thẩm lão gia tử nghe nàng nói như vậy nở nụ cười, việc buôn bán xác thực đúng là như vậy, xem bộ dáng nóng lòng muốn nói tiếp của nàng, phối hợp hỏi, "Làm cho nó trở nên quý hơn, có thể, nhưng trước tiên thứ trà này phải uống thật tốt mới được."
"Trần lão ngài xem, trong chén có không ít mảnh vụn, điều kiện trong thôn không đủ, lúc pha trà cũng chưa lọc sạch sẽ, vừa rồi cháu đi hỏi đại nương, đại nương có nói là trực tiếp xào tốt rồi nghiền nát, đó là vỏ hạt không được sàng sạch sẽ, mùi vị bị nhạt đi không nói, còn có chút vị đắng." Sở gia không buôn bán trà, Sở Diệc Dao cũng rõ ràng trà nghiệp thành Kim Lăng đã ở thế bão hòa, muốn nhảy vào chia một chén súp, căn bản không thể duy trì được bao lâu, cho nên nàng trực tiếp đem ý tưởng này chia sẻ cùng Trần lão.
"Nếu kết hợp thêm chút nguyên liệu vào đây, xào khô rồi nghiền nát, sau đó lại thêm lá trà mài phấn vào xào tốt, hỗn hợp ở một chỗ, pha lọc bã sạch sẽ, mùi vị đó không phải là càng thuần hậu sao?" Sở Diệc Dao nghi vấn hỏi Thẩm lão gia tử, người sau linh quang vừa hiện, Sở Diệc Dao lại nói, "Thêm loại trà gì, bất luận bao nhiêu quý, phân lượng không thể nhiều bột lúa mạch, hương thơm lúa mạch mới là thiết yếu, như vậy còn không bán đắt sao?"
Giờ phút này vẻ mặt Thẩm lão gia tử nhìn Sở Diệc Dao cũng thay đổi, Thẩm gia buôn bán trà đã nhiều năm như vậy, chủng loại trà gì cũng có, mạch trà này căn bản không muốn nhập bán, bị nha đầu này nói như vậy, như kiểu bấy lâu nay ông vẫn coi Bảo Ngọc thành phế thạch!
"Nha đầu, sao ngươi lại nghĩ đến cái này?" Thẩm lão gia tử có chút kích động, lại uống mạch trà, bắt đầu tính toán nếm thử thứ này như nàng nói.
Sở Diệc Dao bị ông hỏi như vậy cũng có chút ngượng ngùng, "Cháu đối với trà không hiểu lắm, chỉ cảm thấy nếu trà hoa có thể tăng thêm nhiều loại một khối, vì sao mạch trà này không thể, chỉ cần tỷ lệ thích hợp, cháu nghĩ mùi vị này sẽ càng đặc biệt." Nàng đã dưỡng thành thói quen như vậy, phàm là chứng kiến những vật mới lạ sẽ nghĩ một chút giá trị của nó, nghĩ cách thay đổi nó để có thể bán tốt hơn.
Thẩm lão gia tử vui vẻ, khó trách Sở gia có thể vượt qua quãng thời gian kia không phá sản, hiện giờ còn càng ngày càng tốt, khó trách nhị tiểu tử có thể yên tâm đem mọi thứ của nó đều giao cho nàng, nếu không phải ông ngả bài trước, không biết nhị tiểu tử còn muốn giấu giếm bao lâu, Thẩm lão gia tử một bó tuổi hiếm khi nổi tâm tính gàn bướng toàn bộ đều dùng trên người cháu nội, quả nhiên vẫn là ông sáng suốt, sớm một chút ra mặt cướp người cho nhị tiểu tử, nếu để cho Tào gia cưới về, bọn họ cũng không biết phân biệt tốt xấu!
"Nha đầu, ngươi đều nói cho ta biết, không sợ ta trở về cứ làm như vậy, đoạt việc buôn bán của ngươi." Hồi lâu, Thẩm lão gia tử nghiêm túc hỏi nàng, có ý tưởng làm ăn sao có thể dễ dàng nói cho người khác biết như nàng.
"Trần lão ngài không biết sao, Sở gia buôn bán đồ sứ, lá trà này, thành Kim Lăng đã bão hòa, làm đến làm đi đều là những người đó, cháu đây rèn sắt làm bánh bao chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ, cái gì cũng không hiểu, chỉ dựa vào một món này không bao lâu cũng sẽ có người làm được, còn không bằng không làm." Sở Diệc Dao mị mị cười xua tay, nàng làm cho Nhị ca đi Hồng Đều nhiều lần như vậy, chuyện bức tranh thêu phỏng đoán cũng không còn xa, bất ngờ là huynh ấy lại đón cho nàng nhị tẩu về.
"Hay cho câu rèn sắt làm bánh bao, ha ha ha." Tiếng cười sang sảng từ trong nhà truyền đến, Giang quản gia đã thật lâu không thấy được lão gia cười như vậy, ánh mắt xem Sở Diệc Dao tăng thêm vài phần bội phục, thời điểm Thẩm lão gia tử cao hứng cùng mất hứng âm thanh nói chuyện đều khá lớn, ông lớn tiếng thô thanh thô khí nói với nàng, "Nha đầu không ngại Trần lão đem chủ ý này của ngươi trở về đi thử một chút, dấu làm món riêng!"
Sở Diệc Dao đối với Thẩm lão gia tử ha ha cười có một cổ cảm giác thân cận, cha mẹ mất từ nhỏ lại trải qua hai đời, khát vọng kết thân Sở Diệc Dao cao hơn người thường, bộ dáng Thẩm lão gia tử hiền lành như vậy, cảm giác chung đụng thật sự rất thoải mái, nàng nâng chén kính ông một ly, "Đến lúc đó Trần lão cũng đừng quên tặng cho cháu một chút nếm thử nha."
Hai người nói chuyện rất đầu cơ, một già một trẻ không có khúc mắc thân phận, ngồi ở đó nói, ngẫu nhiên Thẩm lão gia tử sẽ cao giọng nói chuyện, nụ cười trên mặt cũng không lui tán.
Cho đến khi đại nương bưng món ăn lên, giữa bàn đặt một cái nồi đất hầm gà mới mẻ, mở ra một cổ mùi thơm, Thẩm lão gia tử lôi kéo Giang quản gia cùng ăn, Hình Kiến Quốc cũng ngồi xuống, bốn người vây quanh cái bàn không lớn cùng dùng bữa.
Trong bữa cơm Thẩm lão gia tử còn uống hai chén rượu nông gia tự nấu, nhìn Sở Diệc Dao, chuyến này tới đây không uổng a.
...
Sau khi trở về Sở Diệc Dao liền bị Kiều Tòng An cưỡng chế ở nhà bù lại thêu thùa thời gian qua, ngoại trừ thời điểm lúc Hình Tử Ngữ thành thân được thả ra ngoài một chuyến, cái người tháng một năm sau liền xuất giá không thể cả ngày ở bên ngoài. Vệ Sơ Nguyệt cũng là người không chịu ngồi yên, sau khi Sở Mộ Viễn trở về cửa hàng liền phụ giúp Kiều Tòng An cùng nhau quản lý Sở gia, Kiều Tòng An nhàn rỗi liền chịu trách nhiệm quản chặt Sở Diệc Dao.
Tú công của Sở Diệc Dao không kém chỉ là đã lâu không luyện tập, nàng cũng có chút lo lắng, nhưng mấy năm qua nàng gấp rút đều là chuyện trong cửa hàng, căn bản không có chuẩn bị cho mình cái gì, cho mấy bức tranh thêu nàng dâu mới gả dùng làm quà ra mắt, nàng cũng phải tự mình làm cho xong.
Thời điểm trước năm mới, Sở Diệc Dao cuối cùng hoàn thành những vật này, trong sương phòng cách vách đã treo đồ cưới của nàng, đó là bộ đồ trước khi Sở phu nhân qua đời chuẩn bị cho nàng, hơi rộng một chút, sau khi đưa đi khuê phòng sửa chữa cầm về vẫn để ở đó.
Sở Diệc Dao xoa bóp huyệt Thái Dương, cả nhà đều cao hứng, nàng cũng phối hợp thuận theo lời mọi người, Tần tỷ tỷ lúc trước còn bị nhốt hơn nửa năm, nàng lúc này mới hai tháng đã không chịu nổi.
Khổng Tước để mọi thứ vào trong sương phòng, Sở Diệc Dao đi vào, đồ cưới đỏ thẫm yên lặng treo ở trên giá treo, bên cạnh là hộp đựng mũ phượng, bộ đồ cưới này kiếp trước nàng chỉ thấy qua hai lần, lần đầu tiên là nhị thẩm lấy nó từ trong nhà kho ra, lần thứ hai là Sở Diệu Lạc mặc khi xuất giá.
Ông trời cho nàng cơ hội, mới để cho nàng có thể trọng sinh sống lần nữa, việc ngốc trước kia làm còn chưa đủ nhiều sao.
Nhẹ nhàng vuốt đồ cưới, nương đi sớm, nhưng trong trí nhớ của nàng vĩnh viễn rõ nét, một người mẫu thân an tĩnh lại dịu dàng, làm việc quyết đoán, trên phương diện làm ăn còn nhạy bén hơn so với cha, người đem Sở gia quản lý ngay ngắn rõ ràng, chỉ tiếc mẫu thân chỉ kịp bồi dưỡng đại ca liền đi.
"Nương người yên tâm, con sẽ xuất sắc giống như người, sẽ làm tốt hơn, con còn muốn sống thật lâu." Sở Diệc Dao nhìn đồ cưới lẩm bẩm nói.
...
Một năm trôi qua rất nhanh, cuối năm bận rộn chuẩn bị qua đi, đầu năm Sở Diệc Dao đều không cần làm cái gì, chuẩn bị xuất giá.
Cuối năm ngoái cuối cùng cũng chấm dứt hai năm uống thuốc bổ, Sở Diệc Dao ở trong phòng xem danh sách của hồi môn của mình, có một phần ba gia sản Sở gia trợ lực, Sở Diệc Dao một mình đứng lên đã có thể trở thành một tiểu phú bà rồi.
Của hồi môn mang đến Thẩm gia không có khế đất ruộng dâu của nàng, kể cả những khế đất Thẩm Thế Hiên giao cho nàng, nàng cũng không tính liệt vào danh sách của hồi môn, phần cha mẹ chuẩn bị cho nàng đã đầy đủ, nàng cũng biết rõ hôn lễ của Thẩm đại thiếu gia chỉ sau khi nàng cùng Thẩm Thế Hiên thành thân hai mươi mấy ngày, danh tiếng của hồi môn vẫn nên lưu lại cho Thủy đại tiểu thư thì tốt hơn tốt, tại Thẩm gia, biết rõ hình thức trước sau an phận một chút nhất định không sai...
===============