Độc Chiếm - Triều Lạc Hi

Chương 43



“Cô ấy sao rồi?”

Đông Dịch đúc tay vào túi quần, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vị bác sĩ đang khám cho Lệ Khiết Minh kia.

Vị bác sĩ kia cắm đầu kim tiêm dài vào trong bàn tay trắng nõn của Lệ Khiết Minh, truyền cho cô một chia nước biển và một chai nước dinh dưỡng. Xong ông nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của Đông Dịch, rùng mình, cẩn trọng nói:

“Tiên sinh, tiểu thư đã không sao rồi, chỉ cần chăm sóc sức khỏe ổn định là sẽ mau khỏi bệnh”

“Thêm nữa, sức đề kháng của vị tiểu thư này từ nhỏ đã không tốt. Ngài nên tránh cho cô ấy dùng những loại thuốc mạnh như vậy”

“Tôi biết rồi” Đông Dịch bình tĩnh liếc mắt ra hiệu cho Bác Trần đang đứng bên cạnh tiễn vị bác sĩ kia ra về.

Bản thân đi lại gần phía Lệ Khiết Minh, dơ bàn tay ra dịu dàng mà ân cần vuốt tóc cô. Lệ Khiết Minh đã hôn mê hai ngày, cơ thể lúc nóng lúc lạnh, miệng luôn nói mớ những câu vô nghĩa, mồ hôi trên trán rịn ra từng hạt nhỏ mỏng như làn sương. Làn da cô trắng bệch, đôi môi xinh đẹp kiều mị không chút huyết sắc, cả người nhỏ nhắn trắng nõn nằm trong chiếc giường đen tuyền trông vô cùng yếu đuối nhu nhược, giống như cành liễu đứng dưới mưa bão bị chà đạp một trận, làm cho người ta thuơng tiếc.
Nhịn xúc động trong lòng xuống, Đông Dịch khẽ cúi người hôn lên vầng trán trơn bóng. Ân cần đắp chăn cẩn thận cho cô, sau đó đi ra ngoài.

Đoàng đoàng…

Bên ngoài trời mưa, mây đen bao phủ che kín hết căn biệt thự riêng của Đông Dịch. Mưa rơi nặng nề lạnh lẽo va đập xuống mặt đất, Lệ Khiết Minh nằm trên giường, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt.

*

Đông Dịch đứng bên cửa sổ, khói thuốc lá phả ra làm cho hắn thêm phần u ám bí ẩn. Bác Trần nhìn lên phía bóng lưng hắn thật rộng lớn, nhưng lại vô cùng cô đơn. Dường như bà cảm nhận được sự trống trải lạnh lẽo từ nỗi lòng của cậu bé này.

“Thiếu gia, Nam đã về rồi”

Đông Dịch xoay người lại, dập tắt điếu thuốc, “Gọi hắn đến gặp tôi”

“Được”

Bác Trần cúi người, lui xuống. Bà không thể hiểu được tâm tình của Đông Dịch, đôi lúc, hắn thật sự rất bí ẩn. Giống như những lời đồn đại rằng, hắn được sinh ra bởi bóng đêm, là hiện thân của bóng đêm. Tàn nhẫn, là một ác ma trong thế giới miệng đời.
Nhưng chẳng ai biết, càng tàn nhẫn bí ẩn, lại càng cô đơn.

Nam là một trợ thủ đắc lực được Đông Dịch trọng dụng nhất. Hắn giống như một cỗ máy gϊếŧ người thông minh không cảm xúc. Đối với Nam, hắn ta lợi dụng Đông Dịch để chiếm được lợi thế riêng cho mình, và Đông Dịch cũng lợi dụng hắn để chiếm lấy được thị trường trong xã hội đen. Thực chất, kể cả khi không có Nam, nếu là thứ mà Đông Dịch muốn, hắn sẽ có được.

‘Rầm’ Cửa đóng lại một tiếng thật to, tất cả mọi thứ lại trở lại như lúc ban đầu, yên tĩnh cô đơn chỉ còn những tiếng mưa.

‘Ting’ Màn hình máy tính sáng lên một tiếng, một gmail bí mật được gửi đến và được bảo quản bằng một dòng mật mã thật dài. Không biết tại sao, sau khi xem xong tin nhắn này, khóe miệng Đông Dịch khẽ nhếch lên đầy cao ngạo, nụ cười của một vị thần cai quản địa ngục đầy chết chóc tang thương.
Hắn nhìn đến tấm ảnh của Lệ Khiết Minh được đặt ở đầu bàn, ánh mắt đầy tia lạnh lẽo trào phúng. Lệ Khiết Minh a Lệ Khiết Minh, tôi đã nói rồi, bất cứ ai cũng không thể có được em…

***

“An Kiều, mấy ngày hôm nay cô có gặp tiểu Minh?”

Lãnh Niên Ngạo lần đầu tiên biểu lộ ra bộ mặt gấp gáp lo sợ, hắn giọng nói tuy bình tĩnh nhưng nếu nghe kĩ sẽ biết rằng hắn đang run sợ.

Một tuần rồi Lệ Khiết Minh chưa đến trường, nghỉ học không có phép, bị giáo sư nhắc nhở, thậm chí còn lớn tiếng đe dọa rằng nếu không đi học trong hai ngày nữa, sẽ đình chỉ học. Lãnh Niên Ngạo tìm đến nhà họ Lệ, lại nhận được tờ giấy quảng cáo cho thuê nhà đất.

Với trí thông minh của mình, hắn đương nhiên hiểu được không có chuyện vô duyên vô cớ mà Lệ Khiết Minh biến mất. Lòng hắn rạo rực như lửa đốt.

“Không có, em đã thử gọi điện về dưới quê, nhưng không ai nhìn thấy cậu ấy về hết”

Trước đây khi Lệ Khiết Minh còn nhỏ, cô ấy sống ở một thị trấn nhỏ gần chân núi với bà ngoại. Số người dân ở đó cũng không là bao nhiêu, nên bây giờ nếu lấy lí do gì chăng nữa, cô ấy cũng không có khả năng bỏ về đó.

Lãnh Niên Ngạo nghe vậy, mày nhíu chặt. Là ai? Ai có thể thoát ra được mạng lưới tình báo của hắn? Là nhân vật to lớn thế nào mới đủ khả năng che giấu được khỏi ngoài tầm thế lực của hắn?

Lãnh Niên Ngạo là thiếu gia duy nhất của nhà họ Lãnh, hắn lên năm tuổi đã biết được cha của mình sỡ hữu một mạng báo tình lưới cấp quốc gia, tin tức nào cũng không thể lọt qua.

Vậy mà một tuần nay chỉ tìm một người con gái duy nhất cũng không thấy. Đây là phải nói rằng cách làm việc của người yếu kém hay là người đúng đằng sau có thân phận rất to lớn đây?

Hết chương 40