Earth

Chương 42: Nhân tâm



Hoàng Mộc nói xong lấy từ gùi tre ra một viên quặng nhỏ rồi ném ra xa.

Tiêu Thống biểu cảm phức tạp, ánh mắt nhìn lại từ đầu đến chân Hoàng Mộc, cách suy nghĩ và hành động của cậu khiến hắn phải đánh giá lại. Trước mắt hắn rõ ràng chỉ là một cậu bé mà tâm cơ không hề khớp với lứa tuổi.

Có được sự chín chắn như vậy là do hàng ngày trước khi đi ngủ, Hoàng Mộc thường đem những chuyện trong ngày suy nghĩ một lượt, tìm ra bản chất của vấn đề và cách giải quyết. Chính vì thói quen đó mà cậu thỉnh thoảng nói ra những câu triết lý với bộ dáng ông cụ non khiến cho cả nhóm bật cười.

Tiêu Thống tức giận quát lớn:

-Ngươi cho rằng dựa vào năm người có thể cản chúng ta vào hang sao

Như để đáp lại lời thách thức của Tiêu Thống, Hoàng Mộc cùng Lôi Viêm và Đổng Kiếm đưa gùi tre ra chắn trước cửa hang, bản thân thì đứng phía sau, năm người kề vai chống đỡ ba chiếc gùi tre, cửa hang vốn nhỏ chỉ cần ba chiếc gùi tre đã che lấp hết lối đi.

Hoàng Mộc lên tiếng:

-Tiêu Thống, nếu ngươi phá hủy gùi tre để phi vân điểu biết được trong này có quặng thì dù có trốn ở đâu đi nữa cũng sẽ bị phi vân điểu truy sát.

Tiêu Thống trả lời:

-Ngươi không cần phải khéo nhắc ta, không phá hủy gùi tre vậy bọn ta không thể xô ngã các ngươi sao, tất cả lên.

Năm người mang theo gùi tre lùi vào trong hang khoảng ba mét, mấy chục thành viên Tam Sơn bang ùa vào, cửa hang nhỏ, bề ngang chỉ miễn cưỡng đủ chổ cho hai người đứng song song.

Thành viên Tam Sơn bang có hơn 80 người nhưng chỉ có 6 người tiếp xúc được với gùi tre, những người còn lại để hai tay lên vai người phía trước mà đẩy. Lực truyền qua người khác không thể giữa nguyên như ban đầu, nhìn qua là hơn 80 người xếp thành hai hàng cùng đẩy, nhưng nếu tính tổng lực tác động lên gùi tre chỉ bằng với sức của 20 người mà thôi. Gùi tre đổ đầy quặng nên trước sự giằng co đến từ hai phía vẫn chưa bị hư hại gì.

Thuần túy so sánh về sức lực thì với sức của 20 người không thể thắng được năm người Hoàng Mộc, không kể những người khác chỉ riêng Hoàng Mộc lực đẩy đã hơn 10 người cộng lại, bởi vì dưới lớp áo quần đang mặc là dải lụa đang quấn lấy hai tay, thân, và hai chân, linh lực bộc phát khiến sức mạnh của cậu tăng vọt.

Thời gian trôi qua một phút, những thành viên của Tam Sơn bang ở tuyến đầu, hai tay đã không thể chống cự nổi, cả người bị ép sát vào gùi tre, hít thở khó khăn. Thắng bại rất nhanh có kết quả, nhóm người Hoàng Mộc đẩy các thành viên của Tam Sơn bang lùi dần ra khỏi hang.

Tiêu Thống đứng ở đằng sau, nãy giờ chưa tham gia vào cuộc đọ sức do hắn còn bận chạy đến chỗ viên quặng mà Hoàng Mộc ném đi, hắn nhặt lên rồi vứt ra xa, khi quay trở lại thấy kết quả không như mong muốn, liền đặt hai tay vào hai hàng người phía trước, bắt đầu đẩy.

Lực đẩy mạnh mẽ khiến hai hàng người lần lượt buông tay, cơ thể dí sát vào nhau, bắt đầu từ tuyến đầu, lan đến giữa rồi đến cuối hàng, gương mặt Tiêu Thông nhăn lên, gân xanh cùng cơ bắp ở hai tay nổi lên cuồn cuộn, hiển nhiên hắn đang dốc hết sức.

Nhờ có sự tham gia của Tiêu Thống mà Tam Sơn bang không bị đẩy lùi ra khỏi hang nhưng cũng không tiến thêm được bước nào. Những thành viên tiếp xúc với gùi tre bị đè bẹp dí, có vẻ đã lâm vào hôn mê.

Trên cao Phi vân điểu đã đáp đến miệng hố, chúng nhặt các viên quặng nằm rải rác rồi xếp ở một chỗ. Ánh mắt Phi vân điểu màu vàng nhìn xuống đáy hố, hàng chục sinh vật nhỏ bé đang lúc nhúc phía dưới, hình dáng quen thuộc làm nó nhớ đến nối nhục cách đây mấy hôm, hai mắt đỏ ngầu cất lên tiếng kêu.

Ba con màu bạc nghe theo mệnh lệnh, bay xuống đáy hố, hai cánh xòe ra, quét qua nhóm người, muốn một kích diệt sạch đối phương.

Các thành viên Tam Sơn Bang thấy vậy, ngay lập tức chui vào trong hang, hơn hai mét chiều dài hang động chứa được bao nhiêu người chứ, bên ngoài còn khoảng 60 người không thể chui vào, đành cầm vũ khí lên chiến đấu, hố sâu này không khác gì nhà tù, chạy đâu cho thoát.

Tiêu Thống ở ngoài cùng, ngay khi con phi vân điểu đầu tiên dùng cánh đánh tới, hắn rút kiếm ra chống trả.

Keng âm thanh va chạm vang lên, sức tấn công của phi vân điểu quá lớn khiến hắn đổ người về phía sau, cơ thể xoay chuyển tinh diệu khiến bản thân không bị ngã, thuận thế dùng chân đá từ dưới lên trúng vào sống cánh của Phi vân điểu.

Phi vân điểu bị cú đá làm cho lệch hướng bay, hai thanh sắc dọc theo sống cánh bên phải đánh lướt qua hai thanh viên Tam Sơn bang phía sau, hai cánh tay lập tức lìa khỏi cơ thể, âm thanh la hét vang lên thảm thiết.

Hai con Phi Vân điểu còn lại đã tới, chúng không dùng cánh cắt qua nhóm người mà đạp xuống mặt đất, bắt đầu chơi trò mèo vờn chuột, khi thì dùng cánh chém tới, khi thì mổ, khi thì dùng móng vuốt quắp đi.

Hàng chục người Tam Sơn bang không ngồi yên chờ chết, cầm vũ khí lên phản kích, có điều sức tấn công chỉ như muỗi chích inox, từng nhát chém lên bộ lông cứng rắn của Phi vân điểu giống như đang gãi ngứa cho nó.

Thương tích bắt đầu xuất hiện nhưng chưa có ai tử vong, có vẻ như con Phi vân điểu màu vàng trên kia đang ra lệnh cho chúng hành hạ đám người đến chết.

Phi vân điểu màu vàng đứng lặng yên quan sát cảnh la hét phía dưới, nếu suy nghĩ của nó có thể phát ra thành lời thì sẽ là:

-Lũ sâu kiến phải bị như thế này mới phải đạo.

Hoàng Mộc bên trong hét lên:

Các ngươi mau ném vũ khí đi, rồi tự dùng dây thừng buộc lấy hai tay, ta sẽ để các ngươi vào thôn.

Đoạn dây thừng được Lôi Viêm quăng ra, những tên phía trước đương nhiên không tự nguyện trói mình, nhưng những người phía sau quan sát được quang cảnh hãi hùng bên ngoài liền dùng dây thừng trói những người phía trước lại, rồi trói luôn cả chính mình.

Đổng Kiếm xê dịch gùi tre sang một bên, để hở ra một khe nhỏ chỉ đủ cho một người đi qua, hắn kiểm tra từng người, những ai trói đã chắc chắn mới cho vào.

Đoàn người nối đuôi nhau đi vào trong, các thành viên ở bên ngoài thấy cửa hang vắng người liền chui vào. Đổng Kiếm không ngại nói lại quy tắc thông quan cho bọn họ, tâm lý hoảng sợ vừa mới đối mặt với phi vân điểu, lại thấy đám đông đồng bọn tự trói tay của bản thân, hai hiệu ứng tâm lý khiến chúng tuân thủ răm rắp những gì Đổng Kiếm nói.

Hành động gấp gáp, chỉ mười mấy phút sau hầu hết thành viên của Tam sơn bang đã đi vào trong, ngoài kia chỉ còn những người bị thương nằm la liệt và Tiêu Thống đang một mình xoay trở trước ba con phi vân điểu.

Hoàng Mộc bảo bốn người canh chừng đám thành viên Tam Sơn bang, còn bản thân ở lại quan sát.

Kiếm pháp của Tiêu Thống rất nhanh, hiểm, chính xác liên tục chém trúng người Phi vân điểu, thân pháp cũng điêu luyện né tránh, nhiều lần thoát chết từ đường tơ kẽ tóc. Bất quá đối chiến lại là ba con Phi vân điểu màu bạc, kiếm pháp tinh diệu nhưng lực tấn công còn chưa đủ, chỉ làm chúng đứt vài cọng lông, dù vậy kết quả này đem so với người bình thường đã là điều phi thường.

Tiêu Thống hiển nhiên biết việc thành viên của hắn đã đi vào trong hang, bản thân hắn cũng muốn vào nhưng ngay lần giao tranh đầu tiên, con phi vân điểu bị hắn đá trúng lập tức phát sinh tình cảm nồng nhiệt với hắn, hết sức quan tâm, liên tục quấn lấy hắn đánh nhau, muốn chạy cũng không được.

Bản thân phi vân điểu vốn là chuyên gia chặt chém từ trong gen, cảm thấy đối thủ này thú vị, chúng liên tục thể hiện những kỹ năng trời sinh của mình, và chuyện gì đến cũng phải đến, trong một lần khoái chí, phi vân điểu lỡ cánh làm gãy kiếm của Tiêu Thống.

Không có kiếm chống đỡ Tiêu Thống nhanh chóng bị quật ngã xuống đất, Phi vân điểu cảm thấy cuộc vui đã nhạt liền lao đến dùng mỏ mổ vào con mồi, muốn kết thúc đi sinh mạng của hắn.

Ánh bạch kim lướt qua, mỏ phi vân điểu đang hạ xuống người Tiêu Thống thì bị chém đứt đôi, thân ảnh hiện rõ nguyên hình, không ai khác chính là Hoàng Mộc, tay cầm cặp song đao phi vân, lưỡi đao bạch kim sắc bén, đối nghịch hoàn toàn với chuôi đao được làm qua loa từ loại quặng nào đó.

Hoàng Mộc đứng chắn trước người Tiêu Thống, đòn đánh vừa rồi là hắn đã vận dụng cả sức lực cơ bắp và linh lực kết hợp với sự sắc bén của thanh đao Phi vân mới cho ra kết quả hoãn mỹ như vậy.

Con phi vân điểu màu bạc bị cắt mất mỏ, lập tức lùi về sau. Phía trên miệng hố, Phi vân điểu màu vàng mở to mắt kinh ngạc, hình ảnh đó chẳng phải là người đã xuýt lấy mạng nó hay sao, ánh mắt lại hướng tơi cặp song đao màu bạch kim, một tia sợ hãi cùng cố kỵ hiện ra trong mắt nó.

Tiếng kêu cất lên, ba con phi vân điểu màu bạc nghe theo mệnh lệnh bay về với đầu đàn, chúng quắp các viên quặng rồi cùng nhau rời đi.

Tiêu Thống nằm dưới đất ngước nhìn bầy phi vân điểu bay đi, lại nhớ đến việc năm người địch lại hơn 80 người Tam Sơn bang, hắn liền hiểu ra vấn đề, nhóm người này lấy được quặng tuyệt đối không phải nhờ vào may mắn mà là dựa trên thực lực.

Hắn bò dậy hướng Hoàng Mộc rồi nói:

-Ngươi nghĩ cứu ta thì ta sẽ nói bí mật tăng cường sức mạnh thể chất cho ngươi biết sao.

Hoàng Mộc cười đáp:

Haha bí quyết đó tôi đã phát hiện ra từ lâu, không phải cái gì xa lạ, nó chính là cây xuyên thiết mọc trên quặng sắt, rõ ràng bầy phi vân điểu không hề ăn loại quặng này, thứ mà chúng muốn chính là cây xuyên thiết mọc phía trên, loài thực vật đặc biệt này khi ăn vào sẽ khiến chúng tăng cường cấp độ, tôi nói không sai chứ ông Tiêu Thống.

Tiêu Thống nghe xong gương mặt trở nên thẫn thờ, trước mắt hắn dường như không phải là một cậu bé với dáng người nhỏ nhắn nữa mà là một người trưởng thành với tầm vóc thật lớn lao.

Hắn cúi đầu xuống nói:

-Vậy cậu cứu ta để làm gì, chẳng phải ta đã mưu hại cậu sao?

-Tôi cứu ông vì trong ông vẫn còn một phần lương thiện.

Tiêu Thống nghe vậy liền cười như diễu cợt chính mình:

-Haha ta mà còn lương thiện sao.

Hoàng Mộc bình thản trả lời:

-Lần đầu gặp mặt ông muốn thử tài chúng tôi, tại sao khi đó không để năm người chúng tôi cùng vào, như vậy chẳng phải phép thử sẽ cho kết quả chính xác hơn hay sao. Ông làm như vậy là vì sợ đông người đao kiếm vô tình sẽ gây ra án mạng. Mặt khác chúng tôi đã dò xét trong thôn, ông ngang ngược thu tiền bảo kê nhưng chưa làm hại ai bao giờ.

-Thật không ngờ người hiểu ta nhất lại là người chỉ vừa đến làng vài ngày, chức Thống Lĩnh này ta xin dâng tặng cho cậu.

-Chức thống lĩnh không phải là điều mà tôi muốn, thứ tôi muốn là ông hãy dùng tài năng của mình bảo hộ lấy dân làng, thời đại bây giờ nhân loại thưa thớt, chúng ta hãy tự cưu mang lấy nhau.

-Haha thật không ngờ đời Tiêu Thống này có thể gặp được người như cậu.

Ở nơi khóe mắt của hắn như có màu đỏ hiện ra kèm chút ướt át nhưng hắn liền kìm lại, có điều hơi thở vẫn đang bất thường.

-Ông Tiêu Thống à, có chuyện này tôi muốn nói với ông, mặc dù tôi bỏ qua việc ông mưu hại chúng tôi, nhưng tội lỗi ông gây ra với dân làng, ông vẫn phải tự mình gánh lấy.

Tiêu Thống hít sâu trả lời:

-Ta sẽ tự trói hai tay của mình quỳ trước dân làng xin nhận lỗi, nếu dân làng tha cho một mạng thì mạng này sẽ là của dân làng, ta một mực bảo hộ dân làng theo lời của cậu, chỉ dám xin cậu một điều.

-Ông xin tôi điều gì.

-Nếu sau này cậu vào vương quốc Octopieus xin bảo vệ lấy cháu gái duy nhất của ta.

Tiêu Thống nói xong, đưa tay vào túi áo, lấy ra một bức tranh vẽ hình ảnh một người con gái khoảng

20 tuổi.

-Bức tranh này là ông vẽ sao. Hoàng Mộc hỏi lại

-Đúng vậy, khi được mang về thôn vì nhớ nhung cháu gái nên ta đã vẽ nó, bố mẹ nó đã qua đời từ lâu.

-Khoan đã, sao ông có thể nhớ được hình ảnh cháu gái

-Ta ở trong Vương quốc Octopiues vốn là dũng sĩ giác đấu, những người như bọn ta không tham gia vào các công việc liên quan đến khoa học công nghệ, thứ mà Octopieus lấy đi từ chúng ta không phải là trí nhớ mà là sức mạnh được tăng cấp trong suốt quá trình làm dũng sĩ giác đấu.

Hoàng Mộc có phần bất ngờ trước lời nói của Tiêu Thống, hai người trò chuyện một lúc rồi khiêng những người bị thương vào trong.