Yến Hạ cùng Đặng Ngân làm xong nhiệm vụ của mình, đang trên đường đi đến phòng ăn để ăn trưa...
" A! Yến Hạ, là Trương Đức Anh kìa" Đặng Ngân nhìn thấy Trương Đức Anh qua cửa sổ, Yến Hạ nghe thấy liền chỉnh lại tóc tai sau đó nhìn vào...
Cậu ấy đang đứng thảo luận về việc trang trí cùng một số bạn. Dáng vẻ ấy vừa nghiêm túc lại vừa bình thản, nét mặt như thể chẳng có gì lay động được cậu.
" Nè mau gọi cậu ấy đi!"
" Sao lại là tới gọi."
" Yến Hạ à, cậu không gọi lẽ tớ. Mau gọi để cậu ấy nhìn thấy cậu đi"
" Thôi, để cậu ấy làm việc đi. Tớ nhìn cậu ấy như vầy cũng được rồi."
" Thật là! Không gọi thì thôi, ngắm đủ rồi đúng không đi ăn thôi."
" Ừm..."
Yến Hạ quay lưng đi nhưng đầu ngoáy lại để nhìn cậu ấy lâu thêm một chút....
Mối tình đầu... Có lẽ chỉ cần được nhìn thấy hình bóng của họ từ xa cũng đã đủ khiến trái tim loạn nhịp rồi... Đến mức sợ bản thân tiến gần đến sẽ không thể nào quay đầu.
......................
Đặng Ngân và Yến Hạ ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện.
Yến Hạ ngập ngừng hỏi
" À mà sáng giờ cậu có thấy Lê Thiếu đến trường không?"
" Giờ cậu còn quan tâm tới cậu ta à?"
" Không chỉ là..."
" Được rồi, được rồi. Cậu ta hôm nay không đến. Chắc ở bệnh viện lo cho Thố Xuân kia rồi mà chắc cô ta cũng dám lú mặt đến trường."
"Ừm..."
" Hạ Hạ nè ! Chiều nay cậu sẽ mặc đồ gì?"
" Đồ gì là đồ gì? Không phải là đồng phục thể dục sao?"
" Cậu không nghe thông báo sao? Chúng ta được mặc đồ tự do đến lúc ngủ thì sẽ mặc đồ thể dục ngủ."
"Vậy sao."
" Vậy cũng đã định mặc gì chưa?"
"Tớ không biết nữa "
"Biết ngay mà! Bọn con gái lớp mình định mặc đầm ấy! Cậu cũng tham gia luôn nha"
"Đầm sao? Như vậy có nổi bật quá không?"
" Có sao? Chúng ta cùng mặc mà, hôm nay là ngày đặc biệt."
"Ừm. "
" Vậy chiều nay tớ qua nhà cậu há!"
"Ừm."
Lát sau, cả hai cũng đã ăn xong nhưng tới tận lúc này Yến Hạ vẫn chưa thấy Trương Đức Anh đến phòng ăn, cô nghĩ ngợi một lúc rồi bảo Đặng Ngân vào lớp trước. Sau đó bản thân vội chạy đi mua vài cái bánh mì và chai nước.
Đứng trước lớp Trương Đức Anh, bên trong vẫn còn rất nhiều người và Đức Anh có vẻ rất bận rộn nên cô không muốn làm phiền cậu ấy.
Phải làm sao đây? Sao để đưa cho cậu ấy bây giờ?
Một bạn học nam bước ra, Yến Hạ liền kéo bạn đó lại và đưa cậu ấy mấy ổ bánh và chai nước chỉ vừa kịp dặn cậu ấy đưa cho Đức Anh thì Trương Đức Anh đã đứng ngay sau lưng cậu ta, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
" Hạ Hạ. Cậu ta là gì của cậu?"
" Tớ cũng không quen cậu ấy"
" Vậy sao lại cho bánh?"
Bạn học đó thấy Trương Đức Anh hầm hầm sát khí như vậy liền lên tiếng " Đây là của cô ấy nhờ tớ đưa cho cậu đấy! Mặt mày tự nhiên hung dữ vậy?" Nói xong liền quăng cho Trương Đức Anh và rồi đi mất.
Yến Hạ bối rối nhìn Đức Anh, cậu ta thì lại nhìn Yến Hạ với vẻ mặt nhẹ nhỏm
" Cho tớ à?"
" Ừm"
" Tớ có hung dữ không?"
" Không không. Thôi cậu ăn đi tớ về lớp đây" Yến Hạ chạy nhanh về lớp để lại Đức Anh ôm một đóng bánh.
Thật là... Tớ ăn không hết đâu.
Nhìn thấy Trương Đức Anh bước vào lớp với một đóng bánh trong tay, mọi người liền ngỏ ý xin xỏ nhưng nhận lại là cái trừng mắt lạnh thấu xương của Trương Đức Anh.
" Không cho. Đây là đồ của tôi."
Mọi người liền ngượng ngùng mà rút tay về, Nhật Phong nhìn sơ qua biểu hiện của cậu ta là đủ biết thừa đây là của ai đưa.
......................
Lớp Yến Hạ đã hoàn thành xong trang trí, cô cùng Yến Ngân ra về. Đến nhà Yến Hạ, thấy trong nhà không có ai ngoài Lâm Lâm, ngạc nhiên hỏi:
" Mọi người đi đâu hết rồi?"
" Ba mẹ dẫn Bảo Bảo đi xem triển lãm rồi"
" Em không đi sao?"
" Không, lát nữa em đi chơi với bạn rồi."
" Hẹn hò à?"
Lâm Lam liền đỏ mặt lấp bấp nói nói " Nói gì thế! Em không có"
" Ừm... Còn nhỏ cẩn thận đấy!"
" Em biết rồi. Mẹ cũng dặn chỉ tối ngủ lại trường phải cẩn thận đó."
" Ừm."
Lát sau, Lâm Lâm đã ra ngoài và Đặng Ngân cũng đến cầm theo túi lớn túi nhỏ. Bên trong chính là những chiếc váy mà cô luôn mong có thể nhìn thấy Yến Hạ mặc.
Thử hết cái này đến cái khác, Yến Hạ cảm thấy bản thân thật sự không hợp để bận váy trắng nhưng vì nhiệt tình của Đặng Ngân mà chọn lấy chiếc đơn giản nhất.
Một chiếc váy trắng kem dài qua đầu gối, cổ vuông trong rất thanh lịch và phần tay áo lại bồng bềnh như mây. Kiểu dáng tuy đơn giản nhưng lại vô cùng tinh xảo vô cùng phù hợp với khí chất của Yến Hạ.
Đặng Ngân cười thầm trong lòng, cô từ khi nhìn thấy chiếc váy này là đã nghĩ ngay đến Yến Hạ, biết rõ tính của Yến Hạ nên cô đã cố tình mang theo những bộ loè loẹt để Yến Hạ chọn lấy bộ này. Đặng Ngân cười tủm tỉm tự khen lấy mình thông minh và miệng thì dẻo ngọt khen Yến Hạ.
" Hạ Hạ yêu dấu! Cậu cho tớ làm một chuyện nữa nha!" Đặng Ngân tròn xoe đôi mắt lấp lánh, chấp tay khẩn cầu Yến Hạ.
" Chuyện gì thế?"
" Để tớ làm tóc cho cậu nha nha"
" Sao phải làm? Xoã hoặc buộc lên là xong rồi"
" Thôi mà! Hôm nay là ngày quan trọng cậu cho tớ làm đi nha! Cậu tin tớ đi!"
" Được rồi. Đừng làm lố quá là được."
" Yên tâm thưa tiểu thư."
Chỉ 15 phút sau, Yến Hạ như được phá kén thành bướm vậy. Mái tóc dài được thắt lên nữa đầu và cài lên một chiếc nơ trắng như một điểm nhấn. Nhìn tổng quát Yến Hạ thật sự như một vị tiểu thư vừa mới thành niên vậy.
Nhìn chính bản thân mình trong gương, cô thật sự không còn nhận ra bản thân nữa....
" Thấy sao? Đẹp đúng không?"
" Ừm. Đẹp lắm, cảm ơn cậu nha!"
" Được rồi tới tớ, cậu thắt tóc tớ nha!"
" Cậu muốn kiểu gì?"
" Cậu chia tóc ra làm hai rồi thắt hai bên nha"
" Sao lại muốn làm kiểu như vậy?"
" Làm vậy để trong tớ trẻ hơn thôi, tớ muốn mãi làm trẻ con thôi."
" Thật là... Vậy em bé mau ngồi xuống chị thắt cho"
" Vâng chị!"
Cả hai vừa sửa soạn cho nhau vừa cửa đùa ngập cả phòng. Quả thật chỉ khi ở bên những người bạn thật sự thì chúng ta mới có thể là chính mình.
......................
Đến giờ vào trường, cả hai cùng ra khỏi nhà. Chỉ đi vài bước đã nhìn Trương Đức Anh đang đứng ngay ngã tư. Cậu ấy bận một chiếc áo thun trắng tay ngắn và khoác bên ngoài một chiếc áo sơ mi đen trong đơn giản nhưng lại rất thu hút sự chú ý.
Vừa đưa mắt sang nhìn thấy Yến Hạ trong lòng cậu dường như đã yêu cô thêm một lần nữa vậy. Bầu trời cam rọi vào chiếc váy trắng đung đưa theo gió, gương mặt nhỏ từ xa đã nhìn rõ ngũ quan mềm mại thanh tao. Cứ như một nàng công chúa xé sách bước ra vậy...
Yến Hạ dịu dàng nở nụ cười, khiến Trương Đức Anh đơ cả người. Yến Hạ nhẹ nhàng đi đến lại gần ngước nhìn cậu.
" Sao cậu lại đứng đây thế?"
" Tiện đường thôi"
Đặng Ngân : " Có thật là tiện đường không hay là đang đợi ai đó?"
Yến Hạ : " Mình cùng đi nhé!"
" Ừm"
Đột nhiên, có một chiếc xe hơi màu trắng chạy lên phía trước rồi dừng lại. Bước từ trong xe ra là Lê Thiếu, cậu ta tiến đến vài bước rồi dừng lại nhìn Yến Hạ với đôi mắt bối rối như muốn nói điều gì đó.
Đặng Ngân nhìn thấy cậu ta liền muốn lao vào, Yến Hạ và Đức Anh nhanh tay kéo lại.Sắc mặt Trương Đức Anh lúc này đã thay đổi, không còn vẻ ấm áp nữa mà là dáng vẻ căm hờn.
Yến Hạ biết rõ Lê Thiếu đang muốn nói chuyện với mình, cô buôn tay Đặng Ngân ra từ từ tiến lên phía trước.
Đặng Ngân giọng điệu vô cùng lo lắng " Yến Hạ..."
" Lần này tớ sẽ chấm dứt mọi chuyện."
" Nhưng..."
Trương Đức Anh kéo Đặng Ngân lại lạnh lùng nói với đôi mắt luôn nhìn vào bóng lưng của Yến Hạ "Cứ tin cô ấy,nếu tên đó dám làm gì cô ấy tôi sẽ không tha"