Dịu Dàng Dành Riêng Người

Chương 10



"Tiểu Trì, mẹ tính mở tiệc chiêu đãi ở nhà, con muốn mời bạn đến không?" Đinh Nhã gõ cửa phòng Sở Tây Trì, nhẹ giọng hỏi.

Sở Tây Trì đặt cuốn sách trong tay xuống, mở cửa hỏi: "Khi nào ạ?"

"Tối mai."

"Vậy để con hỏi thử."

"Được." Đinh Nhã dịu dàng nhìn Sở Tây Trì đi đến bàn nhấc điện thoại lên, con trai bà vẫn vui vẻ như vậy, thích kết bạn, cũng rất ấm áp. Bà nhẹ nhàng khép cửa lại, lặng lẽ rời đi.

Ổ trú nhà Trì: Các anh em, lâu ngày không gặp nhớ tụi mày quá.

Kiếp sống trâu bò: Cuối cùng anh Sở cũng online!!!

Tên ngốc tới ăn một thanh Snickers đi: Anh Sở này! Trường mới thế nào??? Từ lúc mày chuyển trường đến giờ, bọn này nhớ tới mất ăn mất ngủ luôn rồi [khóc huhu.jpg]

Ổ trú nhà Trì:... Mai nhà tao đãi tiệc, đứa nào muốn đăng kí, tao đích thân đi đón.

Kem đá Vượng Vượng: Tao tới trước.



...

Sở Tây Trì phì cười nhìn điện thoại, bọn nó vẫn như vậy, không có ai bị bỏ quên, cho dù có cách xa bao nhiêu, lúc muốn gặp, là gặp.

Hắn thoát khỏi giao diện trò chuyện, nhìn hình đại diện trắng tinh trong mục tin nhắn, hắn nhớ lúc Tần Thu kéo hắn đi đại chiến tiện thể add Thú Trầm Châu luôn, mặc dù không đích thân yêu cầu nhưng trong lòng vẫn vui phơi phới.

Nhấn vào giao diện trò chuyện với Thú Trầm Châu, bên trên chỉ có một câu: "Yêu cầu xác nhận bạn bè của bạn đã được thông qua, bây giờ hai bạn có thể bắt đầu trò chuyện."

Hắn vỗ Thú Trầm Châu xong, bên kia hiện lên một tin nhắn "'Con cưng của trời' nói 'Tìm Trẫm làm gì?'", Sở Tây Trì phụt cười thành tiếng, Thú Trầm Châu đáng yêu quá đi mất, không ngờ còn thích diễn sâu thế.

Ngay lúc hắn còn đang ngẩn người, bên kia lại nhảy ra tin nhắn khác "Có gì không?".

Lạnh lùng thế cơ à, Sở Tây Trì dám chắc, Thú Trầm Châu vẫn đang diễn đây mà.

Ổ trú nhà Trì: Thảo dân bái kiện bệ hạ, thảo dân muốn mời ngài tham gia tiệc chiêu đãi tại nhà thảo dân, ngài có thể cho thảo dân chút mặt mũi không ạ? [Đáng yêu.jpg]

Con cưng của trời: Trẫm vừa hay đang rảnh, nói cho Trẫm thời gian lẫn địa chỉ.

Ổ trú nhà Trì: Tạ ơn bệ hạ, 7 giờ tối mai, mời bệ hạ đến nhà thần.

Con cưng của trời: Nhà ngươi ở đâu?

Ổ trú nhà Trì: Bẩm, khó nói lắm ạ, để thảo dân đích thân đến đón bệ hạ nhé! 6 giờ tối tập hợp trước cổng trường.

Con cưng của trời: Ok!

Con cưng của trời: [Trẫm chờ.jpg]

"Con cưng của trời" ở bên kia cong môi khẽ cười, phấn khích vì sắp được gặp cha mẹ đối phương.

Nếu để Sở Tây Trì biết được, cậu ta chắc chắn sẽ cho rằng mình mới ra khỏi viện tâm thần mất.

Vào hôm tiếp khách, Sở Tây Trì tùy ý tròng đại áo hoodie trắng rồi cưỡi chiến mã đến ga tàu điện ngầm từ sớm, sau đó đi tàu điện ngầm đến sân bay.

"Úi trời! Anh Sở hôm này đúng giờ thế!" Phùng Hạo khóc không ra nước mắt ôm chầm lấy Sở Tây Trì.

"...Quá khen quá khen, bọn mày nói 10 rưỡi, tao cũng không đến trễ đâu." Sở Tây Trì tỏ vẻ bất đắc dĩ.



"Mày không biết mười phút quý như vàng à?" Cổ Lạc Khởi ôm trán hỏi.

Sở Tây Trì ghét bỏ đẩy Phùng Hạo ra, ngại ngùng cười cười: "Ah hahaha, biết chứ! Tao thế nào chả nhẽ bọn mày còn chưa rõ à."

"Ờ phải phải phải, cũng không rước xe tới đón." Tiêu Từ ở bên cạnh đảo mắt nhìn Sở Tây Trì.

Chỉ thấy 'chủ nhà' rút điện thoại ra khỏi túi quần, ấn vài lần vào màn hình rồi đút lại vào túi.

Tiêu Từ: "...Đừng bảo DiDi cũng là cái bèo nhất đó chứ?"

Sở Tây Trì: "...Má, lại đoán trúng phóc?"

Mặc dù cà khịa lẫn nhau là thế, nhưng tình bạn giữa họ vô cùng bền chặt.

Ba người cho hành lý vào cốp xe, bực bội chen vào ghế sau. Cả đám từ bên giá rét lết xác qua đây, Sở Tây Trì không rước xe tới đón thì thôi đi, đứa nào đứa nấy ăn bận dày trục còn chen chật cứng đằng sau, rất là uất ức, Sở Tây Trì cũng chẳng để tâm tới cảm xúc của bọn họ. Cả ba ngấm ngầm thề thốt, xuống xe không tẩn Sở Tây Trì một trận quyết không làm người nữa.

Mặt trời đã chiếu đến mông, Thú Trầm Chấu mới dậy, cậu cầm điện thoại lên lướt một lúc, đánh vài ván vương giả, mới nhấc đôi chân vàng ngọc xuống giường.

Nắng bên ngoài sáng rỡ, tia sáng tóa ra khắp nơi khiến người ta dễ chịu.

Rửa ráy xong, bèn tròng đồ ngủ bằng nhung màu xanh đậm vào, chậm rãi xuống lầu, ngồi bắt chéo chân trên bàn ăn, từ tốn dùng bữa sáng, nói chính xác, gọi là bữa trưa mới phải đạo.

Thú Thu Thanh ngồi trên sô pha, ghét bỏ nói: "Anh, bớt bớt dùm cái!"

Thú Trầm Châu: "Ê, thằng kia, mày ngồi lên đầu tao đi này."

Thú Trầm Châu xắn tay áo chạy đuổi theo Thú Thu Thanh khắp nhà. Thú Thu Thanh càng lớn càng nghịch, cả anh nó nó cũng dám chọc, thế cũng thôi đi, đằng này còn ghét bỏ thằng anh nó ra mặt.

"Sì tóp, sì tóp, anh, em có chuyện muốn nói." Thú Thu Thanh giơ hai tay ôm đầu ngồi xổm trong góc. Thú Trầm Châu ra hiệu cho nó ngậm miệng, sau đó xoay người trở lại bàn ăn, bưng bát mì sì xà sì sụp.

Thú Thu Thanh biết ông anh nhà mình đánh nhau như bợm, không dám thốt ra lời nào, ỉu xìu ngồi lại ghế sô pha, chờ anh trai "dỡ lệnh cấm".

Dùng bữa xong, Thú Trầm Châu lặng lẽ đi tới phía sau Thú Thu Thanh, thấy nó không phản ứng bèn duỗi tay tát cho một phát.

"Móa, đồ ngu Thú Trầm Châu kia! Anh dám đánh em à, em phải mách mẹ." Thú Thu Thanh vốn đang ngẩn người, một tát kia trực tiếp vọt luôn chửi tục, tiếp đó còn vờ khóc lóc rùm beng một phen.



Thú Trầm Châu khinh thường liếc mắt: "Nói! Chuyện gì?"

Thú Thu Thanh sửa sang lại quần áo, đứng thẳng người, hắng giọng nói: "Thú tổng, tôi nói thẳng nhé, chủ tịch nói tối nay muốn anh tham dự tiệc chiêu đãi nhà họ Sở, còn nhấn mạnh dù muốn hay không cũng phải đi, cấm cãi!"

Thấy thằng em đần độn nhà mình hăng say diễn kịch, Thú Trầm Châu cũng vui vẻ phụ họa: "Tiểu Thú tổng cứ nói đùa, sao tôi có thể không đi được cơ chứ, tôi lại chả rõ con trai nhà đó à, nhờ cậu chuyển lời cho vợ chồng chủ tịch Thú, tôi sẽ đi, vả lại còn đi với con trai nhà họ Sở."

Cậu chàng vừa nói xong liền chạy tót đi mất, lục tìm áo vest trong đống đồ, hết ngắm lại nghía, trông chả đẹp tí nào, lại lục lọi lấy ra cái áo hoodie dưới đáy tủ, mới đầu cứ ngỡ đâu đen lấp lánh không đẹp, mặc vào trông cũng ổn phết. Mà có phải đâu, người ta là hoodie thuần đen cơ mà.

Cuối cùng, Thú Trầm Châu vận nguyên một cây đen, xong xuôi lại thấy y chang khách quý đi ăn tiệc. Bèn ngoắc Thú Thu Thanh sửa mũ cho mình.

Thú Trầm Châu: "..." Xanh lục chói thấy bà!

Cậu buồn bực thay thành áo hoodie trắng, cầm mũ ngư dân xanh lục xông tới chỗ Thú Thu Thanh.

Khá lắm, Thú Thu Thanh thành công bị ăn đòn.

Gần tới giờ, Thú Trầm Châu hừ lạnh với Thú Thu Thanh, đầu cũng không quay lại, bước ra khỏi nhà.

Nếu ba mẹ Thú Trầm Châu có ở nhà, sẽ để yên cho anh em nhà này làm rộn chắc?