Độc Chiếm - Triều Lạc Hi

Chương 42



Tự tôn nam nhân hoàn toàn được thỏa mãn, bạc môi cong lên thành một đường cong đẹp đẽ. Thắt lưng lại càng có lực va chạm nhiều hơn, mạnh hơn. Nếu không phải bàn tay hắn đang giữ chặt lấy cái eo thon nhỏ của cô, chỉ sợ rằng cô đã bị đánh bật đi rồi.

“Bảo bối, thoải mái sao?”

“Ân… thoải mái chết đi được”

Cự long ra ra vào vào với tốc độ thật nhanh. Mỗi lần ra đều mang theo một chút thịt non mềm bên trong, xong chưa kịp cho người ta nhìn thấy đã tốc độ nhanh chóng đâm vào đầy mạnh mẽ.

Hoa huyệt hơi đỏ ửng, dịch trắng bên trong không ngừng tiết ra. Mỗi lần cự long đều mang ra một ít, sau đó lại đẩy vào, lại chảy ra như mật bánh đầy thơm ngon. Nhầy nhụa vương vãi xuống cả phần đùi thon, dính lên trên phần xương mu của Đông Dịch, sau đó nhỏ giọt xuống phần drap giường đen tuyền, nổi bật chói mắt.
‘Bạch bạch bạch’ Tiếng cơ thể va chạm nhau hỗn hợp vang vọng khắp phòng đầy da^ʍ mĩ.

Một chốc lâu sau, Lệ Khiết Minh uể oải, miệng liên tục cầu xin, “Dừng… dừng lại đi… không nhịn được nữa”

“Sắp rồi”

Đông Dịch chạy nước rút, nâng một chân cô lên cao, cự long thô cứng như thiếc nhanh chóng đâm thêm trăm cái, xong đó gầm nhẹ một tiếng trong cổ họng, thắt lưng run rẩy tê dại, bắn ra một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c nồng đậm vào chỗ sâu nhất trong tử ©υиɠ.

Lệ Khiết Minh tiết ra một đợt dịch trắng thật nhiều, cộng thêm tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Đông Dịch hòa quyện vào nhau. Bị côn ŧᏂịŧ của Đông Dịch chặn lại, phần tϊиɧ ɖϊ©h͙ thừa chỉ có thể lắng đọng lại trong tử ©υиɠ, bụng trướng lên một đoàn.

Đông Dịch như một con thú đói chưa thỏa mãn. Côn ŧᏂịŧ bắn ra một lần vô cùng nhiều cũng không có dấu hiệu mềm đi, vẫn cứng rắn hiên ngang chọc vào cổ tử ©υиɠ của cô.
Mặc kệ giai đoạn người phụ nữ vừa cao trào là mẫn cảm nhất, hắn nằm phía sau cô, nâng lên một chân mà đâm chọc. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ theo động tác đâm chọc mà trào ra thật nhiều, ‘phốc phốc phốc’ tiếng nước vang lên đầy da^ʍ mĩ.

“Dừng… dừng lại đi… không chịu được nữa.. ”

Lệ Khiết Minh khóc âm trong miệng, liên tục kêu dừng lại, tiếng kêu như mèo nhỏ vào trong tai Đông Dịch chẳng khác nào lời động viên cho hắn mạnh mẽ hơn nữa. Thế là, hắn như một con thú đứt dây cương, đâm chọc thật mạnh vào trong tiểu huyệt đã đỏ au.

Đới với Đông Dịch, nếu đã xem hắn là sói đói, vậy thì khi một con mèo luộc trưng ra trước mặt, lấy lí do gì mà không ăn đây?

“Bảo bối thật ngốc nghếch đáng yêu, em rõ ràng có thể chịu được, vừa nãy còn xin anh phải đâm vào thật mạnh mới chịu. Sao giờ lại không chịu được đây?”
“Không, không phải. Anh đáng… ân… đáng ghét.. ”

Lệ Khiết Minh mồ hôi vương lên trán ướt đẫm liên tục lắc đầu nguầy nguậy. Mái tóc đen nhánh dài bồng bềnh như dải mây lụa êm ái vướng vào trán trắng nõn, thùy mị đáng yêu lại đáng thuơng, chọc người thuơng tiếc vô cùng.

Đông Dịch yêu thuơng tràn ngập trong mắt, đẩy nhanh tốc độ, cắn vào bờ vai trước mặt này, “Miệng thì nói không cần nhưng thân thể thì ngược lại. Nhìn xem, tiểu huyệt nhi của em thật ngoan ngoãn ngậm chặt lấy tôi, còn thật nhiều nước. Bảo bối, em hoàn toàn có thể chịu được”

Một lúc lâu sau, Lệ Khiết Minh đã cao trào hai lần, Đông Dịch mới miễn cưỡng bắn ra nồng đậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào thẳng tử ©υиɠ của cô.

Hắn ghé vào trên người cô thở gấp, thật thỏa mãn cảm nhận lấy dư vị cao trào thật thoải mái này. Lệ Khiết Minh mệt mỏi, trực tiếp mà ngất xỉu.

Thuơng tiếc mà hôn lên trán trơn bóng của cô, Đông Dịch rút ra cự long vẫn còn cương cứng. Nhấc lên cơ thể trắng tuyết đầy dấu hôn đỏ tím được lưu lại vào buồng tắm. Nhìn thấy dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c chảy ra từ tiểu huyệt đỏ au, chầm chậm đưa tay vào móc ra. Hắn đúng là một phút tϊиɧ ŧяùиɠ lên não mà lại bắn vào bên trong cô.

Lệ Khiết Minh có lẽ tâm tình thật mệt mỏi, trực tiếp ngủ thật sâu, thật sâu. Trong mơ, cô gặp một cậu bé thật xinh đẹp, như là một viên kim cương đen đầy huyền bí lạnh lẽo mà cô đơn. Sau đó, cậu bé như nhìn thấy cô, mỉm cười một cái nhạt nhòa trong gió, hóa thành những cánh hoa, bay đi mất…

Cô gặp Lệ Trâm, ánh mắt chị ấy đầy những hận thù ác ý, một tay đẩy cô từ trên lầu cao ngã xuống, giọng nói như ác quỷ vang lên, “Đồ khốn, loại cướp bạn trai của chị mình, mày thích làm tiểu tam lắm sao? Đồ hồ ly tinh”

Lệ Khiết Minh cố gắng rãy rụa, cô nhận ra mình đang rơi tự do từ tầng thứ một trăm xuống, cô mặc dù liên tục kêu gào thật tuyệt vọng “Không, cứu tôi với, không phải” nhưng dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm tình của bọn họ. Lệ Trâm vẫn đứng đó chửi rủa cô liên tục, còn có cả người mẹ hờ Hoàng Mẫn đang cay nghiệt đầy khinh bỉ nhìn cô, người ba mà cô luôn yêu quý lại dùng giọng điệu lãnh lẽo như băng cốt ngàn năm không đổi nói với cô, “Thật sai lầm khi sinh ra mày. Mày không phải là con của Cẩn Hy, mày là hồ ly tinh cướp bạn trai của chị gái”

“Không, không phải, không phải… ”

Hết chương 39-2

***

Chúc mừng năm mới

Chúc các nàng sang năm mới vui vẻ, xinh đẹp, học giỏi và cuộc sống được hạnh phúc bình yên, tài tài phát lộc, vạn sự như ý.

Chúc Độc Chiếm được 100k view.

Yêu yêu (♥ω♥ )