Exit

Chương 11



Alva nghe được mọi thứ, đúng như dự đoán là sau khi nghe được cô là người đi xem mắt thì bên kia rất tức giận. Có vẻ đi xem mắt sẽ lằng nhằng lắm nhưng cũng còn lâu cô gác qua một bên, cô rời đi trước khi có ai phát hiện ra

Đi hồi lâu thì mới tới phòng bếp, đúng là nơi này rộng lớn thật, không cẩn thận sẽ lạc bất cứ lúc nào. Cô ngó vào phòng bếp lòng thầm cầu trời không gặp người quen ở đây, sau khi tia được không có ai gần đây thì cô mới đi vào lục lọi các tủ đồ ăn

'Không biết ở đây có mì hay thứ gì ăn liền được không ta'

"Ai vậy?"

Cô giật mình lùi lại, một ông chú vẻ ngoài rất hung dữ nhăn mặt nghiêm nghị hỏi cô. Thật là Alva chỉ muốn ăn một bữa bình yên thôi mà lắm chuyện phiền phức tới thật, nhìn trang phục ông ta thì chắc là bếp trưởng ở đây rồi

"Ta...ta..đói, ta mới chuyển đến đây.."

"Thế thì tránh ra, ta ghét người khác động vào bếp"

Ông ta đẩy cô sang một bên xong mở tủ lấy một số nguyên liệu rồi bắt đầu nấu, thao tác nhanh đến nỗi cô vẫn còn ngơ người thì ông ấy đã đặt dĩa đồ ăn trước mặt

"Không phải nói đói sao? ăn đi"

Ông ta tốt bụng hơn vẻ ngoài, đúng là không thể trông mặt bất hình dong. Cô ăn vội trước khi ông ấy đổi ý, không quên ghi chú lại trong não rằng ông chú này có vẻ tốt tính

Nhưng mà khi cô ăn thì ông ta cứ dùng bản mặt khó ưa đó nhìn chằm chằm vào nên khiến Alva ngượng ngịu mà sặc vài cái, vẻ mặt ông ta như đang chờ đợi cái gì đó nên cô đoán bừa

"Nhon" -cô để tay hình like

Sau khi cô nói vậy ông ta mới đắc chí quay mặt đi, đúng là người trong nhà này không ai bình thường cả, cô quyết định note thêm trong não là ông chú này tuy tốt tính nhưng có vẻ khá lập dị

Ăn xong cô quay trở lại phòng, tiếp tục lịch trình cũ là tập thể dục để tua nhanh thời gian đến tối

Chẳng mấy chốc trời đã tối muộn, một lần nữa cô cải trang người hầu chuồn ra ngoài. Vì đã thành thục hơn nên cô đến chỗ của ông Matthew rất nhanh chóng. May là lần này chỉ cần cô gõ nhẹ là ông ấy đã mở cửa cho vào

"Ngài đến thật đúng lúc, tôi vừa gom được rất nhiều đá ma thuật"

"Tốt nhưng ta muốn học cách sử dụng vũ khí trước, đã trì hoãn quá lâu rồi". Truyện Mạt Thế

"Vậy thì thời gian này ngài hãy chỉ tập trung vào việc luyện tập vũ khí, dù ngài có tài giỏi đi nữa thì vũ khí vẫn rất khó sử dụng"

"Được thôi, dù sao ta thấy chỉ số ma thuật đã khá ổn định rồi, nhờ ông cả đấy"

"Nhưng ngài phải cho tôi biết có chuyện gì đã chứ, tại sao ngài được nhận nuôi, họ phát hiện được gì sao??"

"Ông có biết hợp đồng giữa cha ta và nam tước không?"

"Tất nhiên tôi biết thưa tiểu thư"

"Nam tước vì hợp đồng hứa hôn mà gây rối nên công tước phải tìm người thay thế con ông ta đi xem mắt"

"Đừng nói đó là ngài chứ!!?"

"Dĩ nhiên rồi, bọn họ muốn nam tước biết khó mà lui. Bên nhà nam tước có vẻ chịu hủy hôn rồi nhưng mà vẫn phải chờ qua 3 lần xem mắt mới làm thủ tục được"

"Tôi tưởng rằng bọn họ tính làm gì ngài chứ, thật may là chỉ để hủy hôn thôi"

"Nhưng mà khó cái là khi ta làm con nuôi thì không được trả lương nữa, ta định sau buổi gặp mặt cuối cùng tức là 3 tháng sau sẽ rời đi. Lúc đó ta đã đủ mạnh để đánh gục lính gác, ở lại nơi này quá lâu chỉ tổ phí thời gian thôi"

"Vâng tôi sẽ nghe theo ngài"

'3 tháng qua chỉ để dành được 70 vàng cộng thêm số tiền tiết kiệm của ông Matthew thì vẫn chưa đủ, rời đi như này liệu có ổn không' -Alva đắn đo suy nghĩ

"Ngài đừng lo, mọi việc chắc chắn sẽ ổn thôi. Trốn ra thế này làm tôi nhớ lại thời còn trẻ, tôi có chút háo hức đấy" - Matthew vỗ vai Alva

"Ừm, cảm ơn ông"

Matthew đưa kiếm gỗ cho cô và bất đầu dạy những bước cơ bản. Hai người luyện tập hì hục đến hừng sáng, cô rời đi trước khi gia nhân thức dậy

2 tuần sau------------

Alva vươn vai uể oải miệng không ngừng ngáp dài, dù giờ không cần làm việc nữa nhưng đêm nào cũng luyện phóng dao đến gần sáng, khiến cho dạo này cô hơi đuối sức

"Đúng là ông Matthew nói không sai chút nào, vũ khí thật sự khó sử dụng, dù luyện tập rất chăm nhưng tới giờ vẫn chỉ mới biết phóng dao và một số cách sử dụng cơ bản..."-cô lấy tay đấm lưng

Cảm thấy đói nên Alva mệt mỏi đi đến nhà bếp, dạo này nhờ bác bếp trưởng mà cô có thói quen luôn phải ăn sáng. Đang đi trên đường thì giọng quen thuộc gọi cô

"Alva! đang đi ăn sáng à? ta đi cùng với con nhé"

Đó là bà Mari, một người hầu thân cận trong dinh thự mà cô làm quen được gần đây. Alva quen được bà ấy qua vài lần lấy đồ dọn dẹp phòng, lần nào bà ấy cũng nhiệt tình giúp cô cả

"Đi cùng Mari..vui lắm vui lắm"-Cô cười tươi hết mức

Bà Mari xoa nhẹ đầu cô rồi điềm đạm đi đến phòng bếp, đi đằng sau Alva thấy được tâm trạng của bà ấy rất tốt xem ra mong chờ cái gì đó lắm đây

"Bà có vẻ rất thích nhà bếp"-Cô cười thăm dò

"À ta chỉ là...ta..rất thích nấu ăn"

Nhìn biểu cảm ngại ngùng của bà ấy làm Alva rất thích thú vì cô biết tổng lí do bà ấy đến phòng bếp

"Hể thật sao, ta chưa bao giờ thấy bà nấu ăn đấy"

"Tại..thật...thật ra ta thích xem người khác nấu hơn"

"Vậy saooo"

'Nhìn bà ấy đáng iu vậy chắc bác bếp trưởng đổ từ lâu rồi. Thật tiếc khi cô không thể công khai làm thuyền trưởng của cặp đôi này vì cô còn phải giả điên'-Cô tậc lưỡi tiếc nuối

Vừa đến phòng bếp, bà Mari đi gọi món cho cô và bà ấy

"Cho chị và Alva như ngày thường nhé"

"Đợi tôi chút" -Bếp trưởng gật đầu

"Hả?? Chị???"

Alva bất ngờ trước cách xưng hô của bà Mari và bếp trưởng, cô chưa bao giờ nghe trực tiếp hai người này nói chuyện với nhau. Nhìn kiểu gì thì bà Mari tầm 38 40 thôi còn bếp trưởng nhìn như sống được nữa cuộc đời rồi ấy

"Ta xưng chị đúng rồi mà, đừng bảo con nghĩ tên đấy lớn tuổi hơn ta đấy nhé haha"-bà ấy phì cười

"Ừm ừm"-Cô gật đầu lia lịa

"Ta 48 tuổi gần 50 rồi còn tên đấy mới 38 xuân xanh thôi"

"HẢ??"

'Không có sai thứ tự đấy chứ? Rõ ràng ông bếp trưởng nhìn sấp sỉ ông Matthew sao mà mới 38 tuổi được. Còn bà Mari sao mà trẻ như vậy được, nói 35 cũng tin nữa mà đã 48 rồi ư'-Alva shock toàn tập

"Tên này do vẻ ngoài già dặn cộng thêm tính cách cục mịch nên tới giờ không ai thèm lấy, cả dinh thự này mới đồn là ông già xấu tính chứ thật ra hắn còn trẻ"

'Đúng là nhìn chú ấy thì ai cũng phải đồn vậy cả, mặt khó ưa quá mà haha'-Alva chống cằm cười

"hừ"- bếp trưởng gằn giọng

Cạch-

Hai dĩa đồ ăn thịnh soạn được đặt mạnh xuống bàn, bà Mari và cô nhìn nhau cười tủm tỉm

"Người ta nói đúng mà chú nhể"-Alva cầm nĩa lên

Chú ta nhẹ nhàng rút cái dĩa thức ăn lại

"À không không, ai đồn thất thiệt quá đi mà. Oan cho chú quá, người gì mà tốt bụng dễ mến quá trời"

Cô giành lại cái dĩa, quyết định ăn trong âm thầm. Vì miếng cơm manh áo cô không nên động đến ông chú đó nữa. Bà Mari phì cười trước sự vô tri của hai người này