Gả Ma

Chương 147



Biên tập: Bảo Bảo.

Cuồng phong hỗn loạn, từng trận gió gào thét như lưỡi dao cứa vào mặt hắn. Vu Úc Ly đứng giữa trung tâm gió lốc, Thích Ẩn không thể chạm đến hắn dù chỉ là nửa thước. Đao kiếm trên tay của Thích Ẩn vắt sau khuỷu tay, cắt đứt luồng khí trái phải, ngọn gió tan biến nơi mũi đao mũi kiếm của hắn, cuồng phong không ngăn được thế công thần tốc của hắn. Thân pháp của người thiếu niên này nhanh nhẹn hơn lúc trước rất nhiều, phế tích Linh Sơn tôi luyện bản lĩnh hắn, hắn đang lao về phía Vu Úc Ly với tốc độ mũi tên vừa bắn khỏi cung tên. Vu Úc Ly thong thả lấy sáo ra đặt bên môi. Tiếng sáo du dương tản mác như tuyết rơi, hắn bị bụi hoa tạo thành lốc xoáy vờn quanh, cả người lạnh băng khựng lại.

Tiếng sáo vừa vang lên, khoảng đất trước mặt Thích Ẩn bỗng nhiên nổ tung, một xác sống khoác giáp nặng màu đen trồi lên. Thích Ẩn cả kinh, dẫm chân lên mặt thi thể kia mượn lực phóng trở về. Vừa đáp xuống đất, bốn phương tám hướng bỗng vang lên tiếng nổ, vô số xác sống giáp đen gào rống bò ra. Chẳng mấy chốc, biển hoa tràn ngập xác sống mặc giáp sắt, theo sự dẫn dắt của tiếng sáo đổ xô về phía Thích Ẩn như thủy triều.

“Sư thúc!” Thích Ẩn rống to, “Mẹ nó ngươi bẫy ta!”

Vu Úc Ly buông sáo xuống, mỉm cười nói: “Binh bất yếm trá, con à.” Hắn uy nghiêm hạ lệnh, “Bắt sống hắn, không được làm tổn thương trái tim.”

Xác sống giáp đen trùng trùng điệp điệp ngăn cách Thích Ẩn và Vu Úc Ly, chúng nó rút trường đao sắc bén ra bổ về phía Thích Ẩn. Vô số ánh đao chói lọi áp xuống, mẹ nó này mà kêu bắt sống à? Thích Ẩn mắng một tiếng, thuật Lẫm Đông lập tức phát động, đông cứng tất cả lưỡi đao cùng với những cánh tay cầm chúng nó thành băng. Đóng băng tới khuỷu tay xác sống thì ngừng lại, Thích Ẩn khống chế lĩnh vực thuật Lẫm Đông một cách chính xác, như thế này có thể giảm bớt phản phệ cho hắn, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chiến dài.

Thích Ẩn đột ngột đập nát tứ chi của một xác sống, hai tay cầm đao kiếm đâm thủng thi thể nát bấy rồi cắm vào cổ của xác sống phía sau. Đầu nó đứt gãy trên lưỡi kiếm, một con bướm đêm to cỡ khuôn mặt người bay ra khỏi cần cổ gãy đôi và ập về phía Thích Ẩn. Thích Ẩn buông đao kiếm ra, hạ người trượt qua giữa hai chân của xác sống không đầu, cùng lúc đó đao và kiếm lướt qua vai của xác sống rồi trở lại trong tay Thích Ẩn. Càng lúc càng có nhiều xác sống giáp đen đổ xô đến, Thích Ẩn bị bao vây. Hắn phân kiếm thành nhiều bóng, những bóng kiếm lạnh lẽo bao phủ biển xác sống đen nghìn nghịt, vô số cái đầu trắng bệch cứng đờ bị chặt đứt như cắt lúa. Máu đen dơ bẩn tuôn ra như suối, bắn đầy đầu đầy cổ Thích Ẩn. Hắn không nhìn rõ mặt mũi của đám xác sống này, trước mắt toàn người là người. Hắn liên tục vung đao kiếm chém để phòng ngự chỉ dựa vào trực giác.

“Sư thúc!” Bóng kiếm của Thích Ẩn biến mất trước một xác sống, đao vàng lập tức ra khỏi vỏ chặt đứt đầu của thi thể khô quắt kìa. Hắn rống to: “Sư thúc, dừng tay đi! Ngươi nghĩ lại ca ta đi! Huynh ấy tới rồi, huynh ấy đang ở Nguyệt Nha cốc, chẳng lẽ ngươi không muốn gặp huynh ấy sao!”

“Tiểu Ẩn, ngươi hồ đồ rồi sao?” Vu Úc Ly hờ hững nói, “Nó chẳng qua chỉ là một con rối gỗ bị ta bỏ mà thôi.”

“Rối gỗ…” Thích Ẩn vung đao đâm thẳng, vô vàn bóng kiếm theo thế chém của hắn áp xuống, sau đó là hàng ngàn xác sống ngã xuống đất. Thế mà hắn lại đang cười, lộ ra hàm răng trắng máu chảy đầm đìa. Không biết tên này vừa bị ai đánh trúng mặt, miệng toàn là máu. Thích Ẩn gào lên: “Vu Úc Ly, ngươi nói dối!”

— — —

Bọn nhỏ đưa Phù Lam đi dạo chơi khắp Nguyệt Nha cốc, Phù Lam ôm mèo đen, bộ dạng lúc nào cũng thất thần. A Cửu nhận ra tâm tư y không ở nơi này, bèn nói: “Đệ đệ, tỷ dẫn đệ đến chỗ ở của A Ly đại nhân chơi nha, ở đó có nhiều bảo bối lắm.”

Bọn họ leo lên thềm núi, đi qua một con đường nhỏ khúc khuỷu. Chỗ ở của Vu Úc Ly cách thôn trang rất xa, nơi đó thấp thoáng sau những rặng tre khiến người ta có cảm giác nó tách biệt với thế giới này. Một bé trai đi đầu, nó lặng lẽ đẩy cửa sổ lưới phía sau cây hải đường rồi nhón mũi chân leo vào. Phù Lam theo sau, mèo đen nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Đập vào tầm mắt là tủ đựng đầy sách cùng với giá đồ để rất nhiều thứ, cùng một chiếc huyền cầm trên bàn sơn đen. Phù Lam bị thu hút bởi một cành hoa chân cao trong chậu hoa trên bàn, đó là một gốc hoa lan nhỏ đã khô héo. Cánh hoa héo úa, thân hoa được quấn dây kẽm cố định. Y quá thấp, đành ngưỡng cổ lên nhìn một cách rất vất vả. Thấy y thích, A Cửu bèn cẩn thận bê chậu hoa xuống đặt dưới đất. Chậu hoa phủ đầy bụi, có lẽ là rất lâu rồi không có ai đụng vào. Lúc chạm vào chậu hoa, bên trên bỗng xuất hiện một vòng phù chú màu vàng, tựa như chiếc lồng sắt bảo vệ đóa hoa khô héo đó.

“Đây là con của A Ly đại nhân,” A Cửu nói, “Cậu ấy qua đời lâu lắm rồi.”

Mèo đen nghi ngờ nói: “Hắn không phải là người phàm sao, sao lại có con khác loài vậy? Sao ngươi biết đây là con hắn?”

“Lúc A Ly đại nhân kể chuyện cho bọn ta nghe có nói,” A Cửu nói, “Tuy ngài ấy không nói rõ, nhưng bọn ta đều biết tiểu hoa lan chính là con trai của A Ly đại nhân.”

“Vì sao?” Phù Lam đột nhiên hỏi.

Bé trai này từ đầu đến cuối vẫn im thin thít, mọi người còn tưởng rằng y không vui. Cuối cùng y cũng lên tiếng, khiến đám nhỏ rất vui vẻ.

“Bởi vì A Ly đại nhân bảo vệ cậu ấy kỹ lắm nha,” A Cửu chọc chọc kết giới phù chú xung quanh chậu hoa, “Chỉ cần ở bên trong kết giới này, tiểu hoa lan sẽ không bị thương, giống như sương mù ăn thịt người bảo vệ bọn ta vậy.”

— — —

Bóng kiếm xẹt qua, rất nhiều đôi chân xác sống bị chặt đứt, chúng đồng loạt hạ thấp xuống. Thích Ẩn lau máu đen trên mặt, nói: “Trước kia ta vẫn luôn có một câu hỏi, ngươi tước gỗ làm người, nhưng chỉ là thân thể, còn hồn phách từ đâu mà có? Dù sao ngươi cũng chỉ là một người phàm, không thể tạo ra người có máu thịt có hồn phách như Phục Hy Nữ Oa được, hồn phách của trẻ con trong Nguyệt Nha cốc đều là do ngươi mang từ biển sao Vong Xuyên về đây. Thế còn ca ta?”

Vu Úc Ly nheo mắt lại.

“Là đứa bé kia, đúng không? Là tiểu hoa lan ba nghìn năm trước chết trong lòng ngươi!” Thích Ẩn nghẹn ngào nói, “Ngươi lấy hồn phách của nó chôn chung với ngươi trong quan tài vàng ba nghìn năm, sau đó thả nó vào thân thể ca ta. Ngươi tước gỗ bị lỗi, khiến huynh ấy trở nên trì độn và ngốc nghếch. Ngươi áy náy, ngươi dẫn huynh ấy xuống nhân gian, hi vọng huynh ấy học được tình cảm. Ngươi sợ huynh ấy chết đi, ngươi cấy hoa Phù Lam vào tim huynh ấy, để huynh ấy trường sinh bất tử giống như ngươi. Ngươi không muốn gặp huynh ấy, là vì ngươi sợ ngươi sa vào tư tình, con đường diệt thế vì huynh ấy mà bị trì hoãn.” Thích Ẩn thở hổn hển, vung đao bổ đầu một xác sống, “Nhưng vì sao ngươi lại muốn phong ấn ký ức của huynh ấy… Vì sao?”

“Chớ có nói xằng nói bậy, bó tay chịu trói, giao thân thể cho ta.” Tiếng sáo của Vu Úc Ly vừa thay đổi, lập tức âm thanh gào rống của xác sống vang dội rung trời.

“Ta biết rồi…” Thích Ẩn bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, quát lớn: “Bởi vì ngươi không muốn huynh ấy bị giam trong căn thành hoang ký ức giống như ngươi!”

Ký ức tựa như cành lá mục nát tích tụ từng lớp một trên vũng lầy thời gian. Vu Úc Ly đã mắc kẹt trong vũng lầy này quá lâu, khổ đau kết thành những vết sẹo sẽ còn mãi trong ký ức của hắn. Tất thảy những kẻ cùng thời đại với hắn, người, thần, yêu, ma đều đã chết, hắn là một hòn đá bị thời gian lãng quên, cô đơn đứng giữa dòng chảy của thời gian. Hắn tưởng niệm con trai bé bỏng của hắn, cho nên hắn giúp Phù Lam trọng sinh. Nhưng hắn lại sợ Phù Lam giống hắn, bị vũng lầy ký ức lấp đầy tâm hồn, cho nên hắn phong ấn ký ức của Phù Lam, khiến y không nhớ rõ những chuyện kiếp trước.

– “A Ly đại nhân, con có thể đi xem hoa Phù Lam không?”

– “A Ly đại nhân, con sẽ hóa thành hoa Phù Lam của đại thần Bạch Lộc, sau này người nhớ con thì cứ ngẩng đầu nhìn trăng sáng… là có thể thấy con rồi…”

Tất cả những lời hứa và kỳ vọng trong quá khứ đã được lặng lẽ thực hiện bằng một cách khác. Người đàn ông điên rồ này cố chấp hồi sinh Phù Lam, hồi sinh Bạch Lộc, khôi phục Nguyệt Nha cốc, Thích Ẩn bừng tỉnh hiểu ra, hắn ta muốn mang hết thảy từ quá khứ trở về bên cạnh mình theo một cách mới.

Âm thanh gào rú liên tục mãi không dứt, Thích Ẩn bị đám xác sống cuồng bạo bao vây, đao Trảm Cốt cắm vào xương sườn của một xác sống không rút ra được, hai xác sống khác nhân cơ hội đánh hắn ngã gục xuống đất. Xác sống từ bốn phương tám hướng ùa lên đè giữ các khớp tay chân và lưng hắn. Hắn cố sức ném vài cái, đao vàng xuyên qua áo giáp chúng nó, nhưng rất nhanh có xác sống khác bổ sung vào chỗ trống, dùng đầu gối áp chế cổ tay hắn.

“Vu Úc Ly, huynh ấy là con trai ngươi!” Thích Ẩn gào lên, “Ca ta nhớ hết rồi, ca ta chặt đứt rễ trên Nguyệt Luân Thiên, huynh ấy nhớ hết mọi chuyện rồi! Ngươi đi gặp huynh ấy, đi gặp huynh ấy đi!”

Tiếng kêu cuối cùng bị bầy xác sống nhấn chìm, Vu Úc Ly vẫn hờ hững đứng giữa bụi hoa, thờ ơ nhìn người thiếu niên kia gào rống như một tên ngốc. Trên đời này sao lại có người ngốc vậy chứ, Vu Úc Ly thương hại nghĩ, rõ ràng mệnh của mình đang nghìn cân treo sợi tóc, vậy mà vẫn nhớ đến chuyện ràng buộc người khác. Rõ ràng Vu Úc Ly hắn từng đích thân lên kế hoạch lừa giết Phù Lam, vậy mà đứa nhỏ kia vẫn còn ôm hi vọng rằng mình đối xử dịu dàng với Phù Lam.

Có lẽ hắn đã từng tiếc thương đứa trẻ ấy, nhưng thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, những cảm xúc mong manh kia sớm đã bị lãng quên trong dòng chảy của thời gian. Hắn khổ tâm bày mưu tính kế mấy nghìn năm để chờ đợi ngày hôm nay, bất cứ thứ gì cản đường diệt thế của hắn đều phải chết. Hắn bước đến trước mặt Thích Ẩn, nhìn xuống thiếu niên đang vỡ đầu chảy máu này.

“Tiểu Ẩn, ngươi đúng là một đứa trẻ kỳ quặc. Ca ca của ngươi bị thiên hạ phản bội, chết thảm ở Vô Phương. Vì sao ngươi phải cứu đám gọi là chúng sinh đó, vì sao phải cố gắng nhắc với ta về đứa trẻ đã chết mấy nghìn năm trước vậy?” Vu Úc Ly mỉm cười trào phúng, “Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ sa vào tư tình, từ bỏ âm mưu mấy nghìn năm của ta sao? Buồn cười thật đấy, mở mắt to ra mà nhìn xem ngươi cứu thế thế nào. Ta cũng từng ẩn cư phàm thế, và tất cả những gì ta nhìn thấy là đệ đệ giết huynh trưởng của mình để mưu đoạt gia sản. Chỉ có Nguyệt Nha cốc của ta, trẻ con vĩnh viễn sẽ không lớn lên, chỉ có nơi này vĩnh viễn không có ngươi lừa ta gạt, giết chóc tranh phạt.”

“Ngươi hiểu lầm rồi, trước giờ ta chưa hề nghĩ đến chuyện cứu rỗi chúng sinh.” Thích Ẩn cười.

“Ồ?”

“Người ta muốn cứu rỗi là ngươi.” Thích Ẩn nói với giọng khàn khàn, “Là ngươi, sư thúc.”

“Vậy ngươi nên dâng thân thể của ngươi ra đây, bớt được rắc rối.” Vu Úc Ly không có biểu cảm gì, thờ ơ nhìn hắn, xuyên qua đôi mắt màu xám bạc đối diện với vị thần đang ẩn sâu trong tâm hải của hắn, “Thần à, người vẫn không muốn quay về sao?”

Thích Ẩn nhìn chằm chằm hắn, không nói tiếng nào.

“Thôi được, vậy ta đây mổ tim người ra, để vào pho tượng thần Bạch Lộc ở trước núi vậy,” Vu Úc Ly triệu đao Trảm Cốt tới, vuốt ve lưỡi đao lạnh băng, “Thần à, người không có thể xác, dùng tượng thần quan sát Nguyệt Nha cốc cũng không phải là không được. Người sẽ ở Nguyệt Nha cốc cùng chúng ta, cho đến vĩnh hằng.”

— — —

Phù Lam rũ mắt chăm chú nhìn gốc hoa lan nhỏ héo úa kia, sau đó đứng dậy xem pháp bảo đặt trên tủ bách bảo. Thật ra không có đồ gì thú vị cả, đều là mấy thứ linh tinh như phù chú tiên đan gì đó. Y quay người lại, đi xem chiếc đàn cổ kia, đầu ngón tay lướt qua dây đàn, âm điệu như dòng nước chảy khẽ vang lên. Y chú ý đến một chiếc hộp nhỏ trên giá sách bên cạnh đàn cổ. Nó cũng phủ một lớp bụi dày, và có tấm kết giới bảo vệ.

A Cửu le lưỡi nói: “A Ly đại nhân không có ngủ ở đây, nên bọn ta không quét dọn.”

Mèo đen lẩm bẩm: “Này phải cỡ mấy trăm năm không quét dọn ấy chứ.”

Phù Lam phủi lớp bụi xuống, mở ra, bên trong là một cây sáo trúc. Y biết, đây là cây sáo mà Vu Úc Ly tước tặng cho tiểu hoa lan ở tộc Chúc Cưu vào ba nghìn năm trước.

Tiểu ngư màu xanh lá từ bên ngoài cửa sổ bay vào, lướt qua ánh mắt tán thưởng kinh ngạc của bọn nhỏ rồi đến bơi quanh đầu ngón tay Phù Lam. Phù Lam cầm cây sáo, không để ý tiếng gọi của đám nhỏ mà đi thẳng đến triền núi. Bên ngoài sương khói mênh mang, xuyên qua tiểu ngư đang chu du bên ngoài, y nhìn thấy tình hình chiến đấu ở biển hoa.

Bọn nhỏ ùa tới hỏi: “Đệ đang xem gì đó?”

Phù Lam không trả lời, chỉ hờ hững chuyển tầm mắt, hỏi: “Các ngươi muốn học một bài không?”

— — —

Đao Trảm Cốt đang tiến đến gần ngực, Thích Ẩn cắn răng vùng vậy, bầy xác sống khống chế khớp xương của hắn, hắn không thể nhúc nhích. Hắn nghĩ thôi xong đời rồi, quả nhiên vẫn không thể thắng nổi lão quái sống ba nghìn năm này. Không còn ai có thể đến cứu hắn, Thích Linh Xu và Vân Tri đang ở Nguyệt Luân Thiên, bọn họ không biết hắn đã đến đây. Cho dù bọn họ biết thì cũng không biết Nguyệt Nha cốc ở đâu. Ca hắn cũng không thể cứu được hắn, huynh ấy vừa mới trọng sinh, đạo hạnh không cao, dù có nhảy lên cũng không đánh tới đầu của Vu Úc Ly nổi.

Hắn hít một hơi thật sâu, trong lòng cảm thấy bi thương. Ngẩng đầu lên, ánh mặt trời chiếu thẳng vào giữa mày. Chết ở đây cũng không tệ, phong cảnh rất đẹp, nhưng trong thâm tâm vẫn có chút tiếc nuối…

Hắn không cam lòng.

Bỗng một tiếng kiếm sắc bén theo gió truyền đến cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Hắn quay phắt đầu lại, một luồng ma khí hung tàn ngang nhiên bay vào, ăn mòn tất cả xác sống đang trấn áp hắn thành dung dịch. Dịch thi thể bắn lên người khiến Thích Ẩn đau như bị phỏng. Thích Ẩn giật mình một cái, nhanh chóng xoay người lui ra sau. Vân Tri đạp kiếm Hữu Hối từ trên trời giáng xuống, Thích Linh Xu theo sát phía sau, ma khí trào dâng, vô số xác sống ngã rạp xuống đất.

“Đại sư huynh giá đáo cứu mạng chó của ngươi đây, sao, có phải cảm động muốn rớt nước mắt không nào?” Vân Tri đáp xuống bên cạnh hắn, nhướng mày cười.

“Sao các ngươi lại đến đây?” Thích Ẩn kinh ngạc.

Thích Linh Xu vươn tay về phía hắn, một tấm phù chú bay ra khỏi mái tóc hắn rồi đáp vào lòng bàn tay Thích Linh Xu, “Phù Truy Tung.”

Thích Ẩn bất đắc dĩ, đám khốn kiếp này, tên nào tên nấy đều thích giấu đồ vào tóc hắn ghê ha.

“May mà sư huynh ngươi là ta đây mưu tính sâu xa, đoán được ngươi sẽ tự đến đây.” Vân Tri nhếch miệng, vẫy tay với Vu Úc Ly, “Sư thúc, đã lâu không gặp, ngài càng ngày càng xinh đẹp đó!”

Vu Úc Ly lắc đầu thở dài, “Vân Tri sư điệt, ngươi vẫn mồm mép tép nhảy như xưa. Ta khuyên sư phụ ngươi ra biển tìm tiên, ngươi tội gì lại phải quay về chứ?” Hắn xoay người, đặt cây sáo lên môi, “Thôi được, cho các ngươi chết chung với nhau, bầu bạn cũng đỡ buồn.”

Tiếng sáo lại vang lên, tất cả xác sống đột nhiên chấn động rồi đồng loạt nhìn về phía bọn họ. Đao vàng ra khỏi vỏ, từ nơi xa bỗng truyền đến một tiếng sáo bập bẹ, từng tiếng từng tiếng, giống như ai đó ăn phải đồ ăn ôi thiu, trong bụng sôi từng đợt vậy.

“Ai thổi sáo dở thế?” Vân Tri nhăn mặt.

Giữa tiếng sáo ấy có một điệu du dương chậm rãi lướt tới. Vô số làn điệu triền miên bên nhau, nhiễu loạn tiếng sáo điều khiển cổ của Vu Úc Ly, bướm đêm trong xác sống không phân biệt được âm thanh, bắt đầu hỗn loạn, càng lúc càng có nhiều con trực tiếp bay ra khỏi xác, kết thành một đám mây ngũ sắc sặc sỡ trên không.

Thích Ẩn nhận ra điệu hát dân gian kia, nó từng vang lên trong thần điện Bạch Lộc, từng nghênh đón Bạch Lộc từ cánh rừng trở về mỗi đêm. Ngoại trừ Vu Úc Ly, chỉ có ca hắn biết giai điệu này. Trong lòng Thích Ẩn ấm áp vô ngần, là ca hắn, bé trai ngốc nghếch kia. Phù Lam vẫn đang dõi theo hắn, ánh mắt chưa từng rời khỏi.

“Nhị vị sư huynh, giúp ta mở đường.” Túi đao sau eo Thích Ẩn rung rung, mười hai thanh đao vàng bay ra, hóa thành một thanh trường đao Thập Tự Hộ Thủ hoàn chỉnh trong tay hắn.

“Biết rồi,” Vân Tri bẻ bẻ khớp cổ tay, bóng kiếm dàn trận xung quanh hắn, “Đệ đệ đánh nhau, các ca ca đương nhiên phải phụng bồi rồi!”

Thích Linh Xu rút kiếm Vấn Tuyết ra, ma khí cuồn cuộn dâng lên hạ xuống như hơi thở. Thích Ẩn chậm rãi thở ra, khí lạnh kết thành băng hoa quanh người hắn.

“Đã thế,” giữa tiếng sáo như có như không, hắn thấp giọng nói, “Để bốn sư huynh đệ chúng ta cùng nhau tiễn đưa sư thúc!”

Ba người đồng thời tấn công, ma khí theo bóng kiếm chém đứt xác sống và bướm đêm vãi đầy đất. Kiếm Hữu Hối của Vân Tri cắt ngang tiến ra ngoài, chặt đứt một vòng thi thể mặc giáp, máu đen bắn tung tóe, ma khí ở phía sau ập tới nung chảy ba xác sống đang bổ nhào về phía hắn. Ma khí của Thích Linh Xu không tấn công bướm đêm có độc, chỉ hút máu thịt của xác sống. Bướm đêm bay ra khỏi thi thể, ánh đao vàng đuổi theo chém chúng nó thành bột mịn.

Tiếng sáo kéo dài, đám bướm đêm vẫn tiếp tục hỗn loạn, thi thể liên tục ngã xuống, không còn xác sống nào có thể đuổi theo thế công như vũ bão của bọn họ.

Rất tốt, chính là thế này! Thích Ẩn nhảy lên, bay đến chỗ Vu Úc Ly đang đứng phía xa.

“Thần à, đây là lựa chọn của người sao?”

Bé trai dáng vẻ mười hai tuổi khom lưng nhặt đao Trảm Cốt lên. Cổ tay hắn run lên, ánh đao lạnh lẽo chợt lóe sáng. Từ khi đánh rơi đao Trảm Cốt ở phế tích Linh Sơn, hắn đã không chạm vào thanh đao này rất nhiều năm rồi. Âm thanh tim đập trầm hùng sống lại trong tay hắn, hắn xoay người vung đao, ánh đao mang theo sức mạnh rét buốt đối đầu với đao Thập Tự vàng. Khuôn mặt của Vu Úc Ly đầy vẻ bạo ngược lạnh lẽo, lưỡi đao gió gào thét quay xung quanh đao hắn, như thể hắn đang nắm giữ cuồng phong và sấm sét trong tay.

*Đoạn này đang mô tả A Ly đại nhân, vì lúc này ảnh đang trong hình hài của một đứa bé 12 tuổi.

Từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên Thích Ẩn đối đao với vị đại thần vu đáng sợ này.

Gần như ngay trong khoảnh khắc giáp lá cà, “Băng Diễm” được phát động một cách lặng lẽ. Mười ngón tay nhiễm băng sương, từ mái tóc đến đầu ngón tay, toàn thân đều bị đóng băng. Trái tim đập thình thịch, tựa như ai đó đang điên cuồng gióng trống trong ngực hắn. Nhưng nhịp tim vẫn còn đang tăng tốc, tăng tốc, và tăng tốc! Lấy lưỡi đao của hắn làm trung tâm, hết thảy xung quanh đều bị đóng băng. Đôi mắt màu xám bạc cũng kết thành băng, nó đang nhìn chằm chằm Vu Úc Ly trước mặt với ánh mắt không hề có cảm tình.

Vu Úc Ly kinh ngạc nhận ra rằng thực lực của chàng trai trước mặt này đã cao hơn một bậc so với lần gặp ở Vân Mộng, đao Trảm Cốt của cậu ta dường như đang bổ thép, không có cách nào đẩy lùi lại dù chỉ là nửa thước.

Bởi vì Thích Ẩn đang được ăn cả ngã về không, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, thậm chí là hồn phách để phát huy Băng Diễm đến cực hạn. Hắn dùng cả mạng sống của mình đặt lên bàn cược, chỉ để cược lần này, lấy mạng Vu Úc Ly!

“Sư thúc,” Thích Ẩn khàn khàn nói, “Ngài nên an giấc rồi.”

Không một ai có thể gia nhập trận chiến của bọn họ, ánh đao lấp lánh dệt thành một tấm lưới khổng lồ bao phủ hai người. Tựa như hai con mãnh thú chọi nhau, chúng vồ lấy nhau và cắn xé không ngừng. Không ai thấy rõ bước chân của bọn họ, chỉ cảm nhận được gió đao lạnh thấu xương cùng với lưỡi đao gió xoay tròn ở trung tâm, chẳng phân biệt nổi địch ta mà xé rách y phục máu thịt của hai người. Ánh đao chói mắt uốn éo giữa không trung như bạch xà, đôi tay của hai người đều bị cắt rách tả tơi.

Không biết giao chiến bao lâu, hai thanh đao đối đầu nhau một lần nữa, lại là một kích tựa lôi đình vạn quân, cả hai đều thở hồng hộc. Trong khoảnh khắc đáp đất, Thích Ẩn lảo đảo, che miệng phun ra một ngụm máu. “Băng Diễm” chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định và sắp đạt đến giới hạn, cổ họng hắn đầy vị máu tươi ngai ngái. Lục phủ ngũ tạng của hắn sắp không chịu nổi nữa rồi, khắp nơi nứt toạc, máu chảy ròng ròng. Vu Úc Ly không phải yêu ma, vết thương của hắn không thể nào lành lại được. Tình trạng của hắn cũng sắp không xong, khuôn mặt hắn trầy xước với những vết dao mỏng, máu tươi loang lổ tựa hoa mai nở rộ trông diễm lệ một cách vô cớ. Không kịp nữa rồi, Thích Ẩn biết, hắn phải chấm dứt trận này.  

“Các ngươi ấy, nếu không phải cứu thế thì là diệt thế, nói thật thì ta và các ngươi không chung đường.” Thích Ẩn ho khan chống đao đứng dậy, “Mẹ nó ta chỉ muốn cưới vợ thôi, mỗi ngày nằm nướng trong chăn ngủ ngon lành, được không! Trước giờ ta chưa từng nghĩ đến việc làm đại ma đầu, cũng không muốn làm đại anh hùng gì cả. Ngay cả kiếm ta còn luyện không tốt, mẹ nó vậy mà cứu thế cái gì!”

“Câm miệng…” Vu Úc Ly khàn khàn nói.

Hắn cầm đao, máu tươi dọc theo kẽ ngón tay ào ào chảy xuống. Hai người xông vào nhau lần nữa, rồi lại loạng choạng tách ra.

Thích Ẩn phun ra một ngụm máu lớn, nghẹn giọng hô: “Sư thúc, tại sao lại thành ra thế này chứ! Ta chỉ muốn một gia đình, ta muốn lúc ta và ca ta thành thân, sư thúc ngươi sẽ nắm tay ta mà nói rằng, Thích Ẩn, nếu ngươi dám đối xử không tốt với con trai ta, ta có liều cái mạng già ba nghìn năm này cũng phải chặt cái đầu chó của ngươi xuống!”

“Nó không phải con trai ta!” Vu Úc Ly vung đao cắt lời hắn, tầm mắt hai người tương tiếp phía sau lưỡi đao, “Thích Ẩn, các ngươi đúng là ngu ngốc, cho các ngươi chút dịu dàng ít ỏi không đáng kể, các ngươi liền tâm niệm cho đến tận bây giờ! Ta lặp lại lần nữa, Phù Lam không phải con trai ta!”

“Ngươi mới ngu ngốc!” Thích Ẩn tiếp được đao của Vu Úc Ly, kịp chém một nhát rồi giận dữ hét lên, “Là ngươi đã quên. Ngươi đã quên huynh ấy là con trai ngươi, ngươi đã quên thần là bạn của ngươi. Ngươi đã quên ngươi yêu huynh ấy như thế nào, ngươi cũng đã quên ngươi yêu thần của mình như thế nào. Dừng tay đi!”

“Câm miệng!” Vẻ mặt của Vu Úc Ly trở nên dữ tợn, hắn gào lên. Thích Ẩn vung đao không ngừng, hết chém rồi lại chém. Thể lực của Vu Úc Ly dần dần không chống đỡ nổi nữa, bại lui trước thế chém liên tục của Thích Ẩn. Nhưng vị thần vu quật cường này vẫn cắn răng vung đao, cả người tắm máu, tựa như ác quỷ, cũng tựa như yêu ma.

“Dừng tay đi, sư thúc!” Thích Ẩn chảy nước mắt hô to.

“Dừng tay đi, Vu Úc Ly!”

“Dừng tay đi, Tiểu Nguyệt Nha!”

Một chém cuối cùng, Vu Úc Ly không đỡ nổi nữa, đao vàng vẽ nên một vòng cung lạnh lẽo, máu tươi đỏ thắm vẩy ra, nhuộm đỏ một mảng hoa thần. Đao Trảm Cốt tuột khỏi tay, Vu Úc Ly quỳ trên mặt đất, máu tươi nóng hổi chảy ra từ kẽ ngón tay nhỏ tí tách xuống. Thích Ẩn… hay nói đúng hơn là Bạch Lộc, cậu quỳ xuống ôm chặt hắn, khàn giọng thủ thỉ bên tai hắn: “Ta sẽ chết cùng với em!”

“Thần à… cuối cùng người cũng chịu ra gặp ta…” Bé trai chảy huyết lệ, “Vì sao… Vì sao người lại không muốn trở về chứ?”

“Bởi vì hết thảy đều có kết thúc…” Bạch Lộc khẽ nói, “Tiểu Nguyệt Nha, ba nghìn năm, lâu lắm. Tất cả mọi người đều đã chết, các vị thần cũng đã chết, yêu ma lúc trước giờ cũng chẳng còn. Lâu lắm, lâu lắm. Con đường của chúng ta đã đến điểm cuối rồi.”

Hồn phách của Bạch Lộc bay ra khỏi cơ thể Thích Ẩn, tóc bạc mắt trắng, dáng vẻ mười hai tuổi, vẫn giống như rất nhiều rất nhiều năm về trước, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau trên triền núi nhỏ ở Nguyệt Nha cốc.

Vu Úc Ly ho ra một ngụm máu, nói: “Thần à… người vẫn mãi không chịu lớn lên…”

“Đúng vậy, em biết đấy, ta vĩnh viễn cũng sẽ không lớn lên.”

Thích Ẩn đặt Vu Úc Ly nằm xuống đất, máu tươi từ ngực bụng hắn ồ ạt chảy ra ngoài. Thích Ẩn kéo đao vàng lảo đảo đi vào giữa biển hoa, đao vàng bổ xuống, gốc rễ lớn của hoa thần trong nháy mắt ngừng đập. Muôn vàn bụi hoa bên cạnh Vu Úc Ly mãnh liệt bay lên, Bạch Lộc quỳ bên cạnh hắn, nước mắt trào ra, nhưng cậu là một sợi hồn phách, sẽ không có nước mắt, vì thế những giọt nước mắt trong suốt đó hóa thành làn khói rồi cuốn theo chiều gió.

“Tiểu Nguyệt Nha, em còn tâm nguyện nào không? Ta giúp em thực hiện một nguyện vọng cuối cùng.”

Niềm vui và nỗi buồn tích tụ trong tim hàng nghìn năm theo máu tươi tuôn trào ra ngoài. Ý thức của Vu Úc Ly như bị phủ bởi một lớp nước mỏng, bươm bướm của hắn đã biến mất, dần dà hắn cũng không còn thấy rõ những bụi hoa đang bay lên, cả ánh mặt trời rực rỡ kia. Trong tầm nhìn chỉ còn lại hồn phách lờ mờ của Bạch Lộc, với con ngươi bi thương phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt của hắn.

Những tháng năm trong quá khứ lần lượt ùa về trong khoảnh khắc, hắn chợt nhớ ra rằng rất nhiều năm trước hắn cưỡi một con nai trắng tinh đón gió và ánh trăng bay về phía trước. Là hắn đã quên rồi sao? Hắn từng ngồi xổm dưới tàng cây băng vuốt ve ba người nhỏ tay trong tay với nhau, cười với Bạch Lộc và nói rằng: “Tiểu Nguyệt Nha bằng lòng làm bạn với ngài!” Là hắn đã quên rồi sao? Hắn từng chăm chú ngắm nhìn một đứa trẻ hoa yêu bé bỏng với ánh mắt quá đỗi dịu dàng trước ánh đèn, dạy nó thổi sáo, dạy nó phù chú.

Đúng vậy… là hắn đã quên. Hắn cô đơn quá lâu rồi, tất thảy những niềm vui và cảm xúc mãnh liệt đều bị bỏ lại trong biển thời gian dài, chỉ đọng lại nỗi buồn và sự đau thương được bao phủ bởi tầng bụi dày.

Hắn há miệng thở dốc, khẽ nói: “Đại thần Bạch Lộc, người có thể đưa ta bay cao cao không?”

Bạch Lộc khóc không thành tiếng, bàn tay hư ảo của cậu vuốt đôi mắt đang dần khép lại của bé trai, cậu nói: “Ta đưa em bay.”

Khúc sáo dâng thần vẫn lặng lẽ vang lên trong gió, bé trai bình thản mà ngủ một giấc ngàn thu. Theo sự ra đi của hắn, tất cả thần cổ Phi Liêm đồng loạt tử vong, xác sống khoác giáp hóa đá tại chỗ như pho tượng. Ở nhân gian và Nam Cương, tất cả xác sống ngừng hoạt động, yêu ma ẩn nấp lén ló đầu ra, đệ tử tiên môn phía sau kết giới nhìn nhau với vẻ kinh ngạc.

Vị đại thần vu thổi sáo trong đêm trăng cuối cùng cũng tìm được đường về, trong giấc mộng dài không bao giờ tỉnh lại của hắn, nai thần sẽ chở hắn bay về phía vầng trăng tròn sáng rực.

Khi đó, Thích Ẩn rốt cuộc cũng hiểu được rằng không phải thời gian vĩnh viễn không quay đầu lại, mà sẽ chậm rãi hồi tưởng. Khi ngươi đủ già, khi ngươi đến gần điểm cuối của sinh mệnh, dòng thác thời gian sẽ chở theo quá khứ quay trở về bên cạnh ngươi.

Người đàn ông tên Vu Úc Ly này đã dùng cả đời mình để chờ đợi thời khắc này, chờ đợi bên sườn đồi nơi nắng nhuộm xanh cỏ, chờ đợi những con nghé nhởn nhơ khắp núi rừng, chờ đợi cuộc gặp gỡ giữa hắn và vị thần thiếu niên giữa tiếng sáo bay như bướm lượn. Đó là bắt đầu của cuộc đời hắn, và cũng là chặng đường xa nhất mà hắn từng đi.

Trên vách núi, Phù Lam buông sáo xuống, bươm bướm vỗ cánh theo gió bay phấp phới lên trời.

“A Ly đại nhân, tạm biệt.”

— — —

Phất âu (绋讴 – Tựa ba chương cuối) có nghĩa là giai điệu tiễn đưa.

Tranh đầu bài không phải là fanart, mình thấy hợp ngữ cảnh nên đưa vào làm tranh bìa chương (đã có sự cho phép của artist Mạn đang học Shurangama).

Ngắm một tiểu tiên hoa để xoa dịu vết thương nào *hức hức*