Dịu Dàng Dành Riêng Người

Chương 15



Lúc bổ túc, Thú Trầm Châu cứ thả hồn đâu đâu, bị Sở Tây Trì dùng bút gõ vào đầu mấy bận, giận đấy nhưng lại không dám mắng, suy cho cùng, cũng là bạn trai nhà mình mà.

"Cậu xem câu này, biết rằng A lớn hơn B, và A vuông góc với B..." Sở Tây Trì thì chăm chú giảng bài, Thú Trầm Châu lại cứ nhìn chăm chăm vào mặt con người ta, tâm trí phút chốc không cánh mà bay.

Sở Tây Trì chú ý tới ánh mắt của Thú Trầm Châu, quay đầu sang, chỉ thấy Thú Trầm Châu lúng túng gãi mũi, ánh mắt né tránh, ước gì có ngay cái hố cho mình chui vào.

Sở Tây Trì cười cười, xoa đầu Thú Trầm Châu: "Anh Thú, cậu muốn nhìn thì cứ nhìn, cũng đâu phải không cho cậu nhìn."

"Tôi...tôi đang xem đề, ai...ai nhìn cậu chứ."



Sở Tây Trì giỏi thật, chỉ một câu nói một động tác thôi đã khiến ai kia mặt mũi đỏ bừng như rỉ máu.

"Rồi rồi rồi, anh Thú nhà ta giỏi nhất rồi."

Thú Trầm Châu: Ai là anh Thú nhà cậu chứ!

Cậu ôm Sở Tây Trì, vùi đầu vào cổ hắn bất động.

Ngày nào cũng lặp tới đảo lui, Thú Trầm Châu cũng ngán tận cổ rồi, cứ vùi đầu khắc khổ học bài, nền tảng cậu lại tốt, học lại nhanh, thành tích tiến bộ tột bậc, Sở Tây Trì không khỏi than thở: "Trẻ nhỏ dễ dạy."

"Tôi coi cậu là bạn trai, cậu lại coi tôi như con nít đấy à."

Cậu đẩy Sở Tây Trì một cái, Sở Tây Trì ngã vật ra giường, Thú Trầm Châu thuận thế quỳ xuống cù vào người hắn, Sở Tây Trì nhột muốn điên rồi.

Biết Sở Tây Trì cực kì sợ nhột, liền bám lấy không tha.

Sở Nhất Thiên và Đinh Nhã nghe thấy tiếng cười của cả hai vọng lại, không khỏi cảm khái: "Đúng là tuổi trẻ mà."

Rất nhanh, năm mới cũng tới. Thú Trầm Châu không những về nhà, còn dắt theo Sở Tây Trì theo mình.



Nít ranh Thú Thu Thanh từ xa xa trông thấy cả hai nắm tay đi vào, đã đoán được đại khái rồi, lập tức đi bẩm báo với mẹ: "Mẹ, anh con hình như dẫn theo bạn trai về, còn là bạn cùng bàn với ảnh nữa cơ."

"Thật không đấy? Con trai mẹ có tiền đồ đấy, cuối cùng cũng cong rồi à."

Tiêu Uyển làm việc trong ngành công nghiệp tiểu thuyết Đam mỹ cũng phải đâu được mười bảy năm, điều bà mơ ước bấy lâu nay chính là có ngày con trai có thể dẫn bạn trai về nhà ra mắt, này chả phải ước nguyện thành hiện thực rồi à.

Bà hớn hở thay đồ ngủ ra, vội vàng vào bếp chuẩn bị đồ ăn ngon cho con dâu, còn không quên khịa Thú Thu Thanh: "Con cũng lo kiếm bạn trai về đi, thôi đừng, dẫn bạn gái về là được rồi."

Đang nói, Thú Thú Thanh đã vào tới nơi, theo sau là Sở Tây Trì, Tiêu Uyển vội giao lại nhà bếp cho Thú Thu Thanh, tự mình chạy ra đón tiếp.

"Ôi cha, là bạn trai của Tiểu Châu đấy à, mau vào đi cháu."

Tiêu Uyển kéo Sở Tây Trì đến phòng khách, Thú Trầm Châu đứng trước cổng, nhìn bạn trai mình bị mẹ kéo đi mà bất lực.

"Mẹ, mẹ không thấy con à?"

"Tự vào đi, mẹ nói chuyện với Tiểu Trì cái."

Sở Tây Trì không biết phải làm gì, tuy Thú Trầm Châu đã nói trước Tiêu Uyển rất nhiệt tình, không ngờ còn niềm nở hơn nhiều.

"Mẹ, cánh gà chiên xong rồi." Thú Thu Thanh kêu la trong bếp, giải cứu Sở Tây Trì một phen.

Sở Tây Trì bị hù một phen.

Thú Trầm Châu đứng dậy, tính lén dẫn Sở Tây Trì vào phòng mình, thoát khỏi móng vút của Tiêu Uyển.

Cứ thế, Sở Tây Trì đón năm mới ở nhà Thú Trầm Châu, Sở Nhất Thiên lẫn Đinh Nhã cũng tới, hai nhà cười nói vui vẻ, thi nhau trêu hai người, Sở Tây Trì còn đỡ, da mặt dày, chứ Thú Trầm Châu đã muốn chui đầu xuống hố từ thuở nào rồi.