Bạch Phong Lưu do Kha Vô Nhai dẫn đường đi đến trước một ngôi nhà tranh đổ nát. Nhìn cảnh tượng trước mắt, Bạch Phong Lưu không khỏi nhìn Kha Vô Nhai mặt mũi bầm dập ở một bên, sau đó ghét bỏ nói: “Ta nói này đồ nhi, đây là chỗ ngươi ở à? Thế này chẳng phải là quá tồi tàn rồi sao? Những sơn động mà sư phụ ta đây sống trong thời gian này tốt hơn chỗ này của ngươi rất nhiều.”
Nghe vậy, Kha Vô Nhai quay đầu lại nhìn Bạch Phong Lưu đang mặc quần áo rách rưới, không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: “Còn ghét bỏ ta, nhìn bộ đồ người đang mặc đi, ngay cả một đứa trẻ mồ côi như ta cũng mặc tốt hơn, đồ xấu xí.”
“Bốp!”
Kha Vô Nhai vừa dứt lời đã nhận một cái tát vào mặt, toàn thân bị hất bay đi.
Bạch Phong Lưu xắn tay áo lên, đi về phía Kha Vô Nhai.
“Nghịch đồ, ta thấy mặt ngươi vẫn chưa đủ sưng đâu. Ngươi đúng là thiếu đòn.”
Nghe được lời nói của Bạch Phong Lưu, Kha Vô Nhai thoáng giật mình. Ngay vừa rồi, bởi vì mình nghi ngờ Bạch Phong Lưu là kẻ biến thái mà bị đánh một trận tơi bời.
Lúc này mới qua bao lâu mà mình lại không quản được cái miệng mình nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Kha Vô Nhai giơ tay lên, tự tát vào mặt mình rồi nói: “Sư phụ, lão nhân gia ngài nghỉ ngơi một lát đi, đồ đệ ta tự đánh.”
Sau khi Kha Vô Nhai tự tát hai cái thì bị Bạch Phong Lưu ngăn lại.
“Được rồi, ngươi đã là đồ đệ của ta, nghèo kiết xác như vậy không được. Chuyện này mà truyền đi thì cái mặt đẹp trai của ta mất hết.”
Nói xong y xua tay, mấy lọ thuốc rơi xuống trước mặt Kha Vô Nhai.
Kha Vô Nhai mặt mũi bầm dập nhìn đan dược trước mặt, chỉ cảm thấy cảm giác nóng rát trên mặt đã hoàn toàn biến mất, trực tiếp hét lên: “Ta sẽ ngoan ngoãn, cái này… Phá Thể Đan, Luyện Hồn Đan, Phá Hồn Đan, Tiểu Hoàn Đan, Đại Hoàn Đan.”
Còn là nguyên bình?
Có cần phải hào phóng thế không?
“Sư phụ, tất cả những thứ này là cho ta phải không?” Kha Vô Nhai hỏi với vẻ mặt không thể tin được.
Bạch Phong Lưu xua tay nói: “Chút quà mọn thôi.”
Nhìn thấy vẻ mặt Kha Vô Nhai như chưa từng nhìn thấy việc đời, Bạch Phong Lưu lại hỏi: “Nhóc con, thế nào? Bây giờ có thực sự muốn trở thành đệ tử của ta không?”
Nghe được lời nói của Bạch Phong Lưu, Kha Vô Nhai quỳ phịch xuống đất.
“Sư phụ nói gì vậy? Quá khách khí rồi! Hay là người làm cha ta đi? Người thấy thế nào? Dù sao ta cũng là trẻ mồ côi.”
Ban đêm, trước ngôi nhà tranh của Kha Vô Nhai, thầy trò ngồi đối diện nhau, cảm nhận được kiếm tâm trong cơ thể Kha Vô Nhai đang dần thức tỉnh. Bạch Phong Lưu bấm tay, một luồng kiếm quang trực tiếp xuyên vào người Kha Vô Nhai. Sau đó, kiếm tâm từ từ lan rộng lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Tất cả những điều này rõ ràng đều được thực hiện trước mặt Kha Vô Nhai, nhưng Kha Vô Nhai hoàn toàn không phát hiện ra.
Bạch Phong Lưu nhìn Kha Vô Nhai, chậm rãi hỏi: “Đồ đệ, nếu một ngày ngươi đứng trên đỉnh thế giới, ngươi muốn làm chuyện gì nhất?”
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nghe vậy, Kha Vô Nhai sửng sốt một lúc, sau đó rơi vào trầm tư. Một lúc sau, Kha Vô Nhai ngẩng đầu lên, nói rất nghiêm túc: “Khiến cho thiên hạ không còn hỗn loạn, khiến thế nhân không còn đau khổ.”
Hắn là một đứa trẻ mồ côi, và trong thế giới người ăn thịt người thế này, mỗi ngày hắn đều sống trong nỗi kinh hồn bạt vía, đau khổ vùng vẫy.
Nghe Kha Vô Nhai nói, Bạch Phong Lưu khẽ mỉm cười, nhưng y cũng không chỉ rõ tâm nguyện của Kha Vô Nhai khó thực hiện đến mức nào, đạt được điều này khó đến mức nào. Phải biết rằng, thứ hay thay đổi nhất chính là trái tim con người.
Im lặng một lát, Bạch Phong Lưu nhìn về phía Kha Vô Nhai, sau đó chậm rãi nói: “Đồ nhi, hiện tại ngươi đang ở Thành Thể hậu kỳ, còn một chặng đường dài phía trước mới có thể thực hiện được nguyện vọng của ngươi.”
Cảnh giới: Luyện Thể, Luyện Hồn, Thành Thể, Ngưng Hợp, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Thần Thông, Kiếp Biến, Độ Kiếp, Đại Thành, Tiểu Thánh, Đại Thánh.
“Hành trình tu hành rất gian khổ, nhưng ngươi thì khác, vì ngươi có ta luôn ở sau.”
Nghe được giọng điệu ngạo mạn của Bạch Phong Lưu, Kha Vô Nhai không những không có chút nghi ngờ nào mà đứng dậy, sau đó dang rộng hai tay ra: “Sư phụ, lão nhân gia ngài thật là…”
“Bốp!”
Lời còn chưa dứt, hắn lại bị tát một cái, sau đó nghe được giọng nói của Bạch Phong Lưu: “Một người đàn ông trưởng thành như ngươi muốn làm gì? Ta thấy ngươi mới là kẻ biến thái đấy. Cút về ngủ!”
...
Buổi tối, sau khi Kha Vô Nhai ngủ say, Bạch Phong Lưu đứng trên mây, nhìn đế quốc Thái Nhất, trên môi nở nụ cười.
“Mình có kiếm tâm, là người cầm kiếm chân chính, không ngờ lại gặp được một thằng nhóc thú vị. Thiên phú này không thể lãng phí được, mình phải tìm việc gì đó cho hắn làm.”
Nói xong, tay phải y nắm lại, trên bầu trời đầy sao vô tận, một luồng ánh sáng màu xanh nhạt bay về phía y. Nơi nào luồng sáng bay qua, mọi vật chất đều bị xóa bỏ, chỉ còn lại bóng tối vô tận.
Nhìn luồng sáng trong tay, Bạch Phong Lưu nắm chặt lòng bàn tay, sau đó luồng sáng màu lam nhạt từ từ ngưng tụ thành hình một thanh kiếm.
Lưỡi kiếm loé lên phong mang màu xanh nhạt, trên kiếm lưu chuyển những đường vân kỳ lạ.
Nhìn thanh kiếm này một chút, lại nhìn Kha Vô Nhai đang ngủ ngon lành, Bạch Phong Lưu nhẹ nhàng nói: “Hơi tệ, nhưng chắc là đủ để thằng nhóc này sử dụng một thời gian.”
Nói xong y quay người đi về phía trước ngôi nhà tranh.
Trong bầu trời đầy sao vô tận, một đôi mắt đột nhiên mở ra, đôi mắt này vô cùng to lớn, trong đôi mắt này dường như có vô số ngôi sao đang lưu chuyển. Sau đó trong bầu trời đầy sao xuất hiện một bóng người to lớn, tản ra khí tức cực kỳ đáng sợ.
Chỉ là thân hình to lớn này bấy giờ lại hơi run lên, giống như vừa trải qua một cuộc sinh tử.
Một lúc lâu sau, bóng người này mới ổn định lại, miệng nói tiếng người, giọng điệu sợ hãi mà lẩm bẩm: “Đại lão, lần sau muốn lấy vật gì trên người tiểu nhân thì ngài hãy thông báo một tiếng, ngài cứ đột ngột như vậy suýt chút nữa đã đưa tiễn nhóc con này rồi!”