Bánh xe mui trần dừng trước cổng trường tạo lên một tiếng két chói tai khiến mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ba cô gái trong xe. Nhỏ mở cửa bước đầu tiên, xong đến tôi và nó. Ba đứa chúng tôi liếc nhẹ hàng trăm người đang chen lấn trước mặt đang lui ra hai bên, tạo ra một lối đi thẳng tắp cho ba đứa.
Nhỏ mặc một cái váy đỏ, phần trước ngắn tới ngang đùi, phần còn lại dài qua đầu gối. Chân đi vớ lưới dài đến nửa đùi và một đôi bốt. Tóc để xoã như mọi khi với một dải tết bím cầu kì vắt từ bên trái ra sau. Cả nó, nhỏ và tôi đều là chủ bữa tiệc cho tới khi giọng hét khủng khiếp của lũ con gái hò reo ầm ĩ.
– Ah! Anh Huy! Nhảy với em đi! – A hét.
– Ôi anh Long! Nhìn em một cái đi! – B nài nỉ.
– Anh Minh! Thần tượng của em! – C nhảy cẫng lên, hò reo.
Hôm nay hắn mặc vest trắng, cà vạt xám với mái tóc nâu đen vuốt keo qua một bên, Huy mặc bộ vest đen, cà vạt xanh biển, tóc vuốt keo như mọi khi. Nhóc mặc vest đen, cà vạt đỏ, tóc vuốt keo cho xù lên, tai đeo quả cầu mũi nhọn quen thuộc.
Ừm … Một lũ fangirl điên cuồng xông vào chụp ảnh ba anh hot boy quen thuộc. Cảnh này đã quá quen thuộc đối với tôi, với nó và đặc biệt là với nhỏ. Nhỏ quay lưng làm lơ lũ fangirl vớ vẩn, thản nhiên đi lấy nước uống trong khi tôi với nó thì tám huyên thuyên chuyện trăng sao, trời đất.
– Thư! – nhóc lên tiếng, mở đường chui ra khỏi đám đông đầu tiên. Kéo theo sau là Huy và hắn.
– Gezz … Em tự nhiên mất tích làm anh lo muốn chết luôn! – Huy cằn nhằn với nó – Lần sau nhớ nói với anh một tiếng nha!
– Nhưng … – nó nắm tay cậu, mắt long lanh – Em muốn tạo bất ngờ cho anh mà!
– Hơ … – cậu nhìn nó từ đầu đến chân rồi kéo nó lại gần, thơm lên tóc nó – Ừm! Em dẽ thương lắm! Nhưng lần sau đừng bỏ đi như vậy nữa nha!
– Dạ! – nó lè lưỡi tinh nghịch, đi lấy đồ uống với cậu. Nhóc thì vần mải rượt theo nhỏ, giải thích sự tình nên chỉ còn lại tôi với hắn, im lặng.
– Kể ra thì … cô cũng có tí đường cong nhỉ? – hắn mở lời, nhìn tôi từ dưới lên trên, từ trên xuống dưới.
– Mặc xác anh nói gì thì nói, tôi đi lấy đồ uống! – tôi quay lưng định bỏ đi thì hắn giật tay tôi lại, cầm lấy li nước trên tay tôi và uống sạch.
– Cô còn nhiều chán! – hắn liếm mép sau khi xơi cạn li nước của tôi – Mà vị cherry ngon đấy!
– Anh … Ai cho anh uống nước của tôi? – tôi nhìn hắn giận dữ.
– Thì cô nói lấy thêm mà! Vả lại, thấy li cô còn đầy nên tôi uống bớt cho thôi! – hắn nhún vai ra vẻ bất đắc dĩ.
Tôi bực mình, quay lưng đi về phía quầy nước uống một mình. Bất chợt một vật gì đó lạnh toát chạm vào sống lưng của tôi khiến tôi giật mình làm rớt li nước. Tôi quay lại hằn học nhìn thủ phạm, tính mắng cho tên khốn kiếp ấy một trận thì ….
– Cô làm gì mà phản ứng dữ thế? – hắn xoay tôi vào vòng tay của hắn, ôm eo tôi với đôi bàn tay lạnh như băng.
– Anh … Anh lại làm cái khỉ gì thế? – tôi đẩy hắn ra nhưng hắn càng ôm chặt hơn.
– Nhảy với tôi! – hắn nắm nhẹ lấy tay tôi, bước ra sàn nhảy.
– Không muốn! – tôi rút tay lại.
– Này! Trước sau gì cô cũng là vợ của tôi! Đừng có bướng! – hằn gằn giọng – Có bao nhiêu cô ở đây đang mong muốn được nhảy với tôi đấy!
– Vậy thì đi mà nhảy với họ, tôi cũng ngán anh lắm rồi! Suốt ngày bị nhìn chằm chằm với anh mắt ấy … Anh còn không biết cảm giác của tôi như thế nào! – tôi gỡ tay hắn ra, giận dỗi bỏ đi.
Quanh quất đâu đó, trong những góc nhỏ của căn phòng rộng lớn là tiếng xầm xì bán tán của mấy cô tiểu thư khác đang nhìn tôi bực bội, căm ghét. Tôi mặc kệ những ánh mắt ghen tức của chúng, thản nhiên đi ra ngoài. Phải rồi! Vì hắn mà tôi mới phải chịu đựng những cái nhìn ngu ngốc ấy, không bạn bè gì ngoại trừ Chi. Tất cả xem tôi như kẻ thù mặc dù tôi chẳng làm gì. Nhóc với nhỏ cuối cùng cũng tay trong tay trên sàn nhảy cùng với điệu nhạc Waltz du dương, quay nhiều vòng trên trung tâm của sự chú ý cùng với nó và Huy.
Tôi rút từ tóc xuống cái kẹp tăm với một hoa hồng với nhiều màu cánh khác nhau, từ đuôi kẹp tới bông hoa là những viên kim cương nhiều màu lấp lánh. Cái kẹp tăm rẻ tiền với ngày nay nhưng cái là cả một gia tài đối với tôi, một thứ có một không hai. Anh đã tự kiếm tiền, mua vật liệu và tự làm cây kẹp tăm này cho tôi. Có ai tưởng tượng được không? Một đại thiếu gia nhà giàu mà lại tự kiếm tiền, tự làm một thứ rẻ tiền mà lại khó như thế này cho tôi. Thật khó tin!
Tôi nhìn những cánh hoa nhỏ xíu được tô màu tỉ mỉ, không lem hay bị trắng bất cứ chỗ nào. Màu rất đều, đẹp và không bị vón cục hay sần sùi bất cứ chỗ nào. Tôi chưa bao giờ dám chạm vào những cánh hoa ấy vì sợ nó sẽ rụng ra nhưng anh nói chắc như đinh đóng cột rằng anh đã làm rất kĩ và nó nhất định không thể rơi được. Bông hoa hồng ấy chính là ý tưởng cho biểu tượng của bang Dark. Nhưng thay vì có nhiều màu, tôi để nó trở thành một bông hoa hồng đen vì hoa hồng đen, tối tăm, lạnh lẽo, một thứ mà chưa ai tìm ra cách để trồng nó. Nó là kỉ vật duy nhất tôi còn lại mà thuộc từ anh. Tôi dấu nó, không cho Mia biết vì rồi Mia cũng sẽ tìm cách dấu nó đi để chôn vùi kí ức buồn ấy về anh.