Trans: Amelie.Vo
Beta: Khả Khả.
Vài ngày sau, Thái hậu hạ chỉ mời nữ quyến của các quan lại vào cung thưởng tuyết.
Sau khi người Cố gia thương lượng một hồi, bèn quyết định để Đại phu nhân mang theo Cố Minh Châu vào cung.
Cố lão phu nhân tuổi tác đã cao, lại sợ bà hành sự hồ đồ theo cảm tính, lần này mọi người dứt khoát không cho bà theo.
Cũng không muốn để bà ở nhà một mình suy nghĩ vu vơ, nên đành để Cố Nhị phu nhân lại chăm sóc bà.
Ngày vào cung, tâm trạng Cố Minh Châu vô cùng bình thản.
Nàng ăn mặc trang điểm như mọi khi.
Tuy vậy, Cố đại phu nhân vẫn có chút lo lắng, sợ nàng bị chọn trúng.
Ngay cả khi ngồi trên xe ngựa, bà vẫn liên tục dặn dò nàng phải luôn theo sát bà, tuyệt đối không được đến gần các vị quý nhân.
Nào ngờ khi bọn họ vừa vào cung đã có hai cung nữ đến thông báo, rằng Thái hậu đã sắp xếp các vị phu nhân đến ngồi trò chuyện, uống trà cùng Thái hậu, để các vị tiểu thư tự mình đi dạo.
Cố đại phu nhân không dám nhiều lời, bà lo lắng nhìn qua Cố Minh Châu, trong lòng thấp thỏm đi theo cung nữ rời đi.
Một cung nữ khác cúi người thi lễ với nàng: “Mời Cố tiểu theo nô tỳ đi bên này”.
Cố Minh Châu mỉm cười cảm tạ rồi chậm rãi đi theo cung nữ, giống như mục đích của nàng chỉ là vào cung thưởng tuyết.
Vừa đi không bao lâu, nàng liền nghe thấy tiếng nói cười ríu rít của các thiếu nữ, lại đi chừng vài bước nữa thì thấy một mảnh hồng hồng tím tím trong hoa viên nhỏ được tuyết phủ như chứa đựng đẹp vẻ đẹp “trăm hoa đua nở”, cảnh sắc mỹ lệ này khiến Cố Minh Châu chỉ hận chính mình không mọc thêm nhiều đôi mắt nữa.
Còn chưa thả hồn được bao lâu, một giai nhân thanh tú dẫn đầu các thiếu nữ đến tươi cười chào đón nàng: “Cố muội muội đến rồi.”
Cô nương xinh đẹp này tên là Vương Yên Nhiên, là cháu gái của Lễ bộ Thượng thư Vương đại nhân, đồng thời là cháu gái của Cố đại phu nhân.
Nàng cùng Cố Minh Châu từ nhỏ đã chơi với nhau, quan hệ vô cùng thân thiết.
Vương Yên Nhiên biết rõ tính tình Cố Minh Châu, thì thầm bên tai nàng: “Nhiều mỹ nhân vậy, muội có thấy vui không?”.
Cố Minh Châu gật đầu cười tủm tỉm: “Vui! Cực kỳ vui!”.
Vương Yên Nhiên nghe thế liền bật cười.
Cũng không biết vì sao tính cách Cố Minh Châu lớn lên lại trở thành như vậy.
Rõ ràng bản thân nàng cũng là một mỹ nữ, lại cứ thích ngắm nhìn mỹ nhân khác bất kể là nam hay nữ.
Chẳng qua, cũng có thể lý giải rằng người Cố gia vẫn luôn có dung mạo bất phàm trong thiên hạ.
Nhớ năm đó, một nhà ba trạng nguyên trở thành Thám hoa lang* trong ba lần liên tiếp.
Vương Yên Nhiên bật cười, sau đó không ngại mệt nhọc mang Cố Minh Châu đi giới thiệu với những mỹ nhân ở đây.
* Thám hoa lang = chỉ những sĩ tử vừa có tài, vừa có ngoại hình anh tuấn trong các khoa cử
Trong hoa viên, trăm hoa đua nở, nhưng tại căn lầu gác cách đó không xa, không một ai có tâm tình thưởng ngoạn phong cảnh.
Thái hậu thở dài một hơi: “Mẫn nhi à, ở đây nhiều vị thiên kim tiểu thư như vậy, chẳng lẽ đến một người con cũng không thấy thuận mắt sao?”
Hàn Mẫn chính là An vương.
Một thoáng trầm mặc, hắn nói: “Hoàng tổ mẫu, thân thể con hiện tại đã thành cái dạng này, sao lại có thể làm chậm trễ nhân duyên của người khác.”
Thái hậu cau mày, giọng điệu mang theo chút tức giận: “Con nói bậy cái gì vậy, gả cho con sao lại gọi là chậm trễ? Con vốn là hoàng tử, nay lại là một thân vương cao quý.
Những nữ nhân này có thể gả cho con chính là phúc phận tu từ mấy kiếp của họ!”
Hàn Mẫn cúi đầu, trong lòng âm thầm phản kháng.
Thái hậu dường như không thể nhịn được nữa kiên quyết nói: “Dù thế nào đi nữa, con buộc phải chọn một người trong số những nữ nhân đó để thành hôn.”
Không đợi Hàn Mẫn từ chối, bà liền sai người khiêng hắn xuống lầu, rồi gọi tâm phúc tới thì thầm dặn dò.
An bài xong tất cả, Thái hậu thở dài: “Hi vọng lần này không uổng công vô ích.”
Từ ma ma, người cả đời ở bên cạnh hầu hạ Thái hậu, lúc này nhẹ nhàng khuyên giải: “Thái hậu, người yên tâm, nhiều vị tiểu thư như vậy, chắc hẳn sẽ có một người thành công thôi.”
Thái hậu mệt mỏi khép mi mắt, thấp giọng thì thào: “Đứa trẻ Mẫn nhi này thật đáng thương, sau lần đại nạn đó, tinh thần không biết đến bao giờ mới có thể vực dậy được trở lại…”
Chợt, dường như nghĩ đến điều gì đó, một tia sát ý lóe lên trong đáy mắt bà: “Chuyện lần này đã xử lý đến đâu rồi?”
“Nương nương yên tâm, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.”
“Tốt! Vậy thì tốt! Hai tôn tử này của ai gia… Ai gia tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta!”.