Yến Hạ dần đều chỉnh lại hơi thở, sự bất ngờ vẫn chưa vơi đi.
" sao... sao cậu lại ở đây thế? Không lẽ cậu... cậu cũng đi học muộn sao?."
Trương Đức Anh nhếch miệng cười nhẹ lắc đầu, tay cầm khăn lau mồ hôi trên trán Yến Hạ.
Yến Hạ bình tĩnh lại, cầm lấy chiếc khăn tay, tự lau cho mình, hỏi
" Vậy sao cậu lại ở đây?"
" Tìm cậu."
" Xin lỗi nha. Làm phiền cậu rồi, hôm qua mệt quá nên hôm nay mình ngủ muộn mất."
" Ừm. Ngủ có ngon không?"
Yến Hạ ngỡ ngàng, không ngờ trong tình cảnh hiện tại mà cậu ấy có thể hỏi câu ấy một cách bình thản như vậy.
" Thôi không kịp đứng nói chuyện với cậu nữa tớ phải chạy nhanh đến trường đây. Tạm biệt!" Yến Hạ chạy về phía trước, đột nhiên bị Trương Đức Anh nắm lấy cánh tay, cô quay đầu nhìn cậu ấy với vẻ mặt đầy thắc mắc.
" Sao vậy?"
" Không cần gấp như vậy."
" Tại sao chứ? Trễ lắm rồi đó."
" Không sao. Cậu chỉ cần đi theo tớ."
" Đi đâu cơ? Sao lại không đến trường?"
Trương Đức Anh nhìn Yến hạ với đôi mắt kiên định và sâu xa, đưa lại gần mặt Yến Hạ hỏi
" Cậu tin tớ không?"
Suy nghĩ một chút rồi Yến Hạ cũng gật đầu mà đi theo.
" Chúng ta sẽ đi đâu?"
" Cứ việc theo tớ."
" Mà sao cậu ra khỏi trường được vậy?"
" Chuyện dài lắm"
" Dài cỡ nào cơ?"
" Tớ đi đến chỗ ban dựng sân khấu, phụ giúp họ sau đó tìm đến giáo viên phụ trách nói thiếu đồ cần phải đi mua và thế họ cho mình đi."
" Vậy sao cậu lại đi về hướng nhà mình?"
" Tớ nói rồi mà mục đích của tớ là tìm cậu. Không định về phía này thì sẽ đi đâu?"
" Ừm...Mà sao lúc nãy lại gọi tớ như thế?"
" Như nào?"
" Hình như là công chúa...."
" Vậy sao... Có lẽ tớ cất công làm việc 30 phút có thể chạy đi cứu công chúa vậy mà công chúa không cần nụ hôn hoàng tử đã tỉnh dậy sau cơn ngủ nướng rồi." Trương Đức Anh quay sang nhìn Yến Hạ với ánh mắt trêu ghẹo vô cùng hớn hở.
Yến Hạ ngượng đỏ cả mặt.
Cậu ấy đang chọc mình!
Mình chỉ là ngủ quên thôi, chưa thể nào gọi là ngủ nướng được!
Làm như là công chúa ngủ trong rừng vậy!
" Tớ... Tớ không phải là công chúa ngủ nướng đâu, cũng không có hoàng tử nào thích công chúa như vậy đâu"
" Không có hoàng tử công chúa không cô đơn sao?"
" Đâu phải công chúa nào cũng có hoàng tử đâu."
Trương Đức Anh hiện lên nét trầm tư suy nghĩ rồi ngước nhìn những đám mây trắng như đàn cừu non trên bầu trời xanh của sáng sớm.
" Cậu nói đúng. Công chúa có thể không cần hoàng tử nhưng nhất định nàng phải có một kị sĩ ở bên."
Yến Hạ bất ngờ bởi câu nói có vẻ vô tình nhưng lại đầy ẩn ý này của cậu ta.
Kị sĩ sao?
Hoàng tử là người công chúa sẽ yêu thương nhưng kị sĩ sẽ luôn là người bảo vệ công chúa...
" Vậy công chúa liệu có yêu người kị sĩ đó không?" Yến Hạ ngước nhìn Trương Đức Anh với đôi mắt ngây thơ.
" Tớ cũng không biết"
" Ừm cũng đúng làm sao cậu có thể biết được."
Cô nghĩ,
Tớ biết. Công chúa đã yêu thầm kị sĩ.
Nhưng... Kị sĩ không thể biết được, cũng như cậu vậy.
" Tới rồi." Trương Đức Anh dừng lại trước một cửa hàng tiện lợi.
Yến Hạ cũng thoát ra khỏi những suy tư lúc nãy, theo sau Trương Đức Anh như một cái đuôi mà bước vào.
" Chúng ta sẽ mua gì thế?"
" Dây cước, đinh vít,..."
" Cũng nhiều ha"
" Ừm cậu qua khu bên đó lấy giúp mình dây cước, tớ qua đây lấy thứ khác."
" Ừm, tớ biết rồi"
Nhìn Yến Hạ đã đi qua góc bên kia, Trương Đức Anh cũng quay lưng đi qua bên này nhưng khu vực cậu đang đúng lại là khu đồ ăn...
Lát sau, cả hai tính tiền ra khỏi cửa hàng, Yến Hạ đòi xách phụ 1 túi đồ nhưng Đức Anh quyết không cho.
" Hạ Hạ."
" Hả?"
" Lấy đồ trong túi này ra giúp tớ."
Yến Hạ đưa tay vào túi đồ lấy ra được một túi bánh kì ngọt.
" Đức Anh đây là..."
" Cho cậu đó."
" Sao lại.."
" Suy nghĩ bằng đầu gói cũng biết sáng nay cậu vẫn chưa ăn gì."
" À tớ cũng quên mất."
" Ăn đi, ăn hết rồi tớ sẽ cho cậu cầm phụ."
" Ừm."
................
Về đến trường, Trương Đức Anh giải thích với thầy là Yến Hạ đi mua đồ cùng cậu. Sau đó Yến Hạ trở về lớp.
" YẾN HẠ !! Cậu đã đi đâu thế giờ này mới lú mặt ra!" Đặng Ngân chỉ vừa thấy Yến Hạ bước vào cửa liền lao đến
" Thật ra... Tớ ngủ quên"
" Cái gì? Cậu mà ngủ quên ư?"
" Ừm, hôm qua tớ mệt quá"
" À đúng rồi chuyện hôm qua, chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu mau kể tớ nghe đi"
" Cậu cũng biết về chuyện hôm qua rồi hả?"
" Trương Đức Anh đã kể với Nhật Phong và cậu ấy nói ngay lại cho tớ. Trương Đức Anh cũng không biết rõ chuyện gì nên tớ muốn nghe chính cậu nói."
" Ừm, mình làm việc đi rồi tớ kể cậu nghe từ từ"
Cả hai cùng nhau làm việc, Yến Hạ cũng từ từ kể lại vụ việc hôm qua.
" Cái gì? Con nhỏ dám làm vậy với cậu, to gan thật"
" Ban đầu chỉ lại cãi cọ sau đó cậu ấy cứ như bùng nổ mà muốn hại tớ"
" May mà cậu né kịp không thôi chắc tớ giết con nhỏ đó!"
" Tớ không sao, cậu ấy cũng chỉ do mất bình tĩnh thôi, tớ định 2 ngày nữa sẽ đi thăm cậu ấy"
" Trời ơi Hạ Hạ cậu đừng có mà làm bồ tát sống nữa. Cậu càng như vậy cô ta ghét cậu hơn thôi."
" Vậy sao..."
" Mà chuyện này cũng không nhỏ, tại sao không có bàn tán hết vậy."
" Có lẽ thứ 2 tuần sao trường sẽ xử lí chuyện này"
" Ừm. Hạ Hạ cậu không cần phải sợ gì cả, cậu không hề làm sai chuyện gì hết. Cô ta té xuống thang là do cô ta tự lao xuống cậu chỉ là phòng vệ chính đáng thôi."
" Ừm. Tớ biết mà"
......................
Trương Đức Anh về đến lớp, Nhật Phong cũng tiến đến hỏi.
" Tìm được cậu ấy rồi hả?"
" Ừm"
" Biết cậu ấy đến trễ không?"
" Ngủ nướng à không ngủ quên"
" Bất ngờ thiệt, Yến Hạ mà cũng ngủ quên sao."
"..." Đức Anh không nói gì, đột nhiên lại nghĩ về câu chuyện công chúa lúc nãy nói với Yến Hạ.
" Nhật Phong."
" Gì?"
" Cậu nghĩ sao về câu chuyện công chúa?"
" Công chúa nào mới được"
" Một công chúa không cần hoàng tử..."
" Hả? Chuyện gì nghe lạ thế? Công chúa sao lại không cần hoàng tử?"
" Công chúa nói bởi vì công chúa đã có kị sĩ rồi."
" Sao lại là kị sĩ"
" Bởi vì kị sĩ luôn bảo vệ công chúa bằng cả tính mạng." Đức Anh nói xong ngưng một lát rồi lại nói tiếp " Vậy cậu nghĩ công chúa có thể ở bên kị sĩ không?"
" Ừm... Chuyện đó không chắc được, nhưng có một việc tớ chắc là... Người kị sĩ đó đã đem lòng yêu nàng chủ nhân của hắn rồi."
"Ừm..." Trương Đức Anh quay người ra khỏi lớp, đi đến một cao nhưng vắng người, thở dài một hơi...
Nếu chỉ có thể thầm lặng bảo vệ cậu... Tớ cũng nguyện ý làm đầy tớ chung thành nhất của cậu đến khi tàn hơi....