Quốc chạy nhanh ra ngoài tìm thử nhưng không có kết quả gì. Anh tiếc vì không gặp được người đó, anh hỏi lại một bartender thì biết được cô ấy thường hay đến bar này và là khách mời đặc biệt của quán và cũng biết được tên cô ấy là… Trương Gia Linh.
…
====
Tan trường…
- Song Lâm! _ cô chạy theo gọi hai đứa lại.
- Có chuyện gì mà mày hớt ha hớt hải vậy? _ Kì Lâm hỏi.
- Tao có cái này hay lắm, bọn mày có muốn đi không?
- Đi đâu mà đi? Tan học không về mà còn lo đi chơi đâu hả? _ giọng cậu.
*Ặc… không thành rồi, ăn gì mà linh vậy không biết* _ cô lắc đầu.
- Định bỏ rơi tớ hả? _ cậu khoanh tay trước ngực.
- Hì _ cô gãi đầu. – Đâu có.
- Mà mày nói có gì hay? _ Kì Lâm hỏi.
- Xítttt sáng nay tao đi học phát hiện ra một chỗ này, đi theo tao sẽ biết. _ cô bí mật.
- Khoan đã! _ cậu ngăn lại. – Nếu không nói rõ cậu đi đâu tớ không cho cậu đi.
- Hi hí hí… _ song Lâm bụm miệng cười.
- Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, thôi bọn tui đi trước hen. _ Hoàng Lâm nói.
- Hai người đứng yên đó. _ cô không cho đi. – Tớ có làm gì nên tội đâu mà phải báo cáo với cậu?
- Nhưng tớ có quyền được biết.
- Thôi mà, có gì thì cậu nói luôn đi để Bảo anh bớt căng thẳng nào! _ Hoàng Lâm ý kiến.
- Cái này là cậu muốn đấy nhé! _ cô rào đón. – Đi ăn trộm.
- HẢ??? _ không chỉ cậu mà cả song Lâm cũng sửng sốt.
- Ăn trộm? Ý cậu là đi trộm á?
- Ưhm! _ cô trả lời tỉnh queo.
- Ực… _ cậu lẫn song Lâm nuốt khan.
- Ây dà… làm gì mà ngạc nhiên vậy? Chỉ có vài quả mận thôi mà, có đến mức các cậu tròn mắt vậy không? Theo kinh nghiệm của tôi thì xin không bao giờ họ cho nên… hái luôn cho chắc hề.
- Phù… _ cả 3 cùng thở phào.
- Vậy mà tao tưởng mày định làm cướp cơ _ Kì Lâm.
- Tao đã bảo là trộm chứ không phải cướp mà.
- Thích ăn để tớ đi mua cho không thích ăn của mua để tớ trồng cho tội gì đi ăn trộm? _ cậu không đồng ý.
- Ơ cái con người này, cậu còn không hiểu nó nữa à? Càng khác người nó càng thích làm, mà hơn nữa của trộm ăn ngon hơn của mua nhiềuuuuu… hề. Còn nếu ăn của cậu trồng thì đợi đến bao giờ hở? _ Kì Lâm đanh cậu.
- Chậc… chỉ có bạn hiền mới hiểu mình hôhố. _ cô cười khoái trá.
- Mà ở đâu? Nếu xa quá thì tui bó tay chấm cơm luôn, cũng 4h rồi còn gì. _ Hoàng Lâm.
- Yên tâm, đi theo tôi thì biết. _ cô dẫn đầu. – Bây giờ có hai chú ngựa sắt của song Lâm, chia cặp ra đạp đến đó cho lẹ hen. _ nói rồi cô nhảy lên xe Kì Lâm.
- Khoan khoan! Cậu như thế mà bắt kì Lâm chở hả? _ Hoàng Lâm đay nghiến.
- Her… ơ thế cậu định cho tôi đi với ai?
- Bảo!
- Gì?
- Đi xe tao cẩn thận nha mày. _ Hoàng Lâm nói rồi đưa xe cho cậu, còn mình thì sang xe Kì Lâm.
- Ái chà chà… ra là thế, vậy hai bạn yêu đi thong thả! _ cô chọc.
- Còn cậu có muốn thong thả tản bộ không? _ cậu ghé sát tai cô nói.
- Ái… haha nhột quá! _ cậu nói vào tai cô khiến cô thấy nhột. – Có có.
Cậu không hứng thú nhưng không thể không đi, lỡ có chuyện gì thì tiêu luôn.
…
Theo sự dẫn đường của cô bốn người nhanh chóng đến nơi, dừng chân trước một căn biệt thự lớn đứa nào cũng tròn mắt.
- Ý mày là ở đây á? _ Kì Lâm.
Gật
- Sao cậu gan vậy? _ Hoàng Lâm.
Cậu đứng hình, không còn lời nào có thể thốt lên để nói về con người này nữa.
*Sao cậu chọn nơi này hả? Cậu biết đây là đâu không…?*
- Sao cậu biết chỗ này? _ cậu hỏi.
- Tình cờ thôi, hôm bữa đi ngang qua nên biết.
- Mà tao có thấy mận soài gì đâu chứ. _ Kì Lâm ngó nghiêng tìm.
- Chán mày quá, cây mận mà trong đó thì người ở đâu hở? Một dãy đằng kia kìa. _ cô chỉ về phía hàng rào trong vườn.
- A có kìa, trời ơi… xítttt ực… _ Kì Lâm nuốt nước miếng.
- Đúng là con gái mấy người… thật là… _ cậu lắc đầu.
- Bây giờ làm sao để vào đó? _ Hoàng Lâm hỏi.
- Leo rào.
“Cốc” _ cậu gõ lên đầu cô.
- Ui đau…
- Cậu có biết đây là hàng rào điện không?
Nghe cậu nói cô nhìn lên hàng rao xem thử
- Đâu?… Đâu có đâu, tớ đâu có thấy sợi dây điện nào đâu.
- Không thấy không có nghĩa là không có, cậu muốn như mực cháy thì cứ tự nhiên.
- Vậy bây giờ làm sao đây? _ Kì Lâm tiếc nuối nhìn vào hàng mận.
- Chưa thử sao biết, kệ cứ leo nhưng cẩn thận là được rồi.
- Ấy ấy, đừng có liều. _ Hoàng Lâm kéo cô lại.
- Để tôi thử xem đằng nào cũng đến rồi.
- Thôi mà!
- Kệ tôi…
- Xì tóp pịt, chậc tất cả theo tôi. _ cậu nói rồi dẫn đường.
Dẫn bọn cô đến một bức tường cao và dừng lại, cậu chỉ xuống một lỗ tường bị hổng đủ lớn để một người lọt qua.
- Ý cậu là chui qua á? _ Kì Lâm hỏi.
- Ưhm! _ cậu gật đầu.
- Sao giống… lỗ cún vậy? _ Hoàng Lâm đần mặt nói.
- Her her… lỗ cún là của cún chui qua, ơ thế mình chui qua là giống mấy em cún thế hóa ra mình là… _ cô không giám nói tiếp.
*Là cún? Vậy tôi là…* _ cậu dựng tóc mai.
- Là lỗ tường bình thường chứ cún gì, bình thường nghe chưa? _ cậu gắt.
- Mà sao cậu biết chỗ này? _ cô hỏi.
- Ờ hờ… tại… tại tôi đoán thôi.
- Uầy cậu thông mình thật! _ cô bật ngón cái lên.
(Hãnh diện gì chứ, cậu đã chui qua đó hàng trăm lần để qua lại sao không biết đc, chính cậu đã làm cho bức tường đó có lỗ như thế mà. Mọi người có tưởng tượng ra bộ dạng của cậu lúc dựng hết tóc mai không ta? Nếu không thì cầm những sợi tóc mai của mình ngang ra và kéo căng rồi soi gương thử xem nhé! hihí)
Hơi lưỡng lự nhưng rồi từng người cũng chui qua, đầu tiên là cậu, cô và cuối cùng là song Lâm.
- Woa… ực… _ Kì Lâm trầm trồ trước vẻ đẹp của biệt thự. – Na! Na ơi! _ Kì Lâm đưa tay tìm cô mắt vẫn dán vào căn biệt thự.
Nhưng đưa tay mà không thấy cô đâu quay lại đã thấy cô chuẩn bị tư thế sẵn sàng dưới gốc mận.
- Đi nhanh nào. _ Hoàng Lâm nói nhỏ rồi kéo Kì Lâm đi.
- Ui nhiều mận ghê, xítttt _ cô xoa xoa tay.
Cậu nhìn cô giống mấy nhóc hay đến ăn trộm nhưng không làm được gì mà bật cười.
- Cậu cười gì vậy? _ cô hỏi.
- À không có gì.
- Bây giờ ai trèo lên đây?
- Để tôi. _ Kì Lâm xung phong.
Kì Lâm trèo còn lại đứng nhìn, Kì Lâm xắn tay áo, tháo dày và bám lấy cành cây đu lên.
- Híhíhí…
- ặc… hahaha…
Nhìn Kì Lâm trèo lên lại tụt xuống, trèo lên lại tụt xuống khiến cô cậu và Hoàng Lâm không thể nhịn cười.
- Thôi thôi… haha… để tao, tránh ra coi. _ cô kéo Kì Lâm sang một bên.
Loáng cái cô đã tít trên ngọn cây, thật “chuyên nghiệp”.
Khi chiến lợi phẩm được kha khá, mặt trời bắt đầu xuống núi cô mới dừng lại.
- Nhưng giờ lấy gì để đựng? _ Kì Lâm hỏi.
- Ờ hen… A, Bảo! _ mắt cô sáng quắc.
- Gì?
- Hề cậu kiếm đồ đựng đi! _ cô đề nghị.
- Sao lại là tớ?
- Vì ở đây mỗi cậu có vẻ rành nhất, nên cậu đi tìm là đúng sách.
- Hợ…
- Không những cậu rành mà còn thông thuộc luôn ấy chứ, thôi đi đi nào haha. _ Hoàng Lâm móc khéo cậu.
- Cậu…
- Đi đi mờ!
Cậu nặng nhọc lê thân vào phía trong như ý cô.
*Biết lấy gì? Ở đâu? Chậc…* _ cậu nhăn mặt.
- Bảo! _ bỗng tiếng một phụ nữ gọi cậu.
Giật mình quay lại thì ra là zú, cậu vội kéo zú ra góc khuất.
- Có chuyện gì mà con thậm thụt vậy Bảo?
- Dạ… không có gì đâu zú, mà… zú có cái gì có thể đựng mận được không zú? Lớn lớn chút.
- … _ zú nheo mày suy nghĩ. – À có, để zú lấy cho.
Cậu theo zú vào trong
…
“Gâu gâu gâu”_ là tiếng chó sủa, có vẻ rất dữ tợn.
Cô và song Lâm nghe có tiếng chó liền leo tót lên cây nín thở quan sát.
…
Vừa cào trong đã nghe tiếng chó sủa cậu liền chạy ra *Chắc anh quản gia phát hiện rồi…* _ cậu đoán.
“Hiuuuuu huýt” _ cậu đưa tay lên miệng huýt sáo.
Lập tức những chó phanh “lết bánh” trước cậu.
- Chào cậu ba! _ anh quản gia cúi đầu.
- Khoan đã! _ anh quản gia định dắt mấy chú chó đi thì cậu ngăn lại.
- Thưa cậu?
- Anh định đi đâu vậy? _ cậu hỏi.
- Dạ ngoài vườn…
- Không cần đâu, họ là bạn em anh hãy để họ tự nhiên! Coi như vô hình càng tốt.
- Dạ! _ anh quản gia nhận lời và trở vào trong cùng mấy chú chó.
- Bảo à, có rồi nè con. _ zú đưa cho cậu một chiếc bịch lớn.
Thấy cô cùng song Lâm sợ sệt trên cành mận cậu ôm bụng cười lớn.
- Cậu cười gì đấy? Có chó đó. _ cô nhìn ra xa quan sát.
- Hahahaha _ cậu càng cười lớn. – Không có đâu, cậu xuống đi!
- Thật không?
Gật
Cô nhìn lại lần nữa xác nhận lời cậu rồi mới chịu đưa tay cho cậu đỡ xuống và nối tiếp là song Lâm.
- À cái đựng đâu? _ cô hỏi.
Cậu chìa ra cái bịch lớn khiến cô cười tít mắt.
- Cảm ơn cậu!
Xong xuôi các cô lại chui qua lỗ tường ấy ra ngoài.
- Yeah _ cô đập tay với Kì Lâm.
Cậu chỉ biết lắc đầu
- Công này là của cậu nhiều nhất, cảm ơn cậu hennnn! _ cô đấm nhẹ lưng cậu.
*Chỉ những lúc này mới hiền lành như mun thôi…* _ cậu nhìn cô cảm thán.
- 5h30 rồi, về thôi. _ Hoàng Lâm nói.
- Yes! _ cô cùng Kì Lâm “hợp xướng”.
…
~-~-~-
~Một mình trong căn phòng vắng…
Tiếng đàn trong bar của Gia Linh cứ mãi vang lên trong đầu Quốc. Không hiểu sao anh có ấn tượng gì đó về cô gái này, có lẽ sự đa tính cách trong con người của cô ấy gây được sự chú ý nơi anh và hơn cả là tiếng đàn đó.
Quốc quyết định ra khỏi nhà vầ đến bar đó…
…
… Bước vào cửa điều đầu tiên anh làm là đảo mắt một vòng quanh quán và dừng lại nơi cây piano đang “đứng”. Vẫn những khúc nhạc du dương nhưng không đủ để anh tìm lại cảm xúc hôm nào trong anh.
Định quay lưng quay về nhưng Quốc dừng bước…
Anh vẫn chọn chỗ cũ, vẫn loại rượu mạnh cũ nhưng cảm giác cũ đã phần nào vơi đi.
######
…
- Tk2… cậu làm tôi thật thất vọng! _ một old man trong bộ vest đen với vẻ mặt tức giận.
- Tôi xin lỗi!
- Xin lỗi? Xin lỗi có làm não cậu ta trắng được không?
- …
- Cậu đã giật dây khiến con thú nổi giận liệu nó có để yên cho cậu không?
- Tôi xin lỗi!
- Tôi không muốn nghe bất cứ lời xin lỗi nào từ cậu nữa, hãy hành động để dọn lỗi lầm của cậu.
- Vâng!
- Và đừng để thêm một con thú nào phát hiện ra kẻ giật dây.
- Vâng!
- Ngoài tk3 còn ai biết cậu nữa không?
- Dạ không!
- Hừm… 10 vòng thao trường, cậu hãy tự kiểm điểm lại mình đi! _ old man ra lệnh.
- Vâng!
“Cốc cốc cốc”
- Tôi xin phép! _ hắn-tk2 kính cẩn.
- …
- Vào đi! _ old man cho phép.
“Cạch” _ tiếng cửa mở, một người bước vào còn một đi ra.
…
- Tôi không rảnh có chuyện gì ông nói nhanh đi! _ cậu thanh niên nói lạnh lùng.
- Mọi chuyện vẫn ổn chứ? _ old man.
- Cám ơn. _ anh nói cộc lốc.
- Tk1… cậu có cần tỏ thái độ với tôi đến vậy không?
- Vậy ông muốn tôi phải có thái độ thế nào với một con cáo già như ông?
- Ồ câu này hơi nặng, nhưng không sao cậu biết mình đang ở đâu và việc của cậu bây giờ nên làm là được rồi.
- Tóm lại ông muốn gì? _ anh gắt.
- Ok!… Tôi nghe nói cậu còn một cô em gái… rất thông minh… rất có tài… rất dễ thương… và… _ ông ta cố tình ngắt quãng câu nói để xem sự biến sắc trên mặt anh.
- Và ông rất có hứng thú? _ anh tiếp lời.
- Wao… càng ngày cậu càng hiểu ý tôi đấy!
- Ông nghĩ có thể sao?
- Sao lại không nhỉ?
- Vậy hãy xem anh trai của nó có phải kẻ vô tích sự hay không đã. _ anh nói rồi lạnh lùng bỏ đi.
- …
- Nhưng cũng phải xem khả năng của tôi tới đâu nữa. _ old man khẽ nhếch mép.