Tự tôn nam nhân hoàn toàn được thỏa mãn, bạc môi cong lên thành một đường cong đẹp đẽ. Thắt lưng lại càng có lực va chạm nhiều hơn, mạnh hơn. Nếu không phải bàn tay hắn đang giữ chặt lấy cái eo thon nhỏ của cô, chỉ sợ rằng cô đã bị đánh bật đi rồi.
“Bảo bối, thoải mái sao?”
“Ân… thoải mái chết đi được”
Cự long ra ra vào vào với tốc độ thật nhanh. Mỗi lần ra đều mang theo một chút thịt non mềm bên trong, xong chưa kịp cho người ta nhìn thấy đã tốc độ nhanh chóng đâm vào đầy mạnh mẽ.
Hoa huyệt hơi đỏ ửng, dịch trắng bên trong không ngừng tiết ra. Mỗi lần cự long đều mang ra một ít, sau đó lại đẩy vào, lại chảy ra như mật bánh đầy thơm ngon. Nhầy nhụa vương vãi xuống cả phần đùi thon, dính lên trên phần xương mu của Đông Dịch, sau đó nhỏ giọt xuống phần drap giường đen tuyền, nổi bật chói mắt. ‘Bạch bạch bạch’ Tiếng cơ thể va chạm nhau hỗn hợp vang vọng khắp phòng đầy da^ʍ mĩ.
Một chốc lâu sau, Lệ Khiết Minh uể oải, miệng liên tục cầu xin, “Dừng… dừng lại đi… không nhịn được nữa”
Lệ Khiết Minh khóc âm trong miệng, liên tục kêu dừng lại, tiếng kêu như mèo nhỏ vào trong tai Đông Dịch chẳng khác nào lời động viên cho hắn mạnh mẽ hơn nữa. Thế là, hắn như một con thú đứt dây cương, đâm chọc thật mạnh vào trong tiểu huyệt đã đỏ au.
Đới với Đông Dịch, nếu đã xem hắn là sói đói, vậy thì khi một con mèo luộc trưng ra trước mặt, lấy lí do gì mà không ăn đây?
“Bảo bối thật ngốc nghếch đáng yêu, em rõ ràng có thể chịu được, vừa nãy còn xin anh phải đâm vào thật mạnh mới chịu. Sao giờ lại không chịu được đây?” “Không, không phải. Anh đáng… ân… đáng ghét.. ”
Lệ Khiết Minh mồ hôi vương lên trán ướt đẫm liên tục lắc đầu nguầy nguậy. Mái tóc đen nhánh dài bồng bềnh như dải mây lụa êm ái vướng vào trán trắng nõn, thùy mị đáng yêu lại đáng thuơng, chọc người thuơng tiếc vô cùng.
Đông Dịch yêu thuơng tràn ngập trong mắt, đẩy nhanh tốc độ, cắn vào bờ vai trước mặt này, “Miệng thì nói không cần nhưng thân thể thì ngược lại. Nhìn xem, tiểu huyệt nhi của em thật ngoan ngoãn ngậm chặt lấy tôi, còn thật nhiều nước. Bảo bối, em hoàn toàn có thể chịu được”
Lệ Khiết Minh có lẽ tâm tình thật mệt mỏi, trực tiếp ngủ thật sâu, thật sâu. Trong mơ, cô gặp một cậu bé thật xinh đẹp, như là một viên kim cương đen đầy huyền bí lạnh lẽo mà cô đơn. Sau đó, cậu bé như nhìn thấy cô, mỉm cười một cái nhạt nhòa trong gió, hóa thành những cánh hoa, bay đi mất…
Cô gặp Lệ Trâm, ánh mắt chị ấy đầy những hận thù ác ý, một tay đẩy cô từ trên lầu cao ngã xuống, giọng nói như ác quỷ vang lên, “Đồ khốn, loại cướp bạn trai của chị mình, mày thích làm tiểu tam lắm sao? Đồ hồ ly tinh”
Lệ Khiết Minh cố gắng rãy rụa, cô nhận ra mình đang rơi tự do từ tầng thứ một trăm xuống, cô mặc dù liên tục kêu gào thật tuyệt vọng “Không, cứu tôi với, không phải” nhưng dường như cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm tình của bọn họ. Lệ Trâm vẫn đứng đó chửi rủa cô liên tục, còn có cả người mẹ hờ Hoàng Mẫn đang cay nghiệt đầy khinh bỉ nhìn cô, người ba mà cô luôn yêu quý lại dùng giọng điệu lãnh lẽo như băng cốt ngàn năm không đổi nói với cô, “Thật sai lầm khi sinh ra mày. Mày không phải là con của Cẩn Hy, mày là hồ ly tinh cướp bạn trai của chị gái”
“Không, không phải, không phải… ”
Hết chương 39-2
***
Chúc mừng năm mới
Chúc các nàng sang năm mới vui vẻ, xinh đẹp, học giỏi và cuộc sống được hạnh phúc bình yên, tài tài phát lộc, vạn sự như ý.