Dòng người từ khắp nơi trong địa bàn Hàn Kiếm tông ùn ùn kéo đến, phủ kín mọi con đường dẫn tới thị trấn nhỏ dưới chân núi.
Không có bất cứ người bình thường nào lẫn vào đây, tất cả đều là võ giả, thấp nhất cũng là Luyện Lực cảnh đỉnh phong.
Tại một đỉnh núi gần sơn môn của Hàn Kiếm tông, nơi đây chim hót hoa nở, phong cảnh tú lệ, xa xa còn có thể chứng kiến một dãy núi liên miên trập trùng, vô số cung điện lầu các ẩn hiện trong sương mù.
Hơn mười vị môn chủ dưới trướng Hàn Kiếm tông đã tợp hợp lại trên đỉnh núi này, sắc mặt cả đám đều nặng nề, nhìn xuống dưới chân núi là một dòng người còn nhiều hơn kiến hành quân, chắc chắn có việc gì đó không ổn đang diễn ra.
Đủ thể loại người, đủ loại trang phục kỳ dị, mỗi người trên tay đều cầm một loại v·ũ k·hí khác biệt.
Tất cả những người trên ngọn núi nhỏ này đều có thể được coi là cao thủ một phương, đều là Khai Mạch cảnh, là chưởng môn các môn phái mạnh nhất dưới trướng Hàn Kiếm tông.
Bầu không khí cực kỳ căng thẳng khi lần lượt các tin tình báo về thực lực của Lâm gia được đưa lên bàn.
Tất cả đều trợn tròn mắt khi thấy Nhân Bảng Thiên Kiêu.
Trăm người có trong danh sách thì cả trăm người đều thuộc về Lâm gia.
Như vậy Lâm gia chí ít sở hữu một trăm vị Khai Mạch cảnh cao thủ.
Phải biết Hàn Kiếm tông thống trị một phương cũng sở hữu đâu đó trên dưới năm trăm Khai Mạch cảnh, còn Vô Cấu cảnh trưởng lão cũng chỉ có 12 vị.
Ai mà biết một trăm vị thiên tài được lên bảng kia có phải là toàn bộ chiến lực của Lâm gia hay không?
Hoặc Lâm gia liệu có Vô Cấu cảnh cao thủ ẩn trong bóng tối?
Bắt đầu không có ai để Lâm gia vào trong mắt.
Nhưng sau khi chứng kiến bề nổi một phần sức mạnh của Lâm gia, tất cả các thế lực đều biết Hàn Kiếm tông muốn triệu tập các thế lực dưới trướng xuống làm gì.
Đơn giản họ cần một đám pháo hôi dò đường mà thôi.
Nhận thấy nguy cơ này, mặt mũi tất cả các vị đứng đây đều tái mét.
Từng giọt mồ hôi lạnh cứ như vậy chảy ra không biết vì nắng nóng chói chang chiếu trên đầu hay trong lòng tuyệt vọng.
Bầu không khí căng thẳng chợt bị phá vỡ, khi mà từ dưới chân núi, từng đoàn thám báo chạy trở về với hàng tá các v·ết t·hương, quần áo rách nát chật vật như thể ăn mày lâu năm.
"Báo! Không xong rồi bang chủ?!
Ngày hôm qua sau khi ngài rời đi có một đám người ăn mặc kỳ lạ, tự xưng mình là Tân Quân đột kích Lưu Hà bang chúng ta!
Bốn vị đường chủ không chống nổi đã bỏ mình, thiếu bang chủ m·ất t·ích không rõ sống c·hết!"
Một người tuổi trẻ tự tiện xông vào cuộc họp của các vị môn chủ, hắn cơ thể bị thứ v·ũ k·hí nào đó đục hai lỗ máu dữ tợn, khẩn thiết quỳ xuống báo tin.
"Tông chủ!
Đệ tử tới để cấp báo!
Tú Linh sơn chúng ta hơn năm trăm đệ tử và trưởng lão đều đã tử chiến, tông môn chúng ta hiện tại đã bị đám Tân Quân c·hiếm đ·óng, đệ tử phải liều c·hết để tới đây báo tin."
Tên đệ tử của Tú Linh sơn thoi thóp lê bước l·ên đ·ỉnh núi, tay phải ôm cánh tay trái đã đứt gãy, cả người toàn máu, hơi thở yếu ớt không còn duy trì được bao lâu.
"Tông chủ! Ngươi phải báo thù cho chúng ta a!"
"Sư phụ! Các vị sư đệ sư muội c·hết thảm quá!"
"Haha! C·hết a. Chúng ta đều sẽ c·hết a! Dưới sức mạnh áp đảo đó, tất cả chúng ta đều là giun dế!"
...
Kẻ kêu gào thảm thiết mong mỏi sự báo thù từ trưởng bối, người thì trở nên điên loạn vì quá sợ hãi.
Tất cả khiến đỉnh núi này quỷ khóc sói gào, ồn ào hơn bao giờ hết.
Các vị trưởng môn nghe tới chuyện đã xảy ra cũng sợ xanh mặt.
Hận thù, sợ hãi, giận dữ, tất cả cuối cùng đều trở thành bất lực.
Ngay lúc lòng người bàng hoàng, lại xuất hiện thêm một tin tức nặng ký khác.
"Không xong rồi! Chúng ta phát hiện người của Lâm gia chỉ cách nơi đây 10 dặm!"
Nhưng tin tức này được thả ngay trong cái thời điểm này chính là thả một quả bom.
Bầu không khí vốn căng thẳng nay bị đốt nổ.
Có chưởng môn triệu tập đệ tử dàn trận chuẩn bị ứng chiến.
Có người nhân lúc hỗn loạn nhanh chóng dẫn đệ tử chạy xa nơi thị phi này.
Cũng có kẻ thừa lúc hỗn loạn c·ướp b·óc, báo thù.
Quân đoàn trăm ngàn võ giả loạn lên như một trò đùa.
Muốn để đám môn phái này mỗi người tự chiến còn được, nhưng để đám tiêu dao tự tại, vô pháp vô thiên này bện cùng nhau thành một quân đoàn đúng là làm khó tất cả mọi người.
Trong lúc trước cửa của Hàn Kiếm tông đang loạn thành một bầy, thì cách đó 10 dặm, q·uân đ·ội của Lâm gia đã xếp thành trận hình ngay ngắn rõ ràng.
Tất cả pháo binh đã vào vị trí.
Những ngón tay thon nhỏ của Lâm Lục Dạ nhẹ vuốt lên lớp kim loại lạnh lùng của khẩu pháo cỡ lớn.
Đây là một v·ũ k·hí khổng lồ được người của Lâm gia phát minh, một con quái vật bằng sắt thép cao 7 mét, nòng pháo dài 5 mét, cỡ nòng loại cực lớn, đủ để nhét vừa một người vào nòng pháo.
Và chính xác, thứ khẩu pháo này bắn ra chính là người.
Loại "đạn pháo" được sử dụng ngày hôm nay vốn là một dư nghiệt còn lại của Triệu gia, hiện tại hắn đang hôn mê và bị nhốt trong một quan tài bằng đồng hình đạn pháo.
Để chế tạo ra loại đạn pháo này, trước tiên là tìm một tình nguyện viên, sau đó người của Lâm gia hứa hẹn sẽ thả tự do cho vợ con của tình nguyện viên đảm bảo họ không bị người của Lâm gia thanh toán.
Kết quả, ứng viên Triệu Thiên Lam là người tiên phong cho cuộc thí nghiệm.
Một cuộc thí nghiệm từ Luyện Lực cảnh đột phá đến Khai Mạch cảnh chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Đầu tiên, tình nguyện viên sẽ được cấy ghép các cơ quan đan điền giống y như người của Lâm gia.
Sau đó hắn sẽ được hơn 100 Khai Mạch cảnh của Lâm gia liên tục truyền công lực để gia tăng cảnh giới.
Tại cái thế giới võ hiệp này, việc một người nhận quá nhiều chân khí từ nhiều người khác nhau không phải là việc tốt lành gì.
Với võ giả bình thường, nếu nhận được người khác quán đỉnh truyền công mà không biết đường luyện hóa tu vi thì căn cơ sẽ trở nên bất ổn, tu vi không thể tiến lên.
Cứ thêm một luồng chân khí là cơ thể lại thêm một phần nguy hiểm, có mười luồng chân khí trở lên mà không kịp luyện hóa thì cả đời không thể tiến thêm một bước.
Nếu có 50 luồng chân khí trong cơ thể mà không được dẫn đạo thì kinh mạch sẽ đứt thành từng khúc, cả đời đều sẽ chỉ là phế nhân.
Với Triệu Thiên Lam hiện tại, dù có được đích thân Lâm Lục Dạ đứng ra giúp hắn luyện hóa 100 luồng chân khí khác biệt thì biện pháp này vẫn khiến Triệu Thiên Lam phải ăn nhiều đau khổ.
Sau khi được truyền công và luyện hóa xong 100 luồng chân khí, Triệu Thiên Lam từ một tên Luyện Lực cảnh pháo hôi đã tăng lên vài đại cảnh giới, trở thành một tên Khai Mạch cảnh võ giả.
Chính xác hơn là từ cổ chí kim yếu ớt nhất Khai Mạch cảnh võ giả.
Giờ với Triệu Thiên Lam, một hít một thở thông thường cũng là một sự t·ra t·ấn đầy đau đớn.
Tác dụng phụ khủng kh·iếp này khiến người có thù không c·hết không thôi với Lâm gia như Triệu Thiên Lam cũng không thể phản kháng.
Cơn đau đớn tột độ khiến hắn không thể nhấc nổi một ngón tay, đừng nói gì tới việc sử dụng cái tu vi siêu cấp phù phiếm mà Lâm gia ban cho để chống lại Lâm gia.
Tạo ra một tên Khai Mạch cảnh yếu như vậy không những không phải là một thất bại mà nó còn là một nghiên cứu thành công.
Thứ Lâm gia cần hiện tại không phải là Khai Mạch cảnh võ giả, thứ họ cần là một đầu đạn có thể chứa đựng chân nguyên.
Loại tài liệu chủ yếu dùng để chế tạo đầu đạn hiện tại của Lâm gia là Khí Ngọc lại quá yếu để có thể lưu trữ thứ năng lượng cuồng bạo này.
Và thứ duy nhất trên đời được biết đến có thể lưu trữ được chân nguyên lại chính là kinh mạch và đan điền của Khai Mạch cảnh võ giả trở lên.
Triệu Thiên Lam có thể không phải là một tên Khai Mạch cảnh võ giả hợp cách, nhưng chắc chắn hắn hợp cách để trở thành một quả đạn pháo.
Mọi thứ đều đã được chuẩn bị hoàn tất, đạn cũng đã lên nòng, tất cả mọi người nhanh chóng rút lui khỏi khu vực xung quanh khẩu pháo.
Cả đám nhanh chóng rút chạy về chiến hào cách đó 500 mét.
3000 đại đạo, cẩu đạo sống lâu nhất.
Tuy đã kiểm tra an toàn rất nhiều lần nhưng ai biết được đạn pháo có vấn đề hay không.
Dù sao thì sức công phá của viên đạn thịt người kia cũng ngang ngửa với một viên đạn h·ạt n·hân cỡ nhỏ.
Ai dại gì mà ở lại, nhỡ quả đạn pháo nổ ngay tại chỗ thì sao?
Oanh!
Sức giật mạnh mẽ của khẩu pháo truyền xuống làm mặt đất phía dưới chia năm xẻ bảy.
May mắn, không có sự cố bất ngờ nào xảy ra.
Tất cả mọi người đều thở phào một hơi, chỉ có binh lính phụ trách ngắm bắn lắc đầu đầy tiếc nuối.
"Đáng tiếc, đạn pháo được bắn ra nhanh hơn dự đoán. Giờ viên đạn pháo đó thay vì bắn nổ cửa ngõ của đám Hàn Kiếm tông, nó có lẽ sẽ lệch một đoạn đến hậu sơn đi."
Trước cửa của Hàn Kiếm tông.
Trong lúc hỗn loạn này, mọi người chợt thấy có một tiếng rít chói tai từ phương xa lan tới.
Có thứ điểm đen nào đó đang từ trên trời rơi xuống.
Hậu sơn của Hàn Kiếm tông.
Nơi đây là nghĩa địa của cả tông môn, hàng chục ngàn bia mộ phủ khắp núi đồi.
Đồng thời nơi đây cũng là cấm địa của cả môn phái.
Cảnh giới thứ tư của võ đạo, Vô Cấu cảnh là một cảnh giới huyền diệu.
Một khi võ giả đạt tới cảnh giới này sẽ giống như thoát thai hoán cốt, cơ thể cũng sẽ thức tỉnh một vài dị năng tùy theo thứ võ công mà võ giả học tập đồng thời tuổi thọ tăng lên 300 năm.
Nhưng thực tế một võ giả Vô Cấu cảnh có thể sống lâu hơn 300 năm.
Đạt tới cảnh giới này, việc điều chỉnh cơ thể để ngủ đông trong một khoảng thời gian dài rất dễ dàng.
Như tại cái bãi tha ma sau núi của Hàn Kiếm tông, không biết có bao nhiêu lão quái vật còn đang ngủ đông.
Vì vậy nơi đây không có đệ tử nào dám bén mảng lại gần.
Còn một lý do nữa khiến nơi đây trở thành cấm địa, đó là Bạch Ngọc Kiếm, tông chủ hiện tại của Hàn Kiếm tông đang bế quan ở đây, lĩnh ngộ Nhật Nguyệt Luân Chuyển Thần Công.
Động phủ dưới mặt đất 300 mét.
"Không thể nào! Không thể nào! Quan tưởng bản thân là trái đất, trái đất quay quanh mặt trời, mặt trăng quay xung quanh trái đất là cái quỷ gì!?
Chẳng phải nhật nguyệt chân ý chính là âm dương chân ý hay sao? Đáng lẽ mọi thứ phải là âm dương đối lập, âm dương xoay tròn, trong âm có dương trong dương có âm mới đúng chứ!
Với lại thế giới là hình cầu, mặt trăng hay mặt trời cũng đều là hình cầu là cái quỷ gì? Chẳng phải thế giới này là trời tròn đất vuông hay sao!
Còn mấy cái thứ như dẫn lực, trọng lực giữa các hành tinh là cái quỷ gì! Tại sao ta đọc mà không hiểu gì hết!
Điên rồ! Điên rồ! Lão tổ đã viết ra loại võ công này chính là một kẻ điên rồ!"
Trong động phủ u tối, có một người đàn ông trung niên đang kêu gào điên loạn.
Chỉ thấy người này đầu bù tóc rối, râu tóc xồm xoàm, ánh mắt điên dại đầy tơ máu, áo bào được dệt bằng tơ lụa tốt nhất nay rách nát không chịu nổi, cả người hắn bẩn thỉu như thể hàng tháng trời chưa tắm.
Với cái tạo hình như ăn mày đó, chắc chắn không ai có thể tin nổi người này lại là chưởng môn của Hàn Kiếm tông, Bạch Ngọc Kiếm.
Đã ba tháng rồi kể từ khi tông chủ của Hàn Kiếm tông tuyên bố bế tử quan nhằm tu luyện Nhật Nguyệt Luân Chuyển Thần Công.
Trong ba tháng đó, càng tìm hiểu, Bạch Ngọc Kiếm càng thấy sốc với những gì hắn đang đọc.
Những kiến thức về tự nhiên trong bí kíp lại hoàn toàn đi ngược lại với thường thức của hắn.
Để trở thành một cường giả võ đạo không chỉ cần thiên phú tốt mà còn cần một khỏa võ đạo chi tâm, một tâm lý vững chắc luôn tiến về phía trước.
Hay nói thẳng ra là cố chấp.
Với Bạch Ngọc Kiếm, một kẻ đã nửa bước bước vào Phi Thiên cảnh, cảnh giới tối cao của võ đạo, hắn lại càng cố chấp với những gì mình tin tưởng.
Nên dù cho trong cuốn bí kíp kia có đúng hay không hắn cũng không làm theo, võ giả chỉ tin vào bản thân mình.
Trong ba tháng này Bạch Ngọc Kiếm đấu tranh kịch liệt với chính bản thân.
Một là tu luyện Nhật Nguyệt Luân Chuyển thần công nhưng từ đó võ đạo chi tâm của hắn sẽ có một vết rách.
Hai là từ bỏ Nhật Nguyệt Luân Chuyển Thần Công, sau đó tự tìm ra đạo của mình, bước vào con đường hoàn toàn mới, một con đường có lẽ phải tốn cả trăm năm để hoàn thiện.
Cứ như vậy, Bạch Ngọc Kiếm đã chần chờ suốt ba tháng, tinh thần của hắn ngày càng kém, có thể tẩu hỏa nhập ma bất cứ lúc nào.
Dù cho Lâm gia không đánh Hàn Kiếm tông thì vài ngày nữa Bạch Ngọc Kiếm cũng tự lăn đùng ra c·hết.
Trong lúc tông chủ của Hàn Kiếm tông sắp hỏng mất thì dị biến xảy ra.
Oanh!
"Đạn pháo" do Tân quân bắn đã rơi xuống hậu sơn.
Một t·iếng n·ổ lớn như trời long đất lở, sóng xung kích nhìn rõ bằng mắt thường phá hủy mọi thứ nó đi qua.
Hàng chục ngàn ngôi mộ bị nghiền nát, hàng chục Vô Cấu cảnh lão quái vật c·hết khi chưa biết chuyện gì xảy ra.
Sóng xung kích tiếp tục càn quét hơn 3 km mới suy yếu, hơn phân nửa sơn môn của Hàn Kiếm tông trở thành đ·ống đ·ổ n·át, toàn bộ sơn môn và cả thị trấn bên dưới đều chìm trong tro bụi.
Đứng từ phương xa, Lâm Lục Dạ quan sát mọi thứ qua ống nhòm, cô nàng nở một nụ cười hài lòng khi nhìn thấy đám mây hình nấm màu xám trắng.
"Uy lực còn mạnh hơn những gì ta tưởng nữa.
Từ giờ trở đi, cứ kẻ nào muốn gây chuyện với Lâm gia chúng ta, ta sẽ trồng nấm ở nhà kẻ đó!"
Cơn gió kèm theo tro bụi từ phương xa thổi tới dần nhuộm trắng mái tóc đen của cô bé.
Mật thất nơi Bạch Ngọc Kiếm đang bế quan.
"Ta đột phá Phi Thiên cảnh rồi ư?"
Tông chủ Hàn Kiếm tông vốn tiếp cận Phi Thiên cảnh rất gần rồi, chỉ cần hắn dùng chân khí rèn luyện não bộ nữa là thành công.
Nhưng đến công đoạn này hắn lại không muốn bước thêm bước nữa.
Nhờ t·iếng n·ổ như xé trời mà "đạn pháo " của Lâm gia đã khiến hắn giật mình, khiến hắn vô tình vận công rèn luyện não bộ.
Hiện giờ Hàn Kiếm tông tông chủ đang lơ lửng trong không trung, đầu tóc rối bời dựng thẳng lên như bờm sư tử, hai dòng huyết lệ chảy ra từ hốc mắt.
Mái tóc đen chỉ trong thoáng chốc đã bạc trắng, nhìn Bạch Ngọc Kiếm lúc này giống như một ông già 70-80 tuổi hơn là một ông chú trung niên.
"Ha...A Ha Ha..."
Bạch Ngọc Kiếm cười như khóc.
Hắn cười vì cuối cùng hắn cũng đến được võ đạo đỉnh phong.
Nhưng hắn khóc là vì võ đạo chi tâm của hắn đã tan vỡ.
Sử dụng chân khí để cọ rửa não bộ quá bất ngờ khiến não bộ tổn thương nặng, giờ thứ duy nhất để níu kéo lý trí Bạch Ngọc Kiếm là võ đạo chi tâm cũng không còn.
Động phủ rung lắc như thể đ·ộng đ·ất cấp 10, những bức tường đá đen cứng như kim loại rung chuyển dữ dội, những vết nứt như mạng nhện lan tràn khắp nơi.
Giờ Hàn Kiếm tông tông chủ chỉ còn là một con dã thú cuồng loạn.