Dịu Dàng Dành Riêng Người

Chương 11



Sở Tây Trì dàn xếp ổn thỏa cho đám anh em xong, nhìn thời gian, sau đó bảo tài xế nhà mình lái đi.

"Anh em? Ra ngoài à?" Phùng Hạo nghi ngờ hỏi.

"Bingo!" Sở Kỳ Trì nở nụ cười xán lạn, kích động giơ ngón cái với Phùng Hạo, một giây sau đó liền đổi mặt, lạnh lùng nói: "Không có thưởng đâu chớ có trông mong."

Sở Nhất Thiên từ trên lầu đi xuống, thấy Sở Tây Trì muốn ra ngoài, bèn hỏi: "Tiểu Trì, muốn đi đón bạn con à?"

"Vâng, giờ con đi luôn ạ."



Phùng Hạo, Tiêu Từ, Cổ Lạc Khởi y chang đánh mùi được có chuyện đáng ngờ ở đây, ba con người sáu con mắt nhìn chằm chằm hắn, Sở Tây Trì xấu hổ cười cười.

"Được đấy, đón bọn này thì gọi xe, gọi cũng thôi đi, còn kiếm ngay cái gói rẻ bèo, giỏi, giỏi lắm, khỏi bạn bè gì nốt." Phùng Hạo nổi quạo.

"Ấy đừng đừng, tao sai rồi sai rồi mà, tao thấy chú Trương cũng lớn tuổi rồi, bọn mày nghĩ thử coi, từ đây tới sân bay bao xa chứ, không bằng để chú ấy nghỉ một lúc."

Ba đứa nó cộng thêm Sở Nhất Thiên: Bịa đi, bịa tiếp đi, đây coi thử đằng ấy bịa được tới đâu.

"Được rồi, nhờ mọi người chuyện này." Sở Tây Trì dùng chất giọng õng ẹo làm nũng.

Người có mặt ở đó: Oẹ!!!

Sở Tây Trì nhìn cả đám ghét bỏ ra mặt, cũng không đóng kịch nữa, nói thẳng: "Các bạn thân mến, tao Sở Tây Trì, đẹp trai ngút ngàn, đánh nhau như cuồng phong bão táp, có điều từ lúc chuyển tới Đông Cương tới giờ chưa từng động tay động chân bao giờ, cho nên bạn yêu ơi, mọi người có thể giúp mình giữ bí mật được không nè."

Trong đôi mắt sáng lấp lánh kia tràn đầy cầu xin, cả đám nhìn mà da gà da vịt nổi lên rần rần. Nhanh chóng gật đầu rồi tống người ra khỏi nhà.

Sở Tây Trì sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy xong, lòng đầy mỹ mãn đi đón bạn cùng bạn thân yêu của mình.

Về phía Thú Trầm Châu, cậu đến sớm những 20 phút, chờ không cũng chán bèn ngồi xổm ở cổng trường đánh Vương giả.

Có lẽ cậu không biết rằng, cuối tuần vẫn còn một vài giáo viên sẽ ở lại tăng ca, hoặc trực tiếp ở trong trường.



Trong 20 phút này, Thú Trầm Châu hết chạm mặt Dương Trần, lại đụng phải hiệu trường cùng lãnh đạo ăn liên hoan trở về, ai nấy đều hỏi Thú Trầm Châu làm gì ở đây vào giờ này, còn hỏi cái gì mà dạo gần đây có chăm chỉ học hành không.

Thú Trầm Châu:... Đen vãi!

Bíp bíp! Một chiếc ô tô dừng trước mặt Thú Trầm Châu, Sở Tây Trì hạ kính xe xuống, bảo Thú Trầm Châu đi lên, ai ngờ đâu...Thú Trầm Châu tê cứng cả chân.

Cửa xe mở ra, Sở Tây Trì tới trước mặt cậu, bất đắc dĩ cười nói: "Cậu ngồi ở đây bao lâu rồi đấy? Đứng dậy có được không?"

"Cũng đâu...20 phút chứ nhiêu." Thú Trầm Châu cười ngại, Sở Tây Trì đỡ cậu dậy, nhưng chân thì tê cứng không cách nào động đậy được.

"Cậu giỏi thật đấy, không biết tìm chỗ ngồi đợi một lúc à? Phòng bảo vệ cũng được mà!" Tiếp đó, Thú Trầm Châu cảm giác hai chân lơ lửng trên không trung, cậu bị Sở Tây Trì dễ như trở bàn tay nhấc bổng lên.

Sở Tây Trì: Hửm? Gầy thế này? Mặt cậu ấy sao đột nhiên đỏ bừng vậy? Nóng quá à?

Thú Trầm Châu: Hả? Sao cứ cảm thấy tim cậu ta đập nhanh thế chứ! Mình nặng quá à?

Thẳng nam!

Sở Tây Trì đặt Thú Trầm Châu lên băng ghế sau, kế đó vòng qua bên kia ngồi xuống.

Tự đỡ chân Thú Trầm Châu lên chân mình, Thú Trầm Châu giật nảy cả người, nhưng cũng không tránh đi.

"Cậu? Làm gì đấy?" Lúc nên diễn vẫn phải diễn.

Sở Tây Trì mặt không đổi sắc nói: "Xoa giúp cậu."

Chú Trương: Nói như đúng rồi ấy, chẳng phải tìm cớ ăn đậu hủ người ta cơ à, quả là người trẻ tuổi, chú hiểu cả mà.

Tiệc chiêu đãi đã bắt đầu, khách khứa cũng đến đông đủ cả, mùa đông trời nhanh tối, sao giăng đầy cả trời, hoa viên cùng đại sảnh vô cùng đông vui. Đặc biệt là năm thiếu niên ngồi trên xích đu ngắm sao, nổi bật cả một mảnh sân.