Ghế Số 12: Ta Tu Luyện Thành Một Cái Cây, Ngươi Nói Ta Nguy Hiểm?

Chương 25: Quân Đoàn Tử Vong Hiệp Sĩ.



Chương 24: Quân Đoàn Tử Vong Hiệp Sĩ.

"Tất cả pháo binh chuẩn bị!"

Hàng chục khẩu pháo của Tân quân điều chỉnh góc độ, hướng thẳng về phía thị trấn còn đang chìm trong tro bụi phía dưới chân núi.

"Bắn!"

Hàng loạt đạn pháo cùng lúc khai hỏa, thanh thế kinh khủng nhưng lại kém hẳn so với quả đạn pháo vừa rồi, dù sao đây chỉ là loại đạn pháo thông thường.

Sau đợt đánh lên Lang Sơn trại, loại đạn pháo này đã được nâng cấp.

Trong bán kính 50 mét, Tụ Khí cảnh hấp hối, Khai Mạch cảnh trọng thương, đám Luyện Lực cảnh pháo hôi thì tan xương nát thịt.

Từ phương xa, chỉ thấy thị trấn còn đang chìm trong tro bụi kia vang lên liên tiếp những t·iếng n·ổ mạnh, từng cột khói cao hàng chục mét bốc lên không trung.

Nhà cửa, lầu các vốn đã ngả nghiêng sau v·ụ n·ổ lớn kia nay lại phải chịu đạn pháo tẩy địa, chúng lần lượt đổ sụp xuống như thể được xây dựng bằng những lá bài.

Sau ba đợt pháo oanh kích, bộ binh của Lâm gia cũng được tập kết.

Lâm Lục Dạ thò nửa người trên ra khỏi tháp pháo của chiếc xe tăng, một con quái vật bằng sắt thép to lớn, thứ có thiết kế như thời thế chiến thứ nhất.

Tay trái cầm khẩu súng bolter hạng nặng, tay phải cầm một thanh mã tấu được thiết kế tinh xảo.

Cô nhóc với gương mặt tươi sáng tràn đầy năng lượng, nàng chỉ thẳng mũi đao về thị trấn đang chìm trong khói lửa.

"Xông lên!"

Tiếng thét xung trận được gia trì chân nguyên vang vọng, đến Hàn Kiếm tông cách đó hơn 10 dặm cũng có thể nghe được.

"Giết! Giết! Giết!"

Đáp lại là tiếng thét của hàng vạn binh sĩ, thanh âm mạnh mẽ làm cả vùng rung chuyển.

Hơn một trăm chiếc xe tăng đồng loạt nổ máy, những vết bánh xích lần đầu xuất hiện trên thế giới, báo hiệu một thời đại mới đang đến.

Xe tăng đi đầu, phía sau là bộ binh, cả quân đoàn hàng vạn người lao về phía Hàn Kiếm tông đang ẩn hiện trong lớp tro bụi.

Khí thế toàn quân đang lên cao, nhưng chợt, có dị biến xảy ra bên phía Hàn Kiếm tông...

Giữa thị trấn hoang tàn đổ nát.

"Khụ khụ!"

Một bóng người gượng dậy giữa đống xác c·hết.

Người này mặc bộ y phục của nội môn đệ tử Hàn Kiếm tông, nhưng hiện tại nói hắn là một tên ăn mày thì đúng hơn.

Người này lại là Hàn Tu, kẻ sống sót trở về sau vụ Lâm gia càn quét Lang Sơn trại.

Ngày hôm nay Hàn Kiếm tông tổ chức hợp quân, kêu gọi tất cả các thế lực dưới trướng đi đánh Lâm gia.

Nên một lượng lớn đệ tử, mặc kệ là ngoại môn hay nội môn đều phải đi ra tiếp khách, nhờ vậy vẫn còn rất nhiều đệ tử Hàn Kiếm tông sống sót.

Khi viên đạn pháo hạng siêu nặng kia rơi xuống, Hàn Tu lại nhớ lại những loạt đạn pháo kinh khủng hắn chứng kiến trên Lang Sơn.

Chỉ cần nghe tiếng đạn pháo rít gào là những ký ức đáng sợ lại ùa về.

Trong lúc mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Hàn Tu đã nhanh chóng tìm được một cái hốc để chui vào.

Những gì sau đó khiến hắn muốn sụp đổ.

Đất rung núi chuyển, một cột khói trắng hình nấm mọc lên từ hậu sơn của tông môn.

Hắn chứng kiến vô số đệ tử bị sóng xung kích thổi bay như rác rưởi, nhà lầu cung điện sụp đổ trong tích tắc, mặt đất nứt toác chia năm xẻ bảy.

Sự hủy diệt mà quả đạn pháo đó mang lại như một cơn gió, đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

Khi Hàn Tu vừa mới thò đầu ra muốn chạy trốn khỏi cuộc chiến này, hắn lại nghe thấy tiếng đạn pháo rít gào như thể muốn đòi mạng.

Những quả đạn pháo bằng khí ngọc từ trên trời rơi xuống như những cơn mưa, quét sạch tất cả những gì còn đứng trên mặt đất.

Cả thị trấn đổ sụp thành một bãi phế liệu, người của Hàn Kiếm tông và đám chó săn hoàn toàn bị nghiền nát, người còn có sức để bò không còn bao nhiêu.

Một lần nữa Hàn Tu lại sống sót, hắn đã nhanh chóng chui lại cái hốc vừa rồi.



Giữa cơn mưa bom bão đạn, hắn tuyệt vọng nhìn về phía sơn môn của Hàn Kiếm tông hi vọng tông môn còn có lá bài tẩy nào đó trong thời điểm vô vọng này.

Không nhìn không sao, nhưng khi nhìn thấy tông môn lúc này, hai mắt Hàn Tu như muốn trợn lồi ra vì kinh ngạc.

Ầm! Ầm!

Đất rung núi chuyển, từng ngọn sơn phong trong tông môn lần lượt bay lên, lơ lửng trong không gian.

Phong cảnh sơn môn của Hàn Kiếm tông lúc trước hùng vĩ tráng lệ với hàng chục ngọn sơn phong thẳng tắp như những cây trụ chống trời, cung điện san sát, đủ loại trân cầm dị thú, hoa thơm quả lạ biến nơi đây giống như tiên cảnh.

Và giờ hàng chục ngọn núi ấy lơ lửng, ẩn hiện trong lớp khói bụi mờ ảo.

Giờ ai nhìn thấy khung cảnh này sẽ giơ ngón cái lên và nói, đúng là tiên gia thánh địa.

Nhưng.

Gào!

Một tiếng gầm làm không gian gợn sóng, đất trời rung chuyển, xé tan mây mù.

Tiếng gầm giống như một con dã thú điên loạn sổ lồng.

Lớp khói bụi dày đặc bao quanh Hàn Kiếm tông, bao quanh thị trấn bị thổi bay.

Để lộ ra tình huống bết bát bên dưới lớp khói mù.

Một thị trấn tan hoang vẫn đang rực cháy.

Một tông môn chỉ còn là tàn tích bám trụ lại trên những ngọn sơn phong đang lơ lửng.

Nhưng đó vẫn chưa phải những gì tồi tệ nhất.

Đám tàn dư của Hàn Kiếm tông vừa mừng vừa sợ khi chứng kiến tông chủ của bọn hắn.

Bạch Ngọc Kiếm cường thế xuất hiện, đột phá tới Phi Thiên cảnh, khí tức kinh khủng khiến tất cả mọi người phải run sợ.

Hàn Tu chui ra khỏi cái hốc đá, hắn nhìn thấy bóng người lơ lửng trên trời, hai dòng nhiệt lệ chảy xuôi, hắn vui vẻ thét gào.

"Tông chủ đột phá Phi Thiên cảnh rồi! Hàn Kiếm tông chúng ta được cứu rồi!"

Nhờ tiếng la của Hàn Tu, những kẻ còn lại của Hàn Kiếm tông, người của các thế lực khác cũng bắt đầu chui lên khỏi đống phế tích, ánh mắt đầy hi vọng sống sót ngước nhìn lên bầu trời.

Và ánh mắt ấy rất nhanh chóng biến thành tuyệt vọng một lần nữa.

Rống!

Một ngọn sơn phong cao 400 mét được ném thẳng xuống thị trấn bên dưới, như thể một ai đó cầm dép tông đập nát lũ sâu kiến.

Bạch Ngọc Kiếm đôi mắt trắng dã không còn chút lý trí.

Hắn điên cuồng dùng tinh thần lực nhấc bổng các ngọn núi lên rồi đập phá không thương tiếc, dù nơi đây từng là nhà của hắn.

Từ phía xa, Lâm Lục Dạ chứng kiến cảnh tượng này mà cảm thấy lạnh sống lưng, nàng đã quá coi thường sức mạnh của Phi Thiên cảnh võ giả.

"Con mẹ nó! Con mẹ nó! Phi Thiên cảnh mạnh ngoại hạng như vậy thì đánh đấm cái gì nữa! Toàn quân dừng lại cho ta!"

Kể từ khi chuyển sinh từ thế giới hiện đại trở về, Lâm Lục Dạ vẫn luôn bình tĩnh trước mọi tình huống.

Với tầm mắt của một người hiện đại, mọi vấn đề ở cổ đại giống như không có việc gì có thể làm khó cô.

Nhưng sau khi chứng kiến sức mạnh áp đảo của Phi Thiên cảnh, Lâm Lục Dạ chỉ muốn chửi bậy.

"Đùa chứ! Chỉ cần tên Phi Thiên cảnh kia bay lên gần tầng khí quyển một chút, rồi thả một quả núi cao 500 mét xuống là đảm bảo cả cái Đông Châu này không còn một ngọn cỏ!

Alô! Chúa trời à! Có một tên Phi Thiên cảnh đủ để hủy diệt thế giới này!"

Nghiến răng không cam lòng, Lâm Lục Dạ gõ mạnh vào tháp pháo, ra lệnh cho tổ lái phía dưới.

"Hải thúc! Quay xe! Chúng ta chơi không lại Phi Thiên Cảnh!"

Nhận được mệnh lệnh từ cô nhóc, tất cả xe tăng đang chạy trên tuyến đầu dừng lại.

Nhìn thấy xe tăng giảm tốc độ, bộ binh đi phía sau cũng dừng lại một cách trật tự.



Quân đoàn ở phía sau lập tức dàn hàng, tách ra vài đường cho xe tăng rút lui, sau đó đám người này cũng rút quân.

Không hề có bất cứ sự r·ối l·oạn nào trong lui quân, tất cả mọi người chấp hành mệnh lệnh nghiêm chỉnh, chính xác như một cỗ máy.

Khi mà quân Lâm gia chỉ vừa rút lui chưa đầy một phút, có một bóng đen khổng lồ từ phía sau che đi ánh nắng đang chiếu trên người của Tân quân.

Lúc này tất cả mọi người cảm thấy lạnh cả sống lưng, bóng ma thần c·hết như kề sát sau lưng.

Oanh!

Một ngọn sơn phong cao hàng trăm mét từ trên trời giáng xuống như một cây lao đá khổng lồ găm vào đại địa.

Khói bụi tan biến, quân đoàn của Lâm gia ai nấy đều vã mồ hôi hột.

May mắn, do rút lui kịp thời nên ngoài mấy tên lính chạy phía sau cùng bị sóng xung kích thổi bay, không có thêm bất cứ t·hương v·ong nào khác.

Cả đám quay người lại nhìn về phía Hàn Kiếm tông, nơi đang bị cày xới bởi Bạch Ngọc Kiếm.

Trưởng môn Hàn Kiếm tông điên thật rồi, hắn trút cơn điên loạn của mình lên sơn môn, lên thị trấn ngay phía dưới.

Từng ngọn núi cao trăm mét oanh tạc lên đầu tất cả những gì còn có thể cử động, hàng vạn người bị đè bẹp dưới cơn điên loạn, một số ít may mắn có thể chạy trốn cũng không dám quay đầu lại.

Từ phương xa, Lâm Lục Dạ cầm ống nhòm lên và quan sát.

Cô nhóc chứng kiến những ngọn núi đã rơi xuống đất giống như bị một bàn tay vô hình khổng lồ nào đó nhấc bổng lên, một lần nữa lơ lửng trên không.

Cứ như vậy, từng ngọn sơn phong lên lên xuống xuống, chẳng mấy chốc tất cả đều thành đá vụn.

Không chỉ phần còn lại của từng ngọn núi nhỏ dần, mà tiếng gào rống điên loạn cũng dần trở nên yếu bớt.

Lâm Lục Dạ rất nhanh chóng đã đoán được chuyện đã xảy ra.

"Toàn quân một lần nữa tập hợp, sẵn sàng tiến vào Hàn Kiếm tông bất cứ lúc nào."

Nghe thấy mệnh lệnh này, cả đám người ngơ ngác, nhìn Lâm Lục Dạ như một kẻ điên rồ.

"Một đội trinh sát tinh nhuệ do ta dẫn đầu sẽ đi trước do thám tình hình.

Tên Phi Thiên cảnh của Hàn Kiếm tông bị điên rồi, hắn không còn trí tuệ của một con người nữa mà chỉ đơn giản là một con thú đang tùy ý phát tiết lực lượng mà thôi."

Chứng kiến sắc mặt các chỉ huy và binh lính dưới trướng dần bình tĩnh lại, Lâm Lục Dạ quay trở lại xe tăng của mình.

"Theo ta thấy, con thú kia sắp kiệt sức rồi, chúng ta đi thôi."

Xe tăng một lần nữa lăn bánh.

Quả nhiên, tràng diện trên bầu trời Hàn Kiếm tông đã không còn hùng vĩ như trước nữa.

Từ hàng chục ngọn núi bị nhổ khỏi mặt đất, giờ trên bầu trời chỉ còn lại vài tảng đá nhỏ lơ lửng.

Có vẻ Bạch Ngọc Kiếm đã thực sự cạn kiệt sức mạnh.

Ông ta giờ cũng không thể nhấc lên một tảng đá chứ đừng nói tới việc dùng núi để nện người.

Cho đến khi chiếc xe tăng của Lâm Lục Dạ tiếp cận thị trấn cũng là lúc mà một bóng người từ trên trời rơi xuống.

Lâm Lục Dạ và đội trinh sát cẩn thận tiến vào thị trấn hoang tàn.

Không có ai đứng ra cản đường đám người này, những kẻ may mắn sống sót giờ nếu không chạy trốn khỏi thị trấn thì cũng trốn ở một cái góc nào đó.

Rất nhanh chóng, đoàn người đã tới nơi Bạch Ngọc Kiếm rơi xuống.

Nhìn bóng người khô quắt, già nua trước mặt, không ít các binh lính sợ hãi nuốt nước bọt.

Cái dáng vẻ yếu đuối như sắp c·hết đến nơi kia lại không ngừng toát ra khí tức nguy hiểm, như thể đó không phải là một lão già bình thường, mà đó là một con sư tử đang nghỉ ngơi.

"Ngã từ trên cao như vậy, hẳn là hắn đ·ã c·hết rồi, phải không"

Một vài binh sĩ tiếp cận, hỏi vu vơ nhằm tiêu đi nỗi sợ hãi.

Nhận thấy có người tới gần, cơ thể Bạch Ngọc Kiếm co giật theo bản năng, nhưng trong tích tắc đó.

Oanh!



Lâm Lục Dạ nhận thấy tên Phi Thiên cảnh này vẫn có thể cử động, cô nhóc nhanh chóng rút ra khẩu Bolter và bồi cho Bạch Ngọc Kiếm một viên đạn.

Ngay lập tức, cơ thể già nua của Bạch Ngọc Kiếm bị viên đạn to bằng lon nước ngọt đánh bay, hắn dính vào tảng đá lớn phía sau như một bao vải rách.

Lâm Lục Dạ nhíu mày nhìn chưởng môn Hàn Kiếm tông.

Viên đạn nàng vừa bắn ra được tăng thêm một vài giọt chân nguyên, sức công phá đủ để phá hủy cả một con phố.

Nhưng khi sử dụng loại công kích này lên một tên Phi Thiên cảnh thần trí hỗn loạn, đã sức cùng lực kiệt lại bị Bạch Ngọc Kiếm bắt bằng tay không.

Rắc! Rắc!

Tảng đá nứt vỡ sụp đổ, kéo theo đó là Bạch Ngọc Kiếm bị c·hôn v·ùi dưới đống đá vụn.

Chưởng môn Hàn Kiếm tông chỉ còn phần đầu và tay phải không bị chôn sống.

Hắn xòe tay phải ra.

Một đầu đạn bị bóp nát lăn trên mặt đất, kèm theo đó là máu và thịt vụn.

Dù trí tuệ hiện tại chỉ như một đứa trẻ ba tuổi nhưng phản xạ cơ bắp vẫn giúp Bạch Ngọc Kiếm dễ dàng bắt được viên đạn.

Lâm Lục Dạ đối diện thủ thế, sẵn sàng tiếp đón một đợt phản công từ Phi Thiên cảnh võ giả.

Nhưng.

"A ba, a ba,..."

Bạch Ngọc Kiếm giờ bi bô nói chuyện như một đứa trẻ thiểu năng, ánh mắt trong sáng thuần khiết không nổi lên bất cứ sát khí nào.

Tất cả mọi người có mặt đều sợ ngây người, không ai tin rằng một kẻ có ánh mắt đơn thuần như vậy lại vừa đồ sát cả vạn người, bao gồm người thân, đệ tử, thuộc hạ của mình.

Mọi việc sau đó diễn ra rất suôn sẻ.

Bạch Ngọc Kiếm với cái trí tuệ hiện tại rất nhanh chóng đã bị dụ dỗ.

Sau khi kiểm tra qua, người của Lâm gia phát hiện chưởng môn Hàn Kiếm tông tu vi mất hết, kinh mạch héo rút, cả đời không thể nào tu luyện nữa.

Giờ ngoài cái cơ thể kim cương bất hoại ra, đến khí lực hắn cũng không mạnh hơn người bình thường là bao.

Pháo hiệu được phát, đội quân vạn người của Lâm gia nhanh chóng bao vây thị trấn, bắt giữ toàn bộ đám dư nghiệt.

Từ đây, Hàn Kiếm tông chính thức tuyên bố diệt môn.

Ngoài thế giới thực.

Lâm Bạch ngồi lau mồ hôi ngay trước màn hình máy tính.

"Không nghĩ con nhóc đó lại liều như vậy, làm người ba đời rồi mà nó vẫn máu liều nhiều hơn máu não như vậy."

"Đời thứ nhất, nữ vương Đại Mạc, là vua một nước nhưng thường xuyên ngự giá thân chinh, kết quả lật xe trên chiến trường."

"Đời thứ hai, ở thế giới hiện đại, ta đã cài mục văn học mạng con nhóc đó hay xem, hơn 90% đều là các chuyện cẩu đạo âm nhân."

"Thế mà đến đời thứ ba, cậy luyện ra chân nguyên nên đòi vượt cấp khiêu chiến.

Luyện ra chân nguyên thì cũng khá đấy, cũng có thể v·a c·hạm được với Phi Thiên cảnh võ giả và có thể khiến Phi Thiên cảnh võ giả b·ị t·hương nặng, nhưng con bé cũng phải b·ị đ·ánh gần c·hết."

Lâm Bạch thở dài, chỉ hận cô em gái sắt không thành thép.

Nhưng hắn đã quên, hắn như một cái loa đã để lộ thông tin của con bé cho tất cả người trong giang hồ, buộc Lâm Lục Dạ phải chơi lớn.

"May cho con bé là ta phát hiện kịp thời, giảm trí thông minh của Bạch Ngọc Kiếm gấp 10 lần giúp nó thoát một kiếp. Đồng thời ta cũng tăng sức mạnh của Phi Thiên cảnh lên gấp 10 lần để cho con bé biết đường mà khiêm tốn một chút."

Giờ cửa ải khó khăn nhất với Lâm Lục Dạ đã qua, giờ Lâm Bạch phải quay lại với công việc hắn còn dang dở ở thế giới thực.

Trước mặt hắn là một căn phòng cực lớn, nơi hàng ngàn khoang dinh dưỡng đang hoạt động.

Bên trong tất cả đều là người nhân bản có gương mặt giống y hệt nhau.

Tất cả đều là S cấp Tử Vong Hiệp Sĩ.

"Đến giờ thức dậy rồi, quân đoàn của ta."

Lâm Bạch háo hức bấm nút, kết thúc quá trình ngủ đông của tất cả các chiến binh này.

Nhưng ngay giờ phút này, tất cả bóng đèn trong căn cứ đều chuyển sang màu đỏ cảnh báo.

Lâm Bạch nhíu mày.