Lệ Khiết Minh cả người mơ màng, lâng lâng, như đang ở trên mây. Chớp mắt, cô thấy bản thân đang đứng trong sân nhà mình. Thật hoài niệm, cái cây hoa anh đào được ba mang từ Nhật về vẫm còn bé tí thì giờ phút này đã cao to, hoa mọc đẹp khôn xuể. Hồ nuôi cá vẫn còn có cây cầu bắc ngang, còn bây giờ đã được tháo gỡ ra, trở thành một cái hồ ngoài nuôi cá ra cũng không còn tác dụng gì.
“Lệ Khiết Minh, em thích ăn bánh ngọt lắm sao?”
Một tiếng nói trầm ổn vang lên mang sự chú ý của Lệ Khiết Minh hướng về bên đó. Chớp thoáng, cô chỉ thấy được hai đứa trẻ, xong cô giật mình, đây là… đây là Lệ Trâm và Lệ Khiết Minh khi còn nhỏ. Cô muốn lại gần, muốn chạm vào chúng, rồi cô nhận ra, bản thân đang là thể trong suốt, không đυ.ng vào được.
“Vâng, không những bánh ngọt, em thích ăn cả những thứ ngọt, thứ nào ngọt là em đều thích” Lệ Trâm đưa tay dịu dàng xoa đầu Lệ Khiết Minh bé nhỏ.
.
Sau đó, hình ảnh qua đi, Lệ Khiết Minh thấy bản thân đang đứng trong căn phòng màu hồng mà cô nhận ra đây là phòng của bản thân khi hồi bé.
“Tiểu Minh, nhìn em bây giờ như công chúa vậy”
“Thật hả chị? Hì hì, em thích nhất là mấy bộ váy kiểu như này, nó trông thật giống váy của công chúa trên phim, nếu là công chúa vậy thì sẽ lấy được hoàng tử sẽ được hạnh phúc suốt đời, phải không?”
“Tất nhiên rồi, sau này em sẽ lấy được hoàng tử của đời mình” Lệ Trâm cười dịu dàng.
Căn phòng đó, có hai đứa trẻ cười ngây ngô với nhau.
.
“Tiểu Minh, đừng trẻ con như vậy nữa. Thật là, nếu sau này chị không còn ở đây nữa thì sao đây?”
“Chị nói gì vậy? Không cho phép chị nói bậy, chị tất nhiên là phải ở bên em đến suốt đời rồi” “Ừ, chắc vậy!”
.
Ánh mắt Lệ Trâm thoáng một trận buồn rầu, đối với em gái ngây thơ như vậy, cô không biết nên giải thích ra sao. Gương mặt cô tràn đầy vẻ căm chịu và bất đắc dĩ, nhưng nét dịu dàng thì lại không giấu được. Chính điều đó, lại làm cho Lệ Khiết Minh đau lòng. Cô không rõ trái tim của mình lúc này liệu đã rách hay chưa, nhưng cô biết rằng cơn đau đã ngấm và lan ra khắp cơ thể. Gương mặt mát lạnh nhưng Lệ Khiết Minh không bận tâm, vì cô biết bản thân đã khóc.
Người chị dịu dàng của cô, trên đời này được mấy ai như vậy đây? Lo nghĩ cho em gái suốt cả cuộc đời, nhưng bản thân chịu thiệt thòi lại không bao giờ lo lắng.
“Nếu như có một ngày, chị không còn nữa, em cũng phải sống vui vẻ, hạnh phúc, bình an. Chị tin rằng, sẽ có thiên thần yêu em hơn sinh mệnh” Tách…
Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc… Chị là cái đồ ngu ngốc, chị như vậy… làm sao mà em không thương cho được…
..
“Chị hai… chị hai… ”
“Tiểu Minh,… dậy… dậy… ”
“Chị hai…. ”
Lệ Khiết Minh giật mình, mở mắt hét một tiếng, mồ hôi cô ướt đẫm một mảng đằng sau lưng, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, bộ dáng hoàn toàn tiều tụy.
“Tiểu Minh, em không sao chứ?”
Lãnh Niên Ngạo thấy cô tỉnh dậy, ân cần hỏi. Hắn là nhờ vào bản tin chiếu trên ti vi nên mới biết được chị gái của cô chết trong vụ hỏa hoạn, có lẽ vì việc này mà Lệ Khiết Minh không chịu nổi cú sốc này, ngất tại chỗ đấy.
“Anh Niên Ngạo… ” Lệ Khiết Minh thì thầm một tiếng, xong hoàn hồn, bám lấy hai cánh tay hắn, hung hăng dồn dập hơi thở, “Anh Niên Ngạo, chị em… Lệ Trâm đâu… chị ấy đâu?”
“Không” Lệ Khiết Minh đờ người, cảm thấy chính mình như bị hút hết linh hồn, “Không… anh nói dối, anh nói dối… chị ấy không chết… làm sao có thể?”
“Tiểu Minh… em bình tĩnh đi… ”
“Không… làm sao có thể?…. Làm sao có thể… không… ”
“Tiểu Minh… ” Lãnh Niên Ngạo bất đắc dĩ quát lên một tiếng, “Chấp nhận đi em… Chị ấy đã đi rồi”
“Chị ấy… đi rồi?…Haha.. chị ấy đi rồi…” Lệ Khiết Minh cười chua xót, cô nhận ra lời nói của Lãnh Niên Ngạo rõ ràng là thật, nhưng là do cô không chấp nhận được. Cô rõ ràng đã biết, giấc mơ đó chỉ là những kỉ niệm cuối cùng của chị hai, nhưng là cô vẫn cứng đầu khăng khăng không chấp nhận.
“Đưa em đi gặp chị ấy… làm ơn… ”
Lệ Khiết Minh thều thào nói, gương mặt đẫm nước mắt tựa như không còn sức sống, yếu đuối đến mức đáng thuơng làm Lãnh Niên Ngạo đau lòng như bị ai đó bóp nát trái tim. Cô ấy yêu thương chị của mình như vậy, hắn biết điều đó, cảm giấc mất đi người thân là đau là khổ đến như thế nào.
“Được, chúng ta đi gặp chị ấy…”
..
Lệ Khiết Minh bây giờ mới phát hiện bản thân đã ngất đi hết hai ngày, vừa vặn, hôm nay là ngày phát tang của Lệ Trâm. Cô nhìn mẹ mình đang khóc đến chết đi sống lại bên kia, không còn ra dáng của một người phụ nữ quyền quý chua ngoa thuờng ngày. Cô hiểu rằng, Hoàng Mẫn dù có làm cho người khác ghét đến thế nào, thì bà vẫn là một người mẹ, hơn hết bà là người mẹ vô cùng yêu con. Người mẹ mất đi con mình, ngay cả hơi thở cuối cùng cũng không nghe thấy, là sự đau thuơng đến nhường nào?
Lệ Khiết Minh đứng dựa vào người Lãnh Niên Ngạo, cô ôm lấy mặt mình mà nức nở. Lệ Trâm nằm trong quan tài mặt kính trong suốt, chỉ cần vươn tay ra là chạm đến, nhưng lại bị ngăn chặn. Lớp kính đó là sự chia cách giữa sinh và tử, giữa người và ma, cho nên dù có muốn chạm tới, cũng không chạm nổi.
Nhân sinh là một sợi chỉ, đứt đi rồi cũng không nối lại được. Trong tiềm thức Lệ Khiết Minh mãi mãi không bao giờ quên được ngày hôm đó ngọn lửa to lớn đỏ rực cả một vùng trời đã nuốt trọn chị gái cô ra sao.
Ngày hôm ấy, trời mưa, giống như ông trời đang khóc để đưa tiễn đi một người con gái. Lệ Trâm là một người bình thuờng, nhưng là hi sinh quá nhiều, cho nhiều như vậy nhưng không nhận được gì, yêu nhiều như vậy nhưng lại chỉ còn mảng lạnh lẽo tâm hồn. Nhưng trời mưa thì cũng có làm được gì, nó không đem linh hồn Lệ Trâm về được, nó không đem Lệ Trâm hạnh phúc được, nó không đem Lệ Khiết Minh đến gần Lệ Trâm được, Vậy thì trời mưa làm gì??
“Lệ Trâm,tại sao chị lại thích trời mưa?”
“Tại vì trời mưa có thể gột rửa được tâm hồn người, làm con người thấy yên lòng hơn, buồn gì rồi cũng được mưa đem về trời, mãi không trở lại”
Mưa có thể đem buồn rửa đi, nhưng lại không thể rửa sạch. Nếu có thể rửa sạch, vậy tại sao nơi đây lại có một người nguyện đứng dưới mưa khóc vì chị chứ?
Lệ Trâm độc ác, đem cho người khác cảm giác ấm áp rồi lại để lại những khoảng trống lạnh lẽo, không bù đắp, cũng không có gì bù đắp được.
Ngày hôm ấy, người con gái đứng dưới mưa nhìn bia mộ, người con trai đứng sau tán cây nhìn cô gái. Ba người, ba tâm tư, ba mảnh hồn tình, nhưng lại chỉ có hai nỗi sầu não, một nỗi còn lại, đã đi về phương trời rồi.