Tôi cười nhạt, nhìn màn đêm bắt đầu bao phủ bầu trời, để lộ ra mặt trăng tròn vằng vặc và những vì sao nằm dài trên trời.
– Này! Cô mặc thế này lại bị cảm bây giờ! – hắn từ đâu chui vào, khoác nhẹ lên vai tôi một cái áo choàng màu tím viền đen, rất với màu váy của tôi. Hắn nhìn cây kẹp tăm trên tay tôi rồi nhẹ nhàng cầm lấy nó, cười nhạt – Đẹp quá! Cô tự làm à?
Tôi lắc đầu, cắn môi hi vọng mình sẽ không khóc trước mặt hắn.
– Lại đây, tôi cài cho! – hắn cầm lấy cây kẹp tăm, vuốt tóc mái của tôi qua một bên rồi cẩn thận cài nó lên tóc tôi. Nhưng bất chợt, hắn nán lại, nhìn bông hồng đen trên tóc tôi, chần chừ một lúc rồi thôi.
– Cảm … ơn! – tôi cúi đầu, tính bỏ đi thì hắn nắm lấy tay tôi kéo lại.
– Đừng giận nữa! Tôi xin lỗi mà! – hắn nhìn tôi rồi giật mình – Này … Cô … Cô đang … khóc ư?
– Xin lỗi! – tôi quay đầu, muốn bỏ chạy nhưng hắn ôm tôi thật chặt, hôn lên mái tóc nâu sẫm mượt của tôi.
– Đồ ngốc! Sao cô lại khóc? – hắn ôm chặt lấy tôi mắng yêu.
– Không … liên quan tới anh! – tôi nấc nhẹ, dù đang khóc nhưng vẫn tỏ ra mạnh mẽ với hắn.
– Ngốc! Tất nhiên là có liên quan tới tôi rồi! – hắn đẩy tôi ra xa hơn một chút để nhìn mặt tôi – Cô là hôn thê của tôi mà!
– Thì … Thì sao? Anh cũng đâu có quan tâm gì đến tôi! – tôi quay mặt qua một bên – Không phải tôi làm vướng chân anh sao?
– Không! Cô không hề vướng víu gì cả! Tôi … – hắn im lặng giây lát rồi thở dài một cái lấy cam đảm rồi nói tiếp – Tôi thích cô!
– Huh? – tôi nhìn hắn ngạc nhiên – Anh … Anh đùa à?
– Đùa? Chuyện tình cảm với cô, có cho vàng tôi cũng không dám!
– Ừm! – tôi cúi đầu nhìn mặt đất vài giây rồi lại quay lên nhìn hắn – Tôi không biết tình cảm của tôi dành cho anh như thế nào cả! Chỉ là hành động và cách cư xử của anh rất giống một người mà tôi từng quen biết ….
– Vậy thì tôi sẽ chờ! – hắn nói chắc như đinh đóng cột
– Chờ cái gì? – tôi nghiêng đầu ngờ nghệch.
– Chờ câu trả lời của cô! Trước sau gì cũng cưới nhưng tôi muốn biết trước tình cảm của cô, tôi không muốn cô cảm thấy khó chịu sau này. Vì vậy nên … cô hãy cho tôi biết nhé! Tôi sẽ chờ!
– Ừm! – tôi nhìn hắn, nở một nụ cười nhạt.
Hắn cười mãn nguyện, lôi tôi vào trong khiêu vũ. Hắn ôm eo tôi, đung đưa theo điệu nhạc du dương. Tôi và hắn đang ở trung tâm sàn nhảy, mọi người, cả nó, Huy, nhỏ và nhóc đều tản ra xung quanh, để lại một mình tôi và hắn. Hắn chẳng quan tâm gì tới ai khác, vẫn tiếp tục nắm chặt lấy tay tôi, mặc cho những người còn lại bắt đầu lôi điện thoại ra, chụp tới tấp.
Giáo viên trong trường coi bộ còn hứng chí hơn cả học sinh, hết quay phim, chụp hình rồi bắt đầu chuyển bài khác cho “lãng mạng” hơn. Học sinh của hội phóng viên trường cũng không kém, chụp ảnh là một chuyện, viết bài là một chuyện khác. Tôi không biết nói gì thêm, chỉ im lặng nhảy theo điệu nhạc và cố gắng không làm gì sai. Nó cười với Huy, Huy nắm tay nó vào trung tâm, nhảy chung với tôi và hắn. Sau đó là nhóc với nhỏ. Cả trường hò hét ầm ĩ, vậy là ba anh hotboy đã cùng hội ngộ trên sàn nhảy làm mọi thứ trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.
Tôi cúi đầu lặng lẽ nghĩ tới hậu quả vào ngày mai, liệu trang chủ của báo trường có đề tên tôi không? Liệu tiết mục “Tin Hot trong ngày” trên TV trường có cái cảnh này không? Trừ phi có tin gì đó nổi hơn thì may ra tôi có thể thoát khỏi ống kính nhưng chuyện đó thật khó có thể xảy ra nên tỉ lệ của việc mặt tôi xuất hiện trên chủ đề chính là 100%.
“Nguyễn Bảo Long! Lần này thì anh báo hại tôi rồi!” – Tôi cúi đầu thầm nguyền rủa hắn.
Kouta POV*
Tôi cười nhạt, nhìn Thy cúi đầu đỏ mặt. Thật đáng yêu! Tôi rất muốn chiếm lấy cái thân hình nhỏ bé ấy và ôm lấy cô ấy mãi. Nhưng với Thy, cô ấy nghĩ như thế nào về tôi? Người mà cô ấy nhắc tới thật sự là ai? Tại sao cô ấy lại khóc?
Tôi đến hỏi My về người lạ mặt mà Thy nhắc tới, về cây kẹp tăm nhưng tôi không nhắc gì tới bông hồng đen. Chuyện đó tôi để sau, nói riêng với Huy và Thư. Biểu tượng ấy là biểu tượng của bang Dảk, bông hồng mà chủ bang Dark cài trên tóc cũng giống y như thế, màu tóc ấy, giọng nói ấy và dáng người ấy, tôi đã từng nghi ngờ một lần nhưng tôi lại gạt qua một bên vì tôi không nhận thấy một vết thương nào trên người của cô ấy, trừ một vết bị đạn bắn trên hông mà tôi không thể tìm cách nào để kiểm tra nó. Nhưng nếu cô ấy có vết thương ở hông thật thì … có thể lắm! Nhưng rồi cách cư xử giữa tôi với cô ấy sẽ ra sao?
(TG: Vớ vẩn! Anh này lại suy diễn lung tung rồi!)
(BL: Suy diễn cái con khỉ mốc! Lo mà viết truyện đi, ngồi đó mà vớ vẩn!)
Nhưng còn Thy với Lâm? Nếu đúng như lời My nói thì liệu tôi có thể thay thế vị trí của Lâm trong tim cô ấy không? Cô ấy cứ tiếp tục khóc như mưa làm tôi cảm thấy rất buồn. Nhưng tôi chẳng biết làm gì để giúp cô ấy tươi cười như lúc trước. Tôi luôn luôn trêu chọc cô ấy vì tôi thích nhìn cô ấy nổi giận với tôi, chỉ cần như thế cũng vui vì như thế có nghĩ là cô ấy chưa thật sự bơ tôi, vẫn còn nghe nhưng gì tôi nói và vẫn quan tâm tới tôi. Vậy thì tôi mừng rồi, tính ra tôi cũng không đến nỗi tệ lắm trong mắt cô ấy!