Dịu Dàng Nơi Anh

Chương 29: " Chúc mừng sinh nhật ! "



" Yến Hạ... Lần này tớ... Tớ thật sự xin lỗi cậu rất nhiều!"

" ..." Yến Hạ không nói gì mà cứ tiến lại gần Lê Thiếu.

" Tớ không ngờ Thố Xuân lại làm như vậy với cậu. Thay mặt em ấy thật sự xin lỗi cậu. Còn việc tớ bắt tay với em ấy hại cậu... Thật sự chỉ lạ phút bốc đồng thôi.."

/ Chát/

Yến Hạ tát vào mặt Lê Thiếu một cái không đau cũng không nhẹ, chỉ với hành động ấy khiến mọi người như chết lặng.

" Từ đầu tới cuối cậu vẫn luôn nói dối tôi. Chưa một lời nào thật lòng!"

" Yến Hạ..."

" Cái tát này không phải dành cho Thố Xuân mà chính là cho cậu. Xin cậu buông tha cho tôi, chuyện này chấm dứt tại đây đi!"

" Tớ thật sự xin lỗi... Tớ và Thố Xuân sẽ rời khỏi đây... Tớ mong sau này khi gặp lại cậu một lần nữa... Chúng ta có thể vui vẻ làm bạn với nhau..."

" Ừm. Tôi mong tôi sẽ gặp được một Lê Thiếu không tệ hại như bây giờ."

" Yến Hạ à... Trái tim tớ vẫn luôn chứa hình bóng cậu... Cậu có thể nào cho tớ một góc nhỏ của trái tim cậu không?"

" Xin lỗi, tôi đủ nhân từ với cậu rồi!"

Trương Đức Anh tiến lên phía trước nắm lấy tay Yến Hạ dẫn đi, không quên quay đầu nhìn Lê Thiếu nói gì đó không phát ra tiếng nhưng Lê Thiếu từ khẩu hình miệng cũng nhận ra

" Trái tim cô ấy không có chỗ cho cậu, dù là trước đây hay bây giờ."

Lê Thiếu như tuyệt vọng, dựa vào xe nhìn Yến Hạ bước đi cùng Trương Đức Anh.

" Yến Hạ hôm nay... Trông cậu thật đẹp, chỉ tiếc là hôm nay lại là ngày chúng ta nói lời từ biệt nhau."

Quay về trong xe, Lê Thiếu đi về hướng ngược lại.

Yến Hạ... đến ngay cả cơ hội được thích cậu, cậu cũng không cho tớ....

Nhìn cậu đi với cậu ta tim tớ như muốn bị xé ra đến không còn hình dạng...

Gục đầu vào trong xe, tới tận lúc này cậu ta mới thật sự hối hận mà rơi nước mắt...

Tớ sai thật rồi! Yến Hạ tớ sai rồi...

Xin cậu... Xin cậu hãy chờ tớ .... Yến Hạ à...

......................

Đến trường, mọi người tụ hợp lại sân khấu để xem các tiết mục. Trương Đức Anh dịu dàng nhìn qua Yến Hạ đang đứng kế bên

" Hạ Hạ..."

Yến Hạ ngước nhìn lên, đôi mắt có chút đỏ hoen " Hả?"

" ... Cậu ổn chứ?"

" Ừm... đừng lo, tớ ổn..."

" Vậy tốt... Hãy tận hưởng ngày hôm nay nhé!"

" Ừm."

Mọi người đến càng lúc càng đông, trời cũng đã dần tối, ánh đèn sân khấu sáng rực... Bầu không khí lúc này vô cùng nhộn nhịp. Tuy đang chen chúc giữa dòng người đông đúc nhưng Yến Hạ lại cảm thấy vô cùng thoải mái, là do đang ở cùng với những người bạn quen thuộc? Hay người đang đứng kế bên cô là người khiến cô cảm thấy an toàn?

Từng tiết mục văn nghệ cứ từ từ diễn ra, và rồi khép lại, cô hiệu trưởng lên phát biểu đôi lời.

" Chào các em! Các em hôm nay đứng đây có lẽ chẳng còn xa lạ gì với ngôi trường này nữa. Ngày hè tháng 5 oi ả lắm đúng không các em? Các em học sinh 12 thân mến! Hôm nay có thể cho là ngày các em 18 tuổi , chúng em sẽ không còn là những đứa trẻ, phải học cách lớn lên rồi... Vậy nên trước khi qua 12 giờ đêm nay, trước khi các em thổi nến sinh nhật.... Cô mong các em có thể tận hưởng đêm nay thật trọn vẹn, sống hết mình với tuổi trẻ để không còn gì hối tiếc! Các em có đồng ý không?"



500 học sinh đều đồng thanh hô to " Vâng !"

Tất cả như được tiếp thêm sức mạnh để vững bước tiến gần đến ước mơ của bản thân.

Bầu trời đêm nay thật đẹp, những ngôi sao đang chen lấn nhau trên bầu trời và vầng trăng khuyết sáng rọi xuống nơi đây. Mọi người quây quần với nhau bên đóm lửa cùng nhau hát những bài hát tập thể, có những bạn lưu luyến mà rơi cả nước mắt rồi cứ thế mà mọi người cũng ùa khóc theo...

Trương Đức Anh quay sang nhìn Yến Hạ " Cậu không khóc sao?"

" Tớ sẽ để dành."

" Là sao?"

" Tớ sẽ để những giọt nước mắt này cho ngày bế giảng."

" Ừm. Vậy cậu có lưu luyến nơi đây không?"

" ... Lúc trước có lẽ sẽ không nhưng bây giờ... Tớ thật sự đang cảm thấy lưu luyến rồi"

" Tớ cũng như vậy..."

Thời gian cứ thế trôi thật nhanh, hiện đã là 11 giờ 50 phút mọi người được lệnh phải về lại phòng học của mình....

Bước vào lớp học quen thuộc, hôm nay lại được trang trí như một bữa tiệc sinh nhật thật sự. Mọi người về đúng vị trí của mình ngồi, đột nhiên lớp trưởng tiến lên tắt đèn đi và rồi thầy Khải bước vào trên tay là một chiếc bánh kem với 18 ngọn nến đang được đốt cháy.

" Happy birthday to you ~ "

Mọi người hiểu ý liền cũng hát theo, xen lẫn trong đó có cả tiếng nấc nghẹn ngào...

" Các em đến thổi nến nhé!"

Thổi nến xong mọi người đứng nghe thầy phát biểu, thầy cảm ơn mọi người, thầy điểm danh từng người đọc rõ từng điểm mạnh và điểm yếu của từng người...Tất cả đều lao đến ôm lấy thầy. Dù chỉ là chủ nhiệm năm lớp 12 thôi nhưng thầy Khải vẫn luôn lo lắng từng chút, lắng nghe và nắm rõ từng người.... Thầy ấy thật sự là một người thầy công tâm nhất trong đời họ...

Sau đó, mọi người chia bánh nhau ăn, Yến Hạ lấy một phần bánh và một cây nến sau đó tiến đến Thầy Khải.

" Thầy ơi! Cho em mượn bật lửa chút ạ."

" Em lấy làm gì ?"

" Em đốt nến để chúc mừng sinh nhật bạn thôi ạ"

" Ừm. Đi rồi về đấy nhé!"

" Dạ"

Yến Hạ cầm chiếc dĩa nhỏ trên tay từ từ đi đến lớp 12A1. Nhìn vào thấy mọi người đang ăn bánh nhưng lại không thầy Trương Đức Anh, Nhật Phong nhìn thấy cô liền ra hỏi

" Tìm cậu ta à?"

" Ừm. Cậu ấy đâu rồi?"

" Có lẽ đi lên sân thượng rồi."

" Lên sân thượng được sao?"

" Ừm. Hình như cậu ấy được giữ chìa khoá"

" Ồ, hay thật. Cảm ơn nhé! À mà Đặng Ngân nói lát nữa sẽ gặp cậu đấy!"

" Ừm"

......................

Yến Hạ leo lên từng bậc thang, trong lòng cô có chút mong chờ, đây là lần đầu tiên cô đi lên sân thượng của trường.

Quả thật là cửa không khoá, Yến Hạ đẩy cửa ra, trước mắt cô là bầu trời đầy sao, Yến Hạ có cảm giác như mình có thể vươn tay là hái được sao vậy. Trong mắt cô bây giờ ngập tràn những ngôi sao và cả vầng trăng khuyết còn to hơn cả ban nãy.



Chỉ lo mãi nhìn lên trời mà cô không để ý Trương Đức Anh đã đứng đằng sau cô lúc nào không hay, cậu vỗ vào vai cô, Yến Hạ giật mình quay lại

" Cuối cùng cũng thấy cậu rồi"

" Sao biết tớ ở đây vậy?"

" Nhật Phong nói."

" Ừm."

Yến Hạ từ từ bước lại gần đến lang can, quay người lại gương mặt tươi tắn nói lớn

" Không ngờ cậu lại chiếm nơi này làm của riêng nha!"

Trương Đức Anh khẽ cong môi cười một cái rồi cũng bước đến chỗ cô, nhìn thẳng vào mắt Yến Hạ " Từ giờ nó sẽ chỉ là của chúng ta, cậu chịu không?"

Yến Hạ đỏ bừng mặt trước lời nói có phần trêu ghẹo của Đức Anh " Không không nói chuyện này nữa!"

Cô đưa phần bánh kem lên trước mặt Trương Đức Anh, nhanh tay lấy cây nến cắm vào và dùng bật lửa đốt nến lên. Cô hoàn thành tất cả các thao tác trước sự ngỡ ngàng của Trương Đức Anh

" Đây là...sao?"

" Xong rồi. Cậu mau ước đi!"

" Tại sao? "

" Cứ nghe tớ, ước điều cậu muốn đi sau đó tớ sẽ nói cho cậu nghe!"

Trương Đức Anh chấp tay lại ước một điều ước thật lâu, mở mắt ra trước mắt cậu chỉ có gương mặt của Yến Hạ đang phát sáng bởi ngọn nến Đức Anh nở một nụ cười ngọt ngào.

" Tớ xong rồi!"

" Ừm. Mau thổi đi!"

Trương Đức Anh nghe lời mà thổi tắt ngọn nến, Yến Hạ nở một nụ cười tươi như hoa anh đào mua xuân nở rộ.

" Chúc mừng sinh nhật ! "

Nụ cười ấy đã làm trái tim Trương Đức Anh như muốn tan chảy, tai cậu ấy đã ửng đỏ cả rồi.

" Sinh nhật tớ qua lâu rồi mà.."

" Tớ biết. Nhưng lần này là sinh nhật bù. Tại vì kinh phí không đủ nên tớ không thể mua 18 món quà cho cậu được."

" Sao lại tới 18 món?"

" Vì bù đắp cho 18 lần sinh nhật của cậu"

Trương Đức Anh cười phá lên " Cậu thật là... nếu đánh đổi 18 lần sinh nhật trước đó để đổi lấy lần thổi nến hôm nay với cậu... như vậy tớ cũng mãn nguyện rồi..."

" Vì sao chứ?"

" Không vì đều gì cả... Chỉ vì cậu thôi."

Dưới bầu trời đêm, chỉ có hai người đứng trên sân thượng rộng lớn, giữa họ như có một sợ chỉ vô hình kéo họ sát lại gần nhau. Từng là những người xa lạ giờ đây lại đứng đây và trái tim luôn hướng về đối phương. Mối tình năm 17 tuổi chỉ là mối tình đơn phương không thể nói...

Mặt Yến Hạ càng lúc càng đỏ, đối mặt với Đức Anh như vậy thật sự khiến cô không thể giữ nổi tâm tình của mình mất.

" Được rồi. Chúng ta đến cầu thang ăn bánh nhé! "

" Ừm."

Yến Hạ không thể nào biết được lúc nãy Trương Đức Anh đã ước gì, cô càng không biết những lần sinh nhật trước đó cậu luôn cô đơn vì thế cậu nguyện đánh đổi 18 năm để đổi lấy hôm nay với cô...

Yến Hạ tuy chưa thật sự 18 tuổi nhưng trong lòng cô hiểu rõ cái giá của sự trưởng thành là như thế nào... 18 tuổi, ta phải tự đưa ra những quyết định cho cuộc đời mình, dù đúng hay sai, dù dẫn đến kết quả như thế nào.