Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 13: Vạn Ảnh Thần Công.



Chương 12: Vạn Ảnh Thần Công.

Lâm Lục Dạ lần nữa chuyển kiếp.

Lần này nàng khi lấy lại ý thức là lúc 10 tuổi.

Đầu đau muốn nứt khi nhớ lại chuyện ở kiếp trước.

Nếu nàng lấy lại kí ức từ kiếp trước ngay từ khi còn là trẻ sơ sinh, thì lượng kí ức khổng lồ trùng kích có thể biến nàng thành ngu ngốc.

Vẫn cha mẹ giống hệt như kiếp trước, nàng vẫn có một đại ca gọi Lâm Bạch giống y hệt.

Điều này khiến nàng cảm thấy cực kỳ an tâm, cũng không có bất cứ ngại ngùng gì khi gọi cha mẹ.

Chỉ là thân phận của những người này chuyển từ một gia đình tư sản trung lưu, sang một gia tộc kinh thương buôn bán tại cao võ thế giới.

Nơi đây có võ đạo cường giả phi thiên độn địa, giơ tay nhấc chân có thể phá núi đoạn sông.

Nhưng nơi đây cũng là xã hội phong kiến cổ hủ, sức sản xuất thấp, người ở tầng dưới chóp ăn bữa hôm lo bữa mai.

Đã hai năm qua đi kể từ khi Lâm Lục Dạ đi tới thế giới này.

Nàng phát hiện ra võ công tại thế giới này rất giống với võ công mà nàng luyện ở cái thời còn là nữ vương Đại Mạc.

Đan điền, nội lực không hề khác biệt gì so với đời trước.

Nàng hoài nghi thế giới này có lẽ là tương lai thời đại mà nàng từng làm nữ vương, một tương lai võ đạo hưng thịnh đã vượt xa những gì người ta tưởng tượng.

Quả nhiên, trong sách cổ, nàng tìm được triều đại ngắn ngủi của mình, nhưng đó cũng đã là chuyện của hai ngàn năm trước.

Hiện tại võ đạo được chia làm 5 cảnh giới: Luyện Lực, Tụ Khí, Khai Mạch, Vô Cấu, Phi Thiên.

Người luyện võ, không ngừng luyện tập kích hoạt bản thân đan điền, thông qua công pháp có thể luyện ra nội lực gọi là Luyện Lực.

Nội lực tràn đầy trong đan điền, đạt tới trạng thái bão hòa, lúc này tiếp tục vận chuyển công pháp sẽ chuyển hóa nội lực đậm đặc thành chân khí, bước vào Tụ Khí cảnh.

Võ giả liên tục dùng chân khí cọ rửa kinh mạch trong cơ thể, quá trình này giống như làm đường giao thông, làm cho các kinh mạch trong cơ thể dễ dàng vận chuyển chân khí.

Đạt tới cảnh giới này, chân khí có thể ngoại phóng, võ giả lúc này đạt được chất biến khi có thể t·ấn c·ông từ xa thay vì lao vào vật lộn.

Đã xây xong đường đi cũng là lúc phát triển thành thị, chân khí từ kinh mạch tràn ra trở nên ôn hòa rất nhiều, dễ dàng được cơ thể hấp thu.

Khi chân khí tràn ngập thân thể cũng là lúc thể xác phàm trần lột xác thành Vô Cấu thân thể, tất cả chất có hại trong cơ thể bị bài xuất, kim cương bất hoại là trạng thái bình thường.

Phàm tục đao binh bất lực, nóng lạnh bất xâm, tắm trong dung nham hay cởi trần trong bão tuyết cũng không thành vấn đề.

Tuy đã đạt thân thể Vô Cấu nhưng còn một nơi mà chân khí chưa thể cọ rửa, đó là não bộ.

Phi Thiên cảnh và Vô Cấu cảnh cách nhau ở một bước này, không biết đã có bao nhiêu thiên tài gục ngã mới có thể bước vào Phi Thiên cảnh.

Dùng chân khí để cọ rửa não bộ, không cẩn thận thì cả đời si ngốc, nặng hơn là c·hết bất đắc kỉ tử.

Nhưng sau khi bước vào cảnh giới này, cơ thể sẽ tự sản sinh ra niệm lực, ngự kiếm g·iết địch ngoài ngàn dặm, dùng niệm lực để phi hành là chuyện bình thường.

Cảnh giới võ đạo trong thế giới này không phải là thứ được Lâm Bạch hư cấu.

Đây là thứ võ đạo từ một tiểu thế giới mà nhân loại chinh phục, và được Lâm gia lưu trữ trong kho dữ liệu.

Lâm Bạch đã sử dụng tri thức về võ đạo này đắp nặn lên một thế giới ảo sống động nhất có thể.

Để có thể đảm bảo Lâm Lục Dạ mơ giấc mơ chân thật nhất, Lâm Bạch đã sử dụng siêu máy tính tự chế của mình giải toán hết công suất.

Bên cạnh đó, hắn đang chế thêm thế hệ siêu máy tính mới.



Còn hai giấc mơ nữa, Lâm Bạch mới cho Lâm Lục Dạ có thể trở lại thế giới thực, Lâm Bạch hứa sẽ mang tới cho nàng những giấc mơ càng đặc sắc hơn.

Quay trở lại với giấc mơ của Lâm Lục Dạ.

Cảnh giới võ đạo mà Lâm Lục Dạ từng đạt được ở đời trước là Luyện Lực cảnh đỉnh phong.

Còn ở đời này, con đường võ đạo mới của nàng bắt đầu.

Lâm gia phủ đệ, nơi ở của Lâm Lục Dạ.

"Tiểu thư, đây là phần tạp vật cuối cùng mà thợ rèn Lưu Đại Chùy gửi cho ngài."

Một thị nữ mặc y phục hồng bê một rương gỗ nhỏ tới trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.

Lâm Lục Dạ mở cửa thò đầu ra, nàng biết những linh kiện cuối cùng đã hoàn thành rồi.

"Cảm ơn, giờ Tiểu Mai tỉ, người có thể trở về được rồi."

Nói xong, thiếu nữ lấy đồ rồi nhanh chóng đóng sầm cửa phòng lại.

Thị nữ Tiểu Mai thấy chủ nhân như vậy chỉ có thể lắc đầu.

Năm nay, tiểu thư nhà nàng đã mười hai tuổi.

Đáng lẽ lúc này nàng nên giống như bao tiểu thư khuê các khác, học tập cầm kỳ thi hoạ.

Nhưng cô bé kia lại trời sinh thông minh.

Mười tuổi nàng bắt đầu phát minh ra đủ thứ như xà phòng, máy dệt vải, chưng cất rượu, tạo muối từ nước biển,...

Từng thứ chỉ cần đơn độc lấy ra cũng đủ để nội tình của một gia tộc tăng thêm gấp vài lần.

Nhờ có vị tiểu thư này, Lâm gia hiện tại đã trở thành một thế lực khống chế toàn bộ Đông Hải thành.

Nàng hiện tại là báu vật của Lâm gia, bất cứ yêu cầu nào của nàng đều được đáp ứng.

Lâm Lục Dạ lấy lý do cần thí nghiệm để phát minh sản phẩm mới, nên nàng đặt mua và yêu cầu chế tạo một đống các thứ tạp vật không liên quan đến nhau.

Ở kiếp trước, Lâm Lục Dạ từng xem qua một bộ phim tư liệu về cách một nhà khoa học trở về từ hoang đảo.

Một nhà khoa học thay vì hoang dã cầu sinh rồi đóng bè trở lại đất liền, thì ông ta từ tay không xoa ra một phòng thí nghiệm, sau đó chế tác một máy phát tín hiệu đơn giản rồi trở về.

Mặc dù quá trình có thể nói khá cồng kềnh, nhưng ý tưởng từ tay không xoa ra một phòng thí nghiệm vung đi không được.

Nàng ảo tưởng một ngày nào đó chuyển sinh tới một cái cổ đại thế giới, nàng cũng có thể làm như vậy.

Và giờ, ảo tưởng ấy thành sự thật.

Lâm Lục Dạ bê chỗ linh kiện vừa nhận được đi vào trong một đường hầm thần bí.

Đường hầm này giấu rất kỹ, cửa hầm cũng rất nhỏ.

Đây rõ ràng là đường lui mà Lâm gia đã bày tốt cho Lâm Lục Dạ.

Lâm Lục Dạ nhanh chóng chui ra từ phía bên kia của đường hầm.

Trước mặt nàng là một vách đá của một ngọn núi nhỏ, tất cả kiến trúc của Lâm gia đều xây quanh ngọn núi này.

Mang theo rương gỗ nhỏ đi tới lưng chừng núi.

Lâm Lục Dạ đẩy nhẹ một tảng đá cao bằng người sang một bên.

Tuy mới mười hai tuổi nhưng do có kinh nghiệm tu luyện từ kiếp đầu, Lâm Lục Dạ võ đạo tiến triển thành tốc.



Hiện tại nàng là Luyện Lực đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển hóa nội lực thành chân khí, bước vào Tụ Khí cảnh.

Nếu là người bình thường đã vội vã đột phá, nhưng nàng không làm vậy, không phải là để tích lũy căn cơ vững chắc hơn mà là nàng có tham vọng lớn hơn vậy.

Là một người cổ đại xuyên qua hiện đại rồi lại xuyên về cổ đại, tầm mắt của nàng đã cao hơn rất nhiều.

Ở kiếp trước, nàng đã nghiên cứu và tự chế ra được đan điền nhân tạo, ở kiếp này, tại một thế giới cao võ, nàng muốn một lần nữa chế tạo cơ quan ấy.

Võ giả thông thường chỉ có một đan điền, tốc độ tu luyện cũng một dạng, nhưng nếu một võ giả có hai đan điền hay ba đan điền tốc độ tu luyện sẽ thế nào?

Tầm mắt của nàng hiện tại đã rất khác với những người của thế giới này, nàng trở nên tò mò và muốn hiểu biết nhiều thứ hơn.

Là một Luyện Lực cảnh đỉnh phong, việc một cô bé mười hai tuổi có thể đẩy một tảng đá lớn sang bên khác cũng không phải vấn đề.

Một hang động lộ ra sau tảng đá, thâm thúy, hắc ám, và ẩm ướt.

Hang động này nối thẳng với mạch nước ngầm trong lòng núi, một nơi bí mật mà Lâm Lục Dạ vô tình phát hiện khi đang tìm nơi làm phòng thí nghiệm.

Càng đi vào sâu, không khí ngày càng ẩm ướt, đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ con sông ngầm gần đó.

Nếu người bình thường đi vào trong hang này chắc chắn sẽ bị lạc, nhưng võ giả tai thính mắt tinh, việc có thể nhìn trong bóng tối rất đơn giản.

Đi tới con sông ngầm chảy trong lòng núi, có thể thấy hai guồng bánh xe được đặt trên mặt nước đang quay nhanh, cung cấp điện lực cho phòng thí nghiệm.

Lâm Lục Dạ tại thế giới này đã chế tạo ra cả đèn điện, nhưng nàng giấu đi không nói với bất cứ ai, dù sao nàng cũng nên giấu vài cái át chủ bài.

Bận bịu từ sáng đến tối, Lâm Lục Dạ cuối cùng cũng lắp đặt xong phòng thí nghiệm, giờ nàng đã quá mệt mỏi và cần được nghỉ ngơi.

Quay trở lại biệt viện của mình, Lâm Lục Dạ phát hiện thị nữ Tiểu Mai đang chờ sẵn ngoài cửa.

"Tiểu thư, cuối cùng ngài đã trở về rồi."

Tiểu Mai cuống quýt khi nhìn thấy Lâm Lục Dạ trở về với bộ quần áo đầy dầu nhớt.

"Trời ơi, tiểu thư của tôi ơi, ngày hôm nay chính là sinh nhật ngài ấy, ngài quên sao?"

Thị nữ nhanh chóng kéo Lâm Lục Dạ vào phòng, nơi có một bồn nước nóng đang chờ sẵn, liên tục thúc giục nàng nhanh chóng tắm rửa.

Một giờ sau đó.

Bước vào đại sảnh, gần như tất cả mọi người trong Lâm gia đều đã có mặt đầy đủ.

Khi Lâm Lục Dạ, nhân vật chính của bữa tiệc bước vào, bầu không khí vui mừng được đẩy l·ên đ·ỉnh điểm.

Phải nói Lâm Lục Dạ có sức ảnh hưởng trong Lâm gia là quá lớn, kể cả khi sinh nhật của thiếu tộc trưởng Lâm Bạch cũng không náo nhiệt như thế này.

Vô số món quà đắt giá, kỳ trân dị bảo được người trong tộc dâng tặng.

Hộp quà xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Nhưng mấy thứ này nào có khiến Lâm Lục Dạ quan tâm.

"Lục Dạ, ta có món đồ tốt muốn tặng cho muội."

Lâm Bạch tới gần, thì thầm vào tai nàng đầy bí ẩn.

Lâm Lục Dạ mắt sáng lên.

Kể từ khi xuyên qua tới nay, Lâm Bạch luôn là phúc tinh của nàng.



Khi nàng mới bắt đầu phát minh, tất cả mọi người đều phản đối, không ai coi trọng nàng, nhưng chỉ có Lâm Bạch đứng ra che chở.

Trong lúc nàng khuyết thiếu nguyên liệu, Lâm Bạch bôn ba khắp nơi tìm kiếm đủ loại khoáng sản giải quyết vấn đề.

Có những lúc nàng gần như phải bỏ cuộc, vì nhiều chi tiết cực kỳ khó có thể chế tạo bằng tay không.

Lâm Bạch lúc đó mời về một thợ rèn, người có thể chế tạo thủ công các chi tiết cơ khí chính xác không kém gì máy móc làm ra.

Lâm Lục Dạ là người xuyên việt thì nàng cảm thấy vị đại ca của nàng chính là "bàn tay vàng".

Quà của người khác nàng không quan tâm, nhưng đồ Lâm Bạch tặng sẽ luôn là thứ nàng cần.

Hai người cùng nhau bước ra ngoài hành lang.

Lâm Bạch lấy từ trong áo ra một cuốn bí tịch võ công, nhìn qua bìa có thể thấy đây là một cuốn bí tịch khá cũ.

Vạn Ảnh Thần Công.

Lâm Lục Dạ há hốc mồm khi nhìn thấy cái tên này.

Không phải vì cuốn bí tịch này nổi tiếng cỡ nào mà là vì hai chữ "Thần Công".

Trên thế giới này, không có bất cứ kẻ nào sau khi sáng tạo võ công mà dám ghi hai chữ "Thần Công" lên.

Vì võ công muốn đạt được hai chữ này cần phải được người trong giang hồ công nhận.

Chỉ có những loại võ công có thể ban cho người luyện tập chúng những khả năng thần dị, vượt quá giới hạn của võ công thông thường mới được tính là "Thần Công".

Vạn Ảnh Thần Công, loại võ công nổi danh duy nhất một lần hai trăm năm trước.

Từ sau lần xuất thế ấy, Vạn Ảnh Thần Công hoàn toàn biến mất và dần bị mọi người quên lãng.

"Đại ca, bản bí tịch võ công này huynh kiếm được ở đâu vậy?"

Lâm Bạch không hề chần chờ mà trả lời ngay.

"Sáng nay, ta đi dạo chợ đen thì tìm được cuốn bí tịch này bày trên sạp của một lão già.

Người xung quanh nhìn thấy tên cuốn sách này ai cũng lắc đầu, cho rằng tên chủ tiệm là l·ừa đ·ảo.

Ta thì không nghĩ vậy, tốn mười lạng bạc, đã có thể mua lại được cuốn bí tịch này từ tay lão giả đó."

Lâm Lục Dạ lúc này bật cười, nàng cảm thấy vị đại ca này bị lừa thảm rồi.

Nhưng từ thái độ tôn trọng Lâm Bạch, Lâm Lục Dạ đã mở cuốn sách ra và hoàn toàn bị cuốn vào nội dung cuốn bí tịch.

Không nghĩ tới một quyển sách được tùy tiện buôn bán ngoài sạp lại chính là Thần Công trong truyền thuyết.

Cách vận chuyển nội lực, đồ phổ kinh mạch đều có chỉ dẫn rõ ràng.

Với nhãn lực của Lâm Lục Dạ, nàng thấy đây tám, chín phần là một cuốn bí tịch võ công thực sự.

Còn có thực là Thần Công hay không, đợi luyện tập xong mới có thể biết.

Đối diện nàng, Lâm Bạch nở một nụ cười nhạt, giống y hệt Lâm Bạch đang cười ngoài thế giới thực.

Thế giới này là thế giới Lâm Bạch chế tạo riêng, chỉ để Lâm Lục Dạ bắt đầu làm quen với thiên phú của mình.

Và thiên phú đầu tiên cần được bồi dưỡng là cấp SSS thiên phú, Bạo Kích.

Tại cái thế giới nửa số liệu hoá này, khả năng sát thương bạo kích không đơn thuần là x2 số sát thương lên.

Vì không phải một trò chơi thuần túy nên, khi gây ra sát thương bạo kích, đòn đánh sẽ xuất hiện một tàn ảnh.

Tàn ảnh này giống y như thật, nó cũng gây sát thương lên kẻ thù.

Tàn ảnh càng ngưng thật, số lượng tàn ảnh càng nhiều, sát thương bạo kích càng lớn.

Vạn Ảnh Thần Công chính là thứ võ công Lâm Bạch thiết kế riêng cho cô em gái của mình, một thứ võ công có thể dễ dàng khai phát thiên phú Bạo Kích của con bé.